[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 2

Sáng sớm hôm sau, Sở Ngôn liền trực tiếp đi công ty.

Công ty mà nguyên chủ ký hợp đồng là Giải trí hữu hạn Hoa Tinh, một trong hàng loạt những công ty giải trí của Hoa quốc, thế mạnh là đào tạo diễn viên, dưới trướng có rất nhiều nghệ sỹ xuất thân từ những cuộc thi tìm kiếm tài năng. Những nghệ sỹ này giá trị hợp đồng không cao, kinh nghiệm cũng không phong phủ, vì vậy Hoa Tinh còn phải tốn công phu huấn luyện họ,

Ngành công nghiệp giải trí của Hoa Hạ phát triển rất mạnh, hiện tại đã dẫn đầu cả tinh hệ, chỉ tính riêng công ty giải trí được đăng ký đã có không dưới một nghìn đơn vị, càng không phải nói tới những văn phòng nhỏ lẻ do nghệ sỹ hoặc người đại diện thành lập.

Mà vị trí của Hoa Tinh trong hằng hà sa số các công ty này cũng chỉ có thể tính ở mức trung bình, dù sao nhất ca, nhất tỷ của công ty cũng chỉ là ngôi sao hạng nhất bình thường, thậm chí mơ hồ còn có xu hướng rớt hạng. Mà Sở Ngôn khi lẫn vào những ngôi sao này liền trở nên hoàn toàn không bắt mắt, giống như ngoại trừ gương mặt tuấn tú ra cậu ta không còn bất kỳ thế mạnh nào hấp dẫn người khác.

Lại thêm khí chất của nguyên chủ quả thực quá mức tối tăm lạnh lẽo, tóc mái rất dài, đem đôi mắt hoàn toàn che phủ, khi nhìn thẳngngười đối diện không khỏi khiến cho người ta da đầu tê dại, càng khiến mọi người không có hứng thú đi quan tâm thiếu niên này.

Nhưng mà hiện tại, Sở Ngôn lại không thể không đi hỏi thăm vị trí phòng làm việc của người đại diện tối qua đã trò chuyện với mình.

Khi có một thiếu niên xinh đẹp tuấn tú đứng ở trước mặt, tao nhã trò chuyện cùng bạn, bạn biết cảm giác đó như thế nào sao? Tiếp tân của Hoa Tinh, A Nhã, cả người sửng sốt, sau một lúc mới đỏ mặt chỉ đường cho thiếu niên, còn hướng dẫn rõ phòng làm việc của người đại diện Triệu là phòng thứ mấy từ lúc rời khỏi thang máy.

“Cảm ơn.”

Sau khi để lại một lời cảm tạ nhã nhặn, Sở Ngôn liền xoay người đi về phía thang máy.

Mà ở đằng sau, A Nhã cẩn thận nhìn theo hồi lâu, còn kéo kéo cánh tay đồng nghiệp đang đứng bên cạnh, kích động hỏi: “A Văn này, anh chàng vừa rồi nhìn hơi quen mắt, bộ dạng cũng đẹp trai nữa. Công ty chúng ta ký được một người mới như vậy từ lúc nào? Thậm chí cả phòng làm việc của người đại diện còn không biết…”

Tiếng nói chuyện sau lưng xa dần, sau khi Sở Ngôn vào thang máy liền trực tiếp ấn tầng 21, nhanh chóng tìm được văn phòng của người đại diện —— Dù sao muốn không tìm thấy cũng không được, lúc Sở Ngôn vừa ra khỏi cửa thang máy đã thấy một người thân hình mập mạp đứng ngay trước mặt, còn không ngừng lo lắng nhìn về phía này.

Người đại diện của nguyên chủ là một ông chú cao 1m7, cân nặng có đến hơn 90kg, mặt mũi bình thường nhưng tính cách cũng thật không tệ, nếu đổi thành một người tính tình thô bạo, chỉ sợ từ sớm đã giận đến trực tiếp đá nguyên chủ vài đá, khiến cái tên sâu gạo này rời đi nhanh một chút.

