Cắn Yêu Cả Một Đời

Chương 5

Khu địa phương của cô gái quả thực rất chặt, Lục Tử Hạo đã nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng do lần đầu cô vẫn chưa thích nghi được sự khai mở này, thế cho nên tâm trạng của cô lúc này hoàn toàn hoảng hốt.

Lục Tử Hạo rút tay ra khỏi cơ thể của cô, sau đó hôn môi cô thay cho lời động viên vô ích vừa rồi.

Nhưng cô gái dường như đang giận dỗi vô cớ với anh, cô khua tay múa chân muốn đẩy anh ra. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào khiến cho cô động phải điểm cài của chiếc khăn tắm, làm cho nó tuột khỏi điểm cố định, rơi xuống mặt đất để lộ ra thứ hành thô to đang đứng sừng sững giữa hai gò đồi.

- A... em... em không cố ý...

Mộng Linh Chi toàn thân cứng đờ, đứng hình mất vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó cô luống cuống đưa tay lên che lấy tầm nhìn của đôi mắt.

Trời ơi... chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình vậy?

Cô thầm than trong đáy lòng, đầu óc không một chút trong sáng nào nghĩ đến phân cảnh mình vừa tận mắt chứng kiến.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, suốt mười tám năm qua, sự trong sáng thuần khiết ngây thơ của cô đã bị đánh cắp.

Đời người con gái nay còn đâu... khi tận mắt trông thấy bộ phận không xương của người đàn ông, đã thế trong nó còn chứa đựng một dòng máu du͙© vọиɠ to lớn đến cỡ nào. Đã thế kích thước vươn mình cũng rơi vào mười bảy mười tám, khí thế hừng hực cho thấy bản lĩnh của người anh em khắc cốt ghi tâm nó sống động đến mức nào.

Chao ôi... càng nghĩ càng nghiến người ta ngượng ngùng đến đỏ mặt, muốn tìm một cái lỗ thật sâu, chui xuống đó để chôn vùi đi những suy nghĩ tối tăm kia đi.

Lục Tử Hạo nhếch môi cười nhạt một cái. Anh vươn tay ra bắt lấy cổ tay của cô gái, đem bàn tay của cô chạm vào bộ phận nóng rực của mình.

- Đừng... đừng mà... không muốn...

Mộng Linh Chi không dám mở mắt ra nhìn, bàn tay run rẩy muốn rút khỏi ngọn lửa nóng bỏng kia nhưng cổ tay bị người đàn ông ghim chặt vào thân gậy cứng rắn.

- Tôi sờ em bây giờ đến lượt em sờ lại tôi! Có qua phải có lại! Tôi là người luôn giữ chữ tín.

- Hức... anh cưỡng bức em... tên lưu manh nhà anh... huhu...

Mộng Linh Chi bị doạ cho sợ hãi, cô không ngừng khóc lớn, trong lòng thầm chửi ai kia là một tên khốn nạn.

Người đàn ông đâu chịu buông tha cho cô.

Cô vốn trời sinh giống như loài hoa tuyệt sắc, càng ngắm lâu trêu ghẹo thì mật ngọt trong hoa càng trở nên ngọt ngào hơn.

Lục Tử Hạo ép cô quỳ sàn nhà ướŧ áŧ, tay giữ chặt lấy đỉnh đầu của cô.

- Em cũng nên âu yếm nó một chút đi!

Trong đầu cô bùng lên vô số pháo hoa nở, mím chặt lấy hai môi lại với nhau nhưng lại bị người đàn ông cậy mở ra.

Lục Tử Hạo hoàn toàn không quan tâm đến ý phản kháng của cô nàng, trực tiếp đem con rồng kiêu ngạo tiến sâu vào trong khoang miệng nhỏ bé kia.

