Mỹ Nhân Pháo Hôi Sinh Tồn Ở Vô Hạn Lưu

Quyển 3 - Chương 8-3

Văn Du hoàn toàn bị Ninh Hành câu dẫn, giờ phút này cậu hoàn toàn ỷ lại vào người đàn ông trước mặt vẫn luôn ôn nhu với mình, tay đối phương cũng dịu dàng, xoa nắn bộ ngực của cậu, cũng không có dùng sức nhào nặn, giống như đối xử với một báu vật nâng niu cẩn thận, ghé mũi vào bộ ngực với vẻ lưu luyến, và hít một hơi.

“Bảo bảo thơm quá, cái vυ' cũng mềm.”

Bộ ngực trắng nõn mềm mại bị quai hàm của người đàn ông đẩy lên, khi nói chuyện hơi thở của anh ta phả vào bầu ngực, Văn Du rùng mình một cái, cảm thấy một luồng nhiệt truyền đến dưới thân.

Ninh Hành vùi vào trong ngực Văn Du, liếʍ láp từng tấc da thịt, tay luồn xuống sống lưng, đầu ngón tay tìm đến khe hở giữa hai mông, chạm vào lỗ thịt căng tròn, nhào nặn xoa nắn xung quanh lỗ huyệt, rất nhanh Văn Du đã cảm thấy mình sắp cương lên, hô hấp có chút gấp gáp, rêи ɾỉ một tiếng.

Cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt từ đầu ngón tay truyền đến, Ninh Hành ngẩng đầu tiếp tục hôn Văn Du, Văn Du mơ hồ cảm giác được dưới thân của mình run rẩy, phát hiện người đàn ông đang nhẹ nhàng lay động ngựa gỗ.

“Đừng…”

Ninh Hành cắn vành tai như ngọc của Văn Du, nói: “Bảo bối, đừng sợ, mọi chuyện cứ giao cho tôi.”

Lời nói của người đàn ông quá sức thuyết phục, như thể anh ta sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu, cái bụng căng tròn của Văn Du lại thả lỏng, để người đàn ông lắc lư con ngựa gỗ, dịch ruột tanh ngọt bắt đầu tiết ra và bôi trơn, cây gậy bắt đầu đâm vào vách thịt, Trong lúc nhất thời, miệng Văn Du bị người đàn ông cắn chặt, cái miệng nhỏ nhắn dưới thân quấn lấy dươиɠ ѵậŧ gỗ không chịu buông ra, chỉ có thanh âm nhớp nháp dinh dính vang vọng trong phòng tắm.

Thấy Văn Du gần như thả lỏng, Ninh Hành hai tay ôm lấy bờ mông của Văn Du, trực tiếp ôm lấy anh ta, lần này Văn Du đã dễ dàng rút ra, phát ra một tiếng giòn vang, Văn Du không kép lại được lỗ nhỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ vậy mà chảy xuống hai tay Ninh Hành, quần áo đều ướŧ áŧ vỗ vào da^ʍ huyệt không ngừng.

Văn Du sau khi chiến đấu với ngựa gỗ, đầu gối trắng hồng run rẩy, ngay cả đứng thẳng cũng không đứng dậy được, bị người đàn ông ôm ngồi ở trên bồn rửa mặt, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Hành, cậu nói: “Anh Ninh Hành, anh cắm vào bên trong đây đi.”

...

"Ha a, anh Ninh Hành mạnh thật, đâm thật sâu, nhanh, Tiểu Du sắp không chịu nổi rồi.”

Trong phòng tắm tràn ngập tiếng thân thể va chạm cùng tiếng hét của Văn Du, hai chân Văn Du quắp chặt lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, ngồi trên bồn rửa tay, cùng người đàn ông thân mật không kẽ hở.

Cây gậy thịt của người đàn ông to và dài giống như cây trên ngựa gỗ, lần đầu tiên chọc vào, Văn Du có cảm giác như bị đâm vào cổ họng, may mắn bên trong cậu có nhiều nước, Ninh Hành cũng rất ga lăng, động tác của anh ta không quá nhanh vô cùng rất đều đặn, chín nông một sâu, khiến Văn Du rêи ɾỉ như điên.

“Bảo bảo kêu to hơn được không? Anh trai muốn nghe bảo bảo rên.”

Ninh Hành nện mạnh vào vách tường thịt mềm, làm bắn tung tóe nước dịch của Văn Du, sau đó đổi chiêu, giống như một trận mưa roi quất vào mông nhỏ của cậu.

“Anh trai tốt a a a... Em sắp bị đâm đến bay... Dươиɠ ѵậŧ của anh trai quá dài, người và bụng đều bị đâm mòn, anh trai quá sâu...”

Hai người giao hợp, cuối cùng cùng nhau cao trào, Ninh Hành nhịn không được hôn lên mặt Văn Du, trong mắt tràn đầy si mê.

“Bảo bối, em thật giỏi, ăn hết đi, sau này anh trai cho em hai cái đại côn ŧᏂịŧ, được không?”

Văn Du vẫn chưa hồi phục cao trào mà chỉ ậm ừ cho qua.

“Hai dươиɠ ѵậŧ lớn hơn bây giờ, bảo bảo sẽ bị nghiền nát. Thật đáng yêu, liệu có khóc lóc van xin tha không.”

“Nước da^ʍ của bảo bảo còn chưa đủ nhiều, nhưng không sao, tôi sẽ giúp em. Từ giờ, bảo bối ra ngoài phải mặc tã, nếu không quần sẽ luôn ướt, người khác sẽ bắt cóc bảo bối và làm cho em không thể xuống giường. . .”

Ninh Hành càng nói càng kích động, kích động đến biến hình, trên mặt nổi lên mấy cái vảy đen như mực, sau đó trong nháy mắt liền biến mất.