Mà ngay khi Triệu Liên nhìn thấy Sở Ngôn, trước hết là kinh ngạc sửng sốt một chút, sau đó mới bước đến hỏi: “Sao lại dùng thang máy chứ? Thứ đồ chơi này đã mấy trăm năm không ai sử dụng, lần sau cứ trực tiếp bảo lái xe dừng ở tầng 21 là được, không cần phức tạp như vậy…”

Thanh âm bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt của Triệu Liên hơi thay đổi giống như bất chợt nhớ ra cái gì, cuối cùng lại thở dài, nói: “Bất quá có lẽ cũng không còn ‘lần sau’ nữa.” Lại thong thả nói sang chuyện khác, vừa đi được vài bước, Triệu Liên lại hỏi: “Cậu cắt tóc từ lúc nào? Thế này nhìn đẹp hơn không ít.”

Hôm qua khi đối phương nói đến chuyện ‘cắt hợp đồng’, Sở Ngôn cũng không có xen lời.

Tại thế giới mà ngành giải trí phồn vinh đến tột đỉnh này, một người mới muốn đơn thương độc mã xông vào giới giải trí quả thực chính là lấy trứng chọi đá, xác xuất thành công tương đương rất thấp. Vô luận là công ty này dựa trên quan điểm nào muốn cùng nguyên chủ cắt hợp đồng Sở Ngôn cũng sẽ không đồng ý, vì vậy hôm nay y đến đây chỉ có một mục tiêu, tiếp tục lưu lại.

“Cảm thấy tóc mái có hơi dài, liền thuận tiện đi tạo hình.” Vì mục đích quan trọng đã nói, Sở Ngôn không ngại thân thiện với đối phương hơn, lúc trả lời còn tặng kèm một nụ cười sáng lạn.

Diện mạo của Sở Ngôn tuyệt đối là tinh xảo, đuôi mắt hẹp dài, lông mi dày rậm, mũi cao thẳng, làn da cũng là trắng nõn. Cái diện mạo này nếu thêm vào khí chất thâm trầm, nhìn qua thực sự lạnh lẽo không khác gì Vampire.

Mà hiện giờ, Triệu Liên chỉ cảm thấy có chút ngẩn ra, giống như trái tim bị một thứ gì đó nhè nhẹ phớt qua, không ngừng xôn xao.

—— rõ ràng chỉ là tóc ngắn hơn một chút, thế nào lại giống như đã hoàn toàn thay đổi rồi?

Đêm qua mặc dù hắn đã phát hiện sự thay đổi của thiếu niên, thế nhưng hình chiếu dù sao cũng không thể chân thật như tận mắt nhìn thấy, vì vậy lúc này hắn mới xem như trực tiếp cảm nhận được sự biến hóa của Sở Ngôn, giống như một khối mỹ ngọc phủi đi bụi bám, lập tức trở nên lấp lánh phát sáng.

Nhất thời trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, đến cuối cùng cũng ko biết vì sao hắn lại căn dặn thêm một câu: “Tuy rằng cậu hiện tại rất tốt, chỉ là lát nữa sau khi tiến vào phòng họp, cậu… vẫn nên giống trước đây thì có lợi hơn.”

Lời này khiến Sở Ngôn không khỏi nhíu mày, y mặc dù không rõ ý đồ của Triệu Liên, thế nhưng có thể nhận thấy đối phương cũng không có ác ý gì với mình.

Chờ sau khi vào văn phòng, Sở Ngôn liền làm theo lời Triệu Liên, hơi hơi cúi đầu dìng tóc mái che đi đôi mắt, lẳng lặng nhìn người đối diện. Một loại trầm mặc không lời cùng áp lực nặng nề lập tức tràn ra từ cơ thể thiếu niên, rõ ràng y đang mặc áo sơmi màu trắng nhưng lại mang theo một loại lạnh lẽo độc đáo.

