Hệ thống khó hiểu: “Con trai thì sao? Không thể mặc váy à, không phải cũng có con trai thích mặc váy sao?”
Tô Đường: “Người cậu nói thích giả gái, nhưng tôi không thích mặc đồ nữ.”
Hệ thống rất là tiếc nuối: “Là như vậy sao? Ký chủ cậu thật sự không thích à? Cái váy này đẹp như vậy, hoa văn lộng lẫy, viền ren tinh tế, còn có ống tay áo phức tạp, đường viền hoa thắt bướm!” Nó cực kỳ mong ký chủ mặc lên người.
Tô Đường: “Không thể, cảm ơn.”
Hệ thống khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể uể oải mà nhìn Tô Đường vứt váy vào góc tủ quần áo phủ bụi, nội tâm khóc thành tiếng.
Tô Đường ăn đồ ăn vặt thơm ngon rút được từ rút thăm trúng thưởng, ăn ngon vô cùng, ăn hết rồi còn nhịn không được mà liếʍ ngón tay.
Văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi Lạc Uyên bỏ game xuống, tự động bật chế độ cuồng công việc, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu cỗ máy in tiền hình người của hắn.
Hai tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Lạc Uyên lạnh nhạt nói: “Vào đi.”
Một dáng người nhỏ nhắn từ từ đi vào, mang chút căng thẳng và chờ mong, ngón tay cầm tài liệu vô thức thắt chặt, ôm trong ngực. Cô ta đi đến trước bàn làm việc, nhìn góc nghiêng gợi cảm đẹp trai của Lạc Uyên, lông mi run rẩy, nhịn không được mà mặt đỏ lên, rụt rè nói: “… Tổng giám đốc, đây là bảng báo cáo tài chính.”
Lạc Uyên đang bận rộn, đầu cũng không nâng lên: “Ừ, để đó đi, lúc nữa tôi sẽ xem.”
Một lúc sau, Lạc Uyên chưa nghe thấy âm thanh đối phương rời đi, nhíu mày ngẩng đầu: “Cô còn có chuyện gì à?”
Mặt người phụ nữ càng đỏ hơn, vội vàng cúi đầu, lắc đầu nói: “Không, không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô ta nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.
Tổng trợ lý từ nhà vệ sinh đi ra thấy cảnh này, cầm điện thoại di động ra, giấu tên ở trong nội bộ công ty khoe khoang đâm chọc trong nhóm.
“Ha, lại có một người phụ nữ đổ gục, tổng giám đốc của chúng ta đúng là sức quyến rũ vô địch.”
“Tôi nói con gái các cô có phải ngốc không? Tổng giám đốc Lạc đáng sợ như thế mà các cô cũng dám thích?”
“Thật, hội nghị lần trước trước đó tôi bị mắng không ngóc đầu lên được chỉ muốn chết quách cho xong.”
“Làm tổng giám đốc thật sự rất giỏi nhưng làm bạn trai, một giây sẽ lấy mạng đó. Tưởng tượng đi, hắn dịu dàng nói bên tai cậu bằng chất giọng tràn đầy từ tính— Cục cưng, cậu làm cái thứ rác rưởi gì vậy, tăng ca làm lại.”
“Người bệnh đang hấp hối ngồi dậy, đêm muộn vẫn còn phải điên cuồng tăng ca, hahahahaha cậu đây là muốn tôi cười đến chết dể cậu thừa hưởng tiền bảo hiểm của tôi à?”
“Rốt cuộc tổng giám đốc hấp dẫn các cô chỗ nào? Bởi vì mặt mũi ư?”
“Gương mặt kia còn chưa đủ à? [Người da đen hỏi chấm-ing]”
………..
Buổi tối Lạc Uyên trở về biệt thự của mình.
Trước khi ngủ, hắn chợt nhớ đến trò chơi kia, não chưa kịp nghĩ nhiều tay đã mở logo biểu tượng trái tim.
Một luồng ánh sáng vụt qua màn hình, một lúc sau ngôi nhà nhỏ quen thuộc đã hiện ra.
Phòng vẫn lộn xộn như vậy.
Nhưng lần này Lạc Uyên không chú đến chuyện này lắm, bởi vì hắn phát hiện ra không thấy người nhỏ đâu.
Đảo mắt qua một lượt có thể nhìn thấy hết phòng ngủ, nhưng không tìm thấy bóng người.
Lạc Uyên nhăn mặt, ấn ấn cánh cửa trong góc, cảnh tượng chuyển tới sân, vẫn không tìm thấy, lại quay lại trong phòng.
Lẽ nào người nhỏ đi ra ngoài? Nhưng người dẫn truyện không có hiện thị Tô Đường rời đi. Chỉ mô tả đơn giản Tô Đường đã làm những gì trong lúc hắn không đăng nhập vào trò chơi.
Sau khi làm việc cả ngày, vốn Lạc Uyên muốn trêu chọc nhân vật game một tí để giải tỏa, bây giờ tâm trạng lại càng tồi tệ hơn, khuôn mặt hắn tối sầm, lạnh như băng.
Lạc Uyên cầm lấy điện thoại không nhúc nhích, bỗng chú ý tới ngoại trừ cánh cửa dẫn ra ngoài sân bên kia còn một cánh cửa bị vải mành che khuất.
Lạc Uyên không suy nghĩ gì, trực tiếp nhấp vào nó, cửa mở.
Bên trong sương mù lượn lờ đầy mông lung, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy được thân hình trắng nõn của "Người nhỏ".
Đây là phòng tắm.
"Người nhỏ" đang tắm rửa.
Lạc Uyên ngây ngẩn cả người.
Mà bởi vì cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Tô Đường bị dọa cho giật mình, còn tưởng là có quỷ, sắc mặt trắng bệch run lẩy bẩy, một hồi lâu mới nhớ ra Lạc Uyên cũng có ở nơi này.
Mẹ nó!