Mỹ Nhân Pháo Hôi Sinh Tồn Ở Vô Hạn Lưu

Quyển 4 - Chương 2-3: Bị Hạo Hiên khi dễ (H)

Kỹ năng hôn của Hạo Hiên rất kém cỏi, hoàn toàn là bản năng của kẻ cướp bóc, mυ'ŧ lấy lưỡi nhỏ của Văn Du, quét sạch nước bọt ngọt ngào của Văn Du, răng xoẹt qua khoang miệng mang đến từng trận đau đớn, cơ hồ muốn nuốt chửng cậu hoàn toàn.

Văn Du liều mạng giãy dụa, sau lưng đυ.ng vào bình gia vị bên cạnh phát ra tiếng động, nghe được ngoài cửa có người đi tới đi lui, cậu mới ý thức được bản thân mình là bạn trai Thích Phong ấy thế mà lại đang hôn người khác, vì thế cậu đành phải thả lỏng thân thể để không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa, tránh cho bị người bên ngoài phát hiện.

Cảm nhận được sự cẩn thật của Văn Du, Hạo Hiên khinh thường cười khẽ một tiếng, ngược lại lại tiện nghi cho anh.

"A … Không, đừng ở chỗ này …"

Mũi chân Văn Du khẽ kiễng lên, bị người đàn ông kéo mông nâng lên trên, môi răng triền miên, không tách ra chút nào, bàn tay người đàn ông cũng không ngoan ngoãn du ngoạn trên người cậu, cho đến khi chạm vào hai khối mềm mại trước ngực.

Hạo Hiên cuối cùng cũng rời khỏi khoang miệng Văn Du, lúc lui ra, nước bọt của hai người còn nối liền trên không trung tạo thành một sợi bạc dày rồi mới đứt, Văn Du tìm lại được một chút sức lực của bản thân, nâng tay đặt trước ngực mình, có chút không được tự nhiên điều chỉnh dây đai ngực của bản thân một chút.

"Không cho tôi chạm?"

Hạo Hiên hôn xong, ngữ khí cũng bắt đầu khàn khàn ôn nhu, Văn Du đã nhạy cảm cảm giác được điều này có nghĩa là gì, Hạo Hiên bị cậu khơi dậy tìиɧ ɖu͙©.

Văn Du trầm mặc đại biểu cho sự kháng cự không nói nên lời, ngón tay Hạo Hiên khẽ nhúc nhích, khôi phục lại khí thế bức người lúc trước, ngữ khí không kiên nhẫn nói:

"Vừa rồi bảo cậu xốc quần áo cậu liền ngoan ngoãn xốc lên, tôi hôn cậu cậu cũng chịu, hiện tại sờ vυ' cũng không thể sao? Văn Du, lạt mềm buộc chặt như này không phải là cách chơi của anh. ”

"Anh … Rõ ràng là anh ép buộc tôi. ”

Văn Du nghẹn lại, có vẻ có chút đáng thương, đuôi mắt đã hiện lên một chút màu đỏ.

"Phải không?" Hạo Hiên không nói hai lời thăm dò dưới thân Văn Du, bàn tay dễ dàng theo sau lưng chui vào trong quần Văn Du, tiện tay sờ, liền nghe thấy tiếng nước ùng ục phía dưới, hiển nhiên đã tiết ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠.

Anh là dị năng giả hình thú, ngoại trừ thân thể tráng kiện ra, khứu giác của anh cũng linh mẫn hơn người bình thường, đã sớm ngửi được mùi tanh ngọt ngào trên người Văn Du.

"Dâʍ đãиɠ, nước đã nhiều như vậy, còn nói tôi ép buộc cậu?"

"Tôi không có, tôi không muốn …"

Văn Du khóc không ra nước mắt, bản thân cậu cũng không biết vì sao dưới thân luôn thích ra nước như thế, trước kia rõ ràng cũng sẽ không tràn lan như vậy, thế nhưng Hạo Hiên tất nhiên sẽ không biết chuyện này, trực tiếp cởϊ áσ của Văn Du, lộ ra bộ ngực bị quấn trong áo ngực.

Anh nuốt nước bọt, nóng nảy hiếm thấy muốn cởϊ áσ ngực, thế nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng tiếp xúc qua thứ này, kéo đông kéo tây khiến cho ngực của Văn Du đau đớn, Văn Du biết bản thân mình trốn không thoát, tự mình chủ động cởi nút áo ra, để bản thân bớt chịu chút tội.

Bộ ngực đầy đặn trong nháy mắt liền bật ra trước mặt Hạo Hiên, trắng nõn mềm mại như con thỏ con, ngửi thì thấy giống như bánh mì mới làm xong và ra lò, tỏa ra mùi hương ngọt ngào nồng đậm.

Lúc trước anh xem thường Văn Du bán đứng thân thể để đổi lấy mạng sống, cũng cảm thấy Thích Phong cũng sa đọa, vậy mà tùy ý mặc cho hàng hóa tìиɧ ɖu͙© như này diễu võ dương oai, hiện giờ anh xem như hiểu được anh trai anh, nếu đối mặt với một mỹ nhân như vậy, cho dù anh liều chết cũng sẽ bảo vệ để cậu còn sống.

Hạo Hiên giống như một sắc quỷ, vùi đầu vào trong ngực Văn Du, hít mạnh một hơi, miệng cắn mạnh rồi lại mυ'ŧ một bên ngực, bàn tay cũng vuốt ve bên ngực còn lại.

Bộ ngực được người đàn ông chơi đùa vui vẻ, đầṳ ѵú trước ngực cậu bị chọc đến ngứa ngáy, Văn Du hai tay ôm đầu người đàn ông, cơ hồ muốn ấn anh nghẹn chết ở trên ngực mình, ẩn nhẫn không chịu rên lên tiếng.

Hạo Hiên liếʍ ngực thành một mảnh màu nước, vẫn còn có chút ý còn chưa thỏa mãn, anh đang định chui xuống phía dưới, đi đến ăn dâʍ ŧᏂủy̠ của Văn Du, đã bị Văn Du ngăn lại.

"Nơi này không tốt, bên ngoài có người nhìn."

Văn Du nói chuyện đều mang theo tiếng nức nở, hiển nhiên như thế này đã là cực hạn của cậu, suy xét đến bên ngoài, Hạo Hiên không tiếp tục làm khó Văn Du nữa, cố nén du͙© vọиɠ dưới thân, giúp Văn Du mặc quần áo xong, hai người bắt đầu đứng đắn đi ăn cơm.

Hạo Hiên và Văn Du ở trong phòng bếp gần một tiếng đồng hồ, lúc đi ra sắc tình trên người hai người còn chưa lui, bầu không khí cũng có chút kiều diễm, nhất là môi Văn Du, đã sắp bị hôn sưng lên, người sáng suốt vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà Hạo Hiên là người đứng thứ hai trong đội bọn họ, cũng là dị năng giả có năng lực không phân biệt bá trọng như Thích Phong, mọi người hiểu ý không lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Văn Du càng phức tạp hơn, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét, cũng có khinh bỉ.

Văn Du cúi đầu đi ngang qua mọi người, muốn chạy về lầu trốn, lại bị Hạo Hiên bắt lấy cổ tay, thanh âm vừa vặn chỉ có thể để cho một mình cậu nghe được:

"Buổi tối đến phòng tôi, nếu không tới, cậu sẽ biết cái gì là kết thúc."