Triệu Liên thấy vậy nhất thời kinh hoảng: hắn chỉ là thuận miệng đề nghị, Sở Ngôn như thế nào lại thật sự có thể trực tiếp biến trở về chứ?!

Triệu Liên đã hoàn toàn mờ mịt không đoán được gì, mà hai người còn lại trong phòng nhìn thấy thiếu niên này âm trầm như vậy lại là hơi hơi nhíu mày.

Người ngồi ở đầu bàn hội nghị là tổng giám đốc của phòng nhân sự công ty HoaTinh, ngồi bên cạnh ông ta lại là một người đàn ông trẻ nhã nhặn tuấn tú. Ánh mắt của Sở Ngôn dừng lại trên người bọn họ trong chốc lát, cuối cùng là nhìn thẳng vào người đàn ông trẻ tuổi, đồng tử hơi co rụt lại, cuối cùng vẫn là gục đầu không nói gì.

Vị giám đốc gầy teo kia xấu hổ cười cười, nhìn về phía người đàn ông trẻ: “Chu tiên sinh, đây là Sở Ngôn. Công ty của chúng tôi phải vất vả lắm mới có thể ký hợp đồng với cậu ta, anh xem diện mạo này, dáng người này đều rất tốt, hơn nữa còn trẻ tuổi, năm nay vừa tròn mười tám, thật sự là một hạt giống hiếm có.”

Mấy câu thổi phồng này khiến cho Sở Ngôn có chút đăm chiêu nhíu mày, mà Triệu Liên đang đứng cạnh lại là thần sắc có chút cổ quái.

Hạt giống hiếm có?

Tốn rất nhiều công sức mới có thể ký hợp đồng?

Kỹ năng mở to mắt nói dối của vị giám đốc này không khỏi cũng quá tốt đi!

Bất quá, người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh thật ra không có quá nhiều phản ứng với những lời nói này, chỉ hơi cười cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn: “Cám ơn quý công ty chịu từ bỏ những thứ yêu thích, lúc này tôi liền làm chủ ký hợp đồng với Sở Ngôn.”

“Chu tiên sinh, Sở Ngôn còn trẻ như vậy, về sau cũng không biết tiền đồ sẽ phát triển thế nào, đối với công ty chúng tôi mà nói cũng là rất quan trọng…”

“Vương tổng giám cảm thấy nên thế nào?”

“Hợp đồng của chúng tôi và Sở Ngôn còn có thời hạn ba năm rưỡi, vốn cũng đã chuẩn bị vài bộ phim truyền hình cho cậu ấy thử thử…”



Hoàn toàn bỏ qua sự có mặt của đương sự, vị giám đốc Vương này một câu liền tâng bốc nguyên chủ lên tới tận trời. Đầu tiên là cái gì, Sở Ngôn là hạt giống tốt được bọn họ bồi dưỡng nhiều năm; lại nói cái gì bọn họ đã chuẩn bị mấy hợp đồng phim chế tác lớn, chỉ cần một lần liền khiến Sở Ngôn nổi tiếng.

Thế nhưng người đàn ông kia cố tình cũng không có nửa điểm phản ứng, khóe môi vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt nghe giám đốc Vương giằng co.

Đợi đến khi vị Vương tổng giám kia mở miệng đem tiền bồi thường hợp đồng đề cao lên gấp ba, người đàn ông nọ vẫn không ngớt ý cười, chỉ là thanh âm ngón tay gỏ mặt bàn trong phúc chốc liền im bặt. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Vương tổng giám, nụ cười bình thản, ngữ điệu lạnh lẽo hỏi một câu: “Giám đốc Vương, ngài còn nhớ tôi là đại biểu cho ai đến ký hợp đồng với Sở Ngôn chứ?”

