Cậu run rẩy phát ra tiếng kêu của tiểu dã thú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khóc, sáng sủa ngọt ngào như quả đào được mưa rửa sạch, đột nhiên cả người cậu run lên, ngay sau đó, cuống mũi hồng mềm mại chảy ra nướ© ŧıểυ màu bạc. Nó bắn lên lưng con ngựa ướt sũng và đồng thời làm ướt cả chân cậu.
[Người qua đường B: A, a, vợ tôi bị cᏂị©Ꮒ rồi! Thật lãng phí, cho tôi uống có được không! ]
[Người qua đường A: Vợ tôi bị bắt nạt thật thảm, con ngựa xấu xa đã cᏂị©Ꮒ vợ chúng tôi rồi! ]
[Công lam: Phần thưởng 100 × lâu đài]
[Tôn Miêu: Tuyệt. 100 x Lâu đài]
...
Sau khi phát sóng, Văn Du chỉ cảm thấy bản thân quá xấu hổ không còn mặt mũi nhìn người khác, cậu vẫn ngồi trên con ngựa gỗ, cơ thể cậu đã lấm lem tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu cố gắng chống đỡ để đứng lên, nhưng không chỉ đôi chân yếu ớt vô lực, mà dươиɠ ѵậŧ gỗ cũng bị mắc kẹt ở nơi sâu nhất của cậu.
Lúc này Văn Du mới phát hiện dươиɠ ѵậŧ gỗ này có độ cong rất tinh xảo, cắm vào thì dễ, rút
ra thì khó, mỗi lần muốn đứng lên, cuối cùng lại nặng nề ngồi xuống.
Cậu cảm thấy đau khổ, lại khóc một lần nữa, trong lòng cậu căm hận con ngựa gỗ chết tiệt này, lúc này, có ba tiếng gõ cửa khiến tim Văn Du như thắt lại.
“Tiểu Du, có chuyện gì xảy ra sao? Tôi nghe thấy em khóc.”
Văn Du không dám nói lời nào, cậu bây giờ váy bị xé toạc, áo sơ mi hở một nửa, cậu vô cùng xấu hổ, còn ngồi trên ngựa gỗ, nếu để Ninh Hành nhìn thấy cậu thực sự không còn mặt mũi nhìn người ta.
Nhưng sự im lặng của cậu lại khiến Ninh Hành lầm tưởng rằng đã xảy ra chuyện, Văn Du nhớ rõ trước khi phát sóng trực tiếp mình đã khóa cửa, nhưng Ninh Hành lại trực tiếp mở khóa.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ ngồi trên ngựa gỗ của Văn Du, ánh mắt Ninh Hành tối sầm lại, Văn Du ôm mặt khóc, ý bảo Ninh Hành mau chóng rời đi, đừng nhìn cậu, Ninh Hành lại từng bước một đi tới.
Trong bóng tối, Văn Du ngửi thấy mùi thơm đã từng quen biết, liền nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông ở đỉnh đầu:
“Ngồi trên ngựa gỗ lâu quá sẽ cảm lạnh, muốn tôi đỡ em dậy không?”
Lời nói của người đàn ông không có chút nào khinh thường quần áo và hành vi của cậu, giống như đã quen ăn ngủ với nhau, ngẩng đầu lên, trong mắt người đàn ông chỉ toàn là quan tâm và ân cần, khiến trong lòng bất an của cậu cũng yên tĩnh lại.
“... Anh Ninh Hành, em đứng không được, anh giúp em một chút được không.”
Cậu giang hai tay ra để cho người đàn ông luồn tay vào nách mình để nhấc lên, nhưng thời gian trôi qua một lúc, dâʍ ŧᏂủy̠ đã cạn, vẫn không có nhấc ra được, Văn du liền đau đến khóc nghẹn kêu loạn, vùi đầu ở trên bụng Ninh Hành, nước mắt thấm đẫm áo anh ta.
Ninh Hành đặt cậu trở lại, dùng đầu ngón tay an ủi lau đi nước mắt, suy nghĩ một chút nói:
“Tôi lau qua cho em trước, sau đó giúp em kéo nó ra.”
Sau đó anh ta trực tiếp bế con ngựa gỗ và người vào phòng tắm, Văn Du sợ đến cả người cứng đờ, không biết Ninh Hành bề ngoài ôn nhu lấy đâu ra sức lực như vậy, sau khi cõng người vào phòng tắm Ninh Hàng cũng không để ý, chỉ giúp cậu lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên người Văn Dục.
Bàn tay lạnh lẽo sờ soạng ngực, lưng, đùi, mông, đầu ngón tay lưu lại phía trên, nếu như Ninh Hàng không phải có vẻ mặt nghiêm túc, Văn Du nhất định sẽ cho rằng anh ta cố ý.
Tắm rửa xong, toàn thân Ninh Hành cũng ngâm trong nước, áo sơ mi dán vào cơ bắp của người đàn ông, có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn của đối phương, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt Văn Du:
“Em nên biết, phía dưới không có nước, rất khó kéo lên.”
Văn Du đỏ mặt gật đầu, liền nghe Ninh Hành nói:
“Chính vì vậy, bảo bảo, lè lưỡi ra.”
Văn Du ngoan ngoãn đưa cái lưỡi mềm mại ra, lại bị Ninh Hành ngậm lấy trong miệng, môi răng hai người hòa quyện vào nhau, Ninh Hành thậm chí hôn nhẹ nhàng đến mức đầu lưỡi Văn Du suýt chút nữa tan chảy, cọ xát với môi dưới đầy đặn của cậu, thịt môi bị bóp chặt đến biến dạng, vòm miệng nhạy cảm bị Ninh Hành liếʍ tới liếʍ lui, Văn Du bị hôn loạn xạ, phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào mà chính cậu cũng không nhận ra.
Hai người hôn thật lâu, mãi cho đến khi nhiệt độ dần dần hòa hợp, khoang miệng mát lạnh của Ninh Hàng cũng bị nhiệt độ của Văn Du làm nóng lên, lúc tách ra, một sợi bạc rơi xuống bộ ngực ngạo nghễ, rồi được Ninh Hành dùng đầu ngón tay lau đi.