Lâm Thiến không phải là thánh mẫu, nhưng cảnh tượng trước mắt cô thật sự rất đẫm máu.
Dạ dày cô quay cuồng.
Cô vô cùng sợ hãi và tức giận vì Bạch Lê gϊếŧ một người vô tội.
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Cô muốn chạy, muốn chạy trốn. Muốn dời khỏi nơi này, muốn rời xa anh.
Sợ hãi khiến tứ chi cô vô lực. Đến việc xoay người cô cũng không làm được.
Cô sững sờ đứng đó, nhất thời không thể động đậy.
Trong đầu cô như cô một đoạn băng cũ đang phát lại, cô nhớ lai những lời Bạch Lê nói...
“Giao nhân là một chủng tộc đáng sợ. Ích kỷ, âm u, độc ác...”
Lời anh nói vang vọng trong bộ não trống rỗng của cô.
Cuối cùng, cô cũng quay lưng lại, mồ hôi nhễ nhại, cố cử động đôi chân nặng như chì của mình.
Nhưng đã muộn, Bạch Lê ôm lấy cô...
Anh tựa đầu vào vai cô.
Lâm Thiến thể động đậy... cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp rơi trên vai mình.
Ý thức cô dần biếm mất.
Cô kéo mí mắt nặng trĩu ra chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Lê đã khôi phục trạng thái bình thường.
Anh ôm chặt lấy cô, cái đuôi cũng quấn quanh chân cô.
Sau khi động động một lúc, cô liền nghe thấy một âm thanh kim loại vang lên.
Tay chân của Lâm Thiến đều bị xiềng xích khóa lại. Xiềng xích này chả phải là thứ cô tò mò ngày hôm đó sao? Chỗ tối đen, lại có xiềng xích lạnh băng. Hiện tại cô không muốn biết đây là thứ gì.
Thì ra anh đã có âm mưu từ sớm.
Thấy người mình yêu tỉnh lại, Bạch Lê nhẹ giọng hỏi: “Thiến Thiến có muốn ăn gì không?”
Âm thanh của anh khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Thấy Lâm Thiến không nói lời nào. Con ngươi đen nhánh của anh nổi lên bọt nước. Những viên trân châu lăn xuống như sợi chỉ đứt...
Tim cô đau nhói.
...
Hai người đã không nói chuyện trong thời gian dài. Bạch Lê dường như cũng đã chịu đựng tới cực hạn.
Cô vẫn luôn từ chối ăn cơm, nhưng mà điều này là không cần thiết.
Tuy nhiên, ở trong mắt anh đó là sự im lặng phản kháng.
Bạch Lê đỏ mắt ấn đầu hôn cô. Đây là một cái hôn mang theo máu tươi, anh như thể muốn nuốt chủng cô, quấn lấy lưỡi cô, càng quét miệng cô, hút toàn bị mọi thứ của cô... Nếu nói đây là một nụ hôn, chi bằng nói là đơn phương làm nhục...
Cô cảm thấy anh điên rồi.
Anh cắn bả vải cô, đem huyết châu nuốt vào trong bụng.
Anh lại lần nữa xâm phạm cô.
Bên dưới thân cảm thấy rất đau... cô mở mắt nhìn thấy Bạch Lê đang cầm khối thịt nấu chín ngồi bên cạnh cô.
Anh ôn nhu cười, đưa miếng thịt đến miệng cô: “Thiến Thiến, ăn đi.”
Lâm Thiến lắc đầu.
"Ăn.” Anh hét một tiếng, sau đó lại liên tục xin lỗi: “Rất xin lỗi, xin lỗi...”
Cô biết mình nếu mình chống cự sẽ xảy ra chuyện, chỉ có thể dưới mí mắt của anh nuốt xuống.
Bạch Lê thấy cô ăn xong, cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Rốt cuộc...”
Cái... gì.
...
Bạch Lê ôm lấy cơ thể lạnh băng của cô hôn không ngừng, hơi ấm mà anh rất thích đã dần biến mất...
Một giọt, hai giọt, có thứ gì đó lăn xuống...
Lâm Thiến không còn là con người nữa.
Đồ ăn anh cho Lâm Thiến ăn là máu thịt của mình. Nghe con người nói, máu thịt của người cá cá thể khiến con người trường sinh bất lão. Tất nhiên cũng phải trả giá, ăn thịt này rồi sẽ không còn là con người nữa.
Trong giấc mơ, cô bất an nhăn mày.
Giống như biết mình không thể trở về nữa.
Ăn thịt người cá vĩnh viễn không thể rời khỏi đại dương.
Anh cho cô cuộc sống vĩnh hằng, cô sẽ không rời khỏi anh.
Anh yêu cô.
Bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Lời editor: tác giả viết cho câu chuyện hai kết cục. Chương này là kết BE. Còn chương sau sẽ là một diễn biến khác và kết HE nhé!