Chỉ một câu, trực tiếp khiến sắc mặt của Vương tổng giám đại biến, ngoan ngoãn chấp nhận số tiền đã định trước, buông tay để đối phương mang Sở Ngôn đi.

Mà toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, Sở Ngôn đều đứng một bên nhìn, dùng ánh mắt bình tĩnh chứng kiến, không có ý phản đối cũng không có ý ủng hộ, mãi đến khi toàn bộ thủ tục cắt và tái ký hợp đồng hoàn thành Triệu Liên mới trưng gương mặt áy náy đi tới, tiếc nuối nói một câu thật xin lỗi.

Đối với việc này, Sở Ngôn chỉ mỉm cười phất tay, nói: “Anh Triệu là vì tốt với em mới muốn để em đi Thiên Thịnh.”

Triệu Liên nghe vậy liền sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cậu biết Thiên Thịnh muốn mang cậu đi?”

Gương mặt tuấn tú trắng nõn vẫn duy trì vẻ trầm ổn không chút gợn sóng, giờ khắc này vị Chu tiên sinh kia đang cùng Vương tổng giám hoàn thành những thủ tục cuối cùng, mà Sở Ngôn lại nhìn thẳng vào Triệu Liên, dung ngữ điệu bình tĩnh nói: “Vị Chu tiên sinh kia là người đại diện kim bài của Thiên Thịnh, Chu Hòa Huy, em nhận ra anh ta. Dưới trướng anh ta đang nắm giữ một vị Ảnh hậu và ba nghệ sỹ hạng nhất.”

“Cậu vậy mà còn quan tâm chuyện trong giới?” Triệu liên kinh ngạc hỏi: “Trước đây không phải cậu rất ghét tìm hiểu những chuyện này sao?”

Sở Ngôn nghe vậy chỉ cười mà không nói.

Đợi đến khi thật sự phải rời khỏi, dù sao đồ đạc của nguyên chủ cho đến bây giờ cũng không dời đến công ty, vậy nên Sở Ngôn không có gì cần phải thu dọn, trực tiếp đi theo Chu Hòa Huy rời khỏi công ty giải trí Hoa Tinh.

Trước khi đi, Triệu Liên còn có chút không nỡ nói với y, nếu không lăn lộn nổi ở Thiên Thịnh còn có thể trở về tìm hắn.

Loại hành động thiện ý này khiến màu mắt của Sở Ngôn có hơi tối lại, sau đó cười cười gật đầu.

Chu Hòa Huy lái xe huyền phù tới, Sở Ngôn thoải mái tiến lên, sau khi cài đặt hệ thống tự lái hai người liền bắt đầu trao đổi nhiệm vụ kế tiếp.

Đưa một phần hiệp ước cho Sở Ngôn, Chu Hòa Huy chậm rãi cúi đầu sửa sang lại vật dụng của mình. Sở Ngôn cũng không để ý loại đối đãi lạnh nhạt này, ngược lại càng có hứng trí nghiên cứu đãi ngộ sau này của mình. Lúc nhìn đến thời hạn hợp đồng của Thiên Thịnh dành cho mình chỉ có ba năm thì y có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm.

“Ngày mai tôi đưa cậu đi thử vai, đây là kịch bản AI, cậu về nghiên cứu kỹ.” Nói xong Chu Hòa Huy lại đưa một cái thẻ nhỏ cho Sở Ngôn, “Cậu chỉ cần tận lực bắt chước những biểu cảm trong này, nhân vật cậu thử vai là nam 2, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, công ty sẽ giúp cậu bắt lấy vai này.”

Sở Ngôn bình tĩnh gật đầu, nhận lấy kịch bản AI, thấp giọng nói: “Cám ơn” .

Loại phản ứng cực kỳ lạnh lùng này của thiếu niên khiến Chu Hòa Huy vốn đang lơ đễnh lại nảy ra hứng thú, nhìn chằm chằm hồi lâu mới bất chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Cậu không tò mò tôi là ai? Tôi vì cái gì phải giành cậu về? Lại vì lý do gì phải cung cấp tài nguyên cho cậu?”