Một mùi tanh nhạt nhạt xộc thẳng vào khoang mũi, Mộng Linh Chi theo bản năng ngửa đầu ra phía sau muốn thoát khỏi sự cầm buộc của thứ to lớn này. Nhưng lại bị người đàn ông nhẫn tâm giữ chặt lấy đầu, thắt lưng đẩy một đường thật mạnh vào trong. Mộng Linh Chi chỉ biết ấm ức cố nuốt trọn lấy vật thể nóng rực kia, kích thước cực đại khiến cho khoé môi kéo căng ra hai bên. Trong miệng chảy ra một chút nước bọt trong suốt.

- Ưʍ...

Mộng Linh Chi cảm thấy khó chịu, hai tay ra sức vỗ thật mạnh vào hai bên bắp đùi của đối phương, ý muốn anh buông thả.

Lục Tử Hạo nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nàng cũng không nỡ trừng phạt cô thêm. Anh ngay lập tức rút lui con quái thú ra khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn kia.

Sau khi thứ vật thô dài rút khỏi miệng mình, Mộng Linh Chi không ngừng khô khan. Cô không ngờ cái giá phải trả khi chấp nhận hy sinh tấm thân mình để đổi lấy cuộc đời an nhiên của mình lại đắt đến như vậy.

Nào ngờ đâu, cô vô tình rơi vào cạm bẫy của người đàn ông, bị anh hành hạ suốt từ nãy đến giờ. Cơ thể cô vốn suy sụp mệt mỏi từ trước, sau khi trải qua cuộc vui "mèo vườn chuột" của anh càng khiến tinh thần cô thêm kiệt quệ hơn.

- Khụ... khụ...

Lục Tử Hạo cũng không khốn nạn như cô nghĩ. Anh đưa cô đến bồn rửa mặt, vừa vuốt dọc sống lưng của cô vừa mở vòi nước, giúp cô súc miệng.

- Mùi vị thế nào?

Anh cợt nhả hùa ý trêu đùa cô. Mộng Linh Chi chẳng còn tâm trạng phản kháng nữa, lấy tay tạt dòng nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo hơn.

Nếu như đã không lường trước hậu quả, chi bằng một lần buông thả bản thân mình, tận hưởng những thứ nɧu͙© ɖu͙© mà người đàn ông đang thao túng lấy tâm lý của mình.

Không sớm thì cũng muộn, trinh tiết của cô cũng bị một ai khác đến khai phá. Bây giờ đã bị dồn đến bước đường cùng rồi, tội gì phải tiếc rẻ thứ màng mỏng manh ấy.

Mộng Linh Chi đưa tay quệt khô nước trên môi mình, thanh âm run rẩy thoát thành tiếng.

- Không... không tồi...

Lục Tử Hạo cũng không ngờ màn đáp trả của cô gái, anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ngay lập tức bể bổng cơ thể của cô lên.

- A...

Bị bế bổng đột ngột, Mộng Linh Chi sợ bản thân mình không giữ thăng bằng được mà ngã ra khỏi vòng ôm của người đàn ông, cô ngay lập tức ôm chặt lấy cổ của anh, khuôn mặt nhỏ bé nép vào l*иg ngực.

Lục Tử Hạo cười nhẹ một cái, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của cô, sải bước chân rời khỏi phòng tắm.

Trước khi rời đi, anh không quên cân nhắc cô một điều hết sức phỏng chừng nhỏ nhẹ, nhưng đó là ác mộng lớn nhất với cô.

- Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Nói xong, Lục Tử Hạo cong môi để lộ một nụ cười hết sức ma mị, nét mặt hẹn rõ nét cầm thú.

- Rất nhiều điều đang chờ đợi chúng ta ở trên giường. Em chuẩn bị tâm lý thật tốt vào! Bởi vì tôi không chắc chắn rằng sau đêm nay em có thể xuống được giường hay không. Mà nó còn tuỳ thuộc vào sức lực mà tôi trụ được. Nhưng tôi dám cá chắc với em một điều, rằng đêm nay em đừng hòng mong có giấc ngủ yên!