Nghe vậy, Sở Ngôn vẫn đang cúi đầu xem hiệp ước chậm rãi nhìn lên.

Theo động tác của y, tóc mái vốn đang phủ ở trước mắt nhanh chóng tản ra, để lộ vầng trán sáng láng và đôi mắt trong trẻo. Đồng tử màu nhạt mang theo một tia ý cười, vành môi xinh đẹp cong cong, một loại khí chất tao nhã cao quý khó thể diễn đạt bằng lời phút chốc từ trong cơ thể của thiếu niên tản ra khắp bốn phía.

Rõ ràng thiếu niên đang ngồi trên xe, thế nhưng lại giống như đang ngồi trên một vương tọa vô hình.

Sở Ngôn nhướn một bên mày, cười nói: “Anh là Chu Hòa Huy, người đại diện kim bài của Thiên Thịnh. Vấn đề đầu tiên tôi đã biết, nhưng hai vấn đề còn lại tôi cho rằng anh sẽ không nói với tôi, ít nhất hiện tại sẽ không. Nếu chúng ta đã là quan hệ hợp tác, không bằng lúc này liền giới thiệu bản thân một chút.”

Sự biến hóa của thiếu niên khiến Chu Hòa Huy giật mình chết lặng, lại chợt thấy đối phương hơi cong khóe môi, vươn bàn tay phải ra.

“Tôi là Sở Ngôn, về sau xin anh giúp đỡ nhiều hơn, Chu tiên sinh.”

Sau đó, gần như toàn bộ hành trình Sở Ngôn đều chăm chú lật xem tài liệu, chỉ có Chu Hòa Huy sắc mặt quái dị nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn dùng khóe mắt trộm ngắm thiếu niên vài lần. Cố tình người sau lại tỏ ra cái gì cũng chưa từng phát sinh, rất tỉ mỉ xem xét hiệp ước của mình.

Mãi đến khi xe huyền phù chạy đến dưới tòa nhà của Sở Ngôn, thiếu niên mới đặt hiệp ước trong tay xuống, xoay đầu nhìn Chu Hòa Huy, mỉm cười để lộ hàm rang trắng nõn, hỏi: “Anh Chu, anh có kịch bản gốc của bộ phim này không? Không phải kịch bản AI, là kịch bản văn tự.”

Chu Hòa Huy nghe vậy thì có chút sửng sốt, hỏi: “Cậu cần kịch bản văn tự làm gì? Tôi đã đưa cậu kịch bản AI được chế tác tốt nhất.”

Sở Ngôn lại mỉm cười, nói: “Em chỉ muốn xem toàn bộ cốt truyện của bộ phim này là thế nào. Anh Chu, anh không phải không có thứ kia chứ?”

Chu Hòa Huy: “. . . . . . @#¥@¥@#¥”

Nửa giờ sau, Sở Ngôn đã vào nhà nghỉ ngơi một hồi chợt thu được tin nhắn, thuận tiện còn đính kèm văn kiện.

【 Chu Hòa Huy: Tuy rằng tôi biết cậu chỉ là đang dùng phép khích tướng, thế nhưng trong giới giải trí khắp cả tinh hệ này, không có chuyện gì là Thiên Thịnh không làm được. Trong vòng luẩn quẩn tại Hoa quốc cũng không có việc Chu Hòa Huy không làm được. Ngày mai cậu dậy sớm một chút, tôi đưa cậu đi thử vai. 】

Đọc xong, Sở Ngôn ‘phụt’ một tiếng phì cười, lại mở ra phần kịch bản bằng chữ đã bị tất cả diễn viên xem như rác rưởi kia, có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy nên, vẫn là trúng phải phép khích tướng rồi không phải sao?”