Nếu như nói một giây trước là hiện trường tai nạn giao thông, một giây sau mở mắt ra đã nhìn thấy nữ quỷ…
Biết đây là cảm giác gì sao?
Nữ quỷ mặc áo trắng ghé sát vào mặt của bạn, nét mặt hung tợn nhìn chằm chằm bạn, tóc dài phất phơ, hai mắt toàn một màu đen kịt, dòng máu đỏ tươi lòe loẹt từ trong viền mắt trống trơn nhỏ xuống, kèm theo tiếng gió thổi như quỷ khóc ma gào, âm phong trận trận, rừng cây âm u.
Cái cảnh tượng này thực sự quá mức chân thực, giống như đang thực sự phát sinh trước mắt!
Máu trong cơ thể giống như đều đã dồn lên não, trái tim thình thịch đập loạn trong l*иg ngực, Sở Ngôn cảm thấy cổ họng một trận khô khốc adrenaline điên cuồn phân bố, kinh hoảng đến tóc gáy toàn bộ đều dựng lên, y thiếu chút nữa đã phải xoay người chạy trốn! Thẳng đến ——
Nữ quỷ kia bỗng nhiên cười khan kéo theo cái miệng rộng đẫm máu, một hơi xuyên qua thân thể y.
Sở Ngôn: “…”
Cảm giác da đầu tê dại do khẩn trương tan đi, Sở Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong não nháy mắt hiện ra rất nhiều ký ức và tin tức.
Qua thêm năm phút sau, Sở Ngôn một bên xoa xoa thái dương, một bên cố gắng tiêu hóa trọn vẹn những tin tức này, còn thuận tiện ném cái kính thực tế ảo VR đáng chết kia qua một bên.
Lúc này là mùa xuân năm 3016, chỗ y ở hiện tại là Thủ đô tinh của Hoa quốc.
Chuyện đầu tiên Sở Ngôn làm sau khi thanh tỉnh chính là, lần nữa cầm cái kính thực tế ảo kia lên, tinh tế suy nghĩ.
Nói là kính mắt, kỳ thực bề ngoài của nó càng giống một cái hộp đen.
Đây là một cái hộp hình khối chữ nhật, cao 8cm, dài 15 cm, ở hai bên mọc ra hai thanh nhỏ tạo hình như giá mắt kính chống đỡ nghiêng về phía sau, hẳn là cũng không nặng lắm, bất quá nếu đã đeo lên vẫn nên nằm xuống mới thấy tương đối thoải mái.
Sở Ngôn cầm thứ này lên nghiêm túc quan sát hồi lâu, lại dựa theo trí nhớ đổi tần số truyền phát khác, nhìn thấy trước mặt hiện lên một đoạn quảng cáo sắc màu rực rỡ, trầm ngâm hồi lâu lại đặt mắt kính xuống.
Thế giới một nghìn năm sau, khoa học kỹ thuật sẽ tiến bộ đến trình độ nào? Đây là thứ tất cả mọi người vô pháp tưởng tượng.
Bất quá, dù sao cũng không tiến bộ đến trình độ “Khiến một người trực tiếp xuyên việt ” hoặc “Phát hiện người ngoài hành tinh”, chỉ là khiến thế giới vật chất nguyên bản càng thêm phồn vinh. Mà mọi người vì truy cầu hưởng thụ tinh thần càng thêm phong phú, bắt đầu đem nhiều tài nguyên hơn đầu tư vào kiến thiết ngành công nghiệp vui chơi giải trí, do đó tạo thành một giới văn nghệ phồn thịnh tuyệt luân.
Vừa rồi, Sở Ngôn đã thông qua sản phẩm mới nhất trên thế giới —— kính giả lập thực tế ảo, xem một bộ phim điện ảnh gọi là 《Kinh dị tột đỉnh》, nghe nói bộ phim này là sản phẩm kinh dị vừa ra rạp gần đây, chỉ số kinh dị cực cao, doanh thu phòng vé cũng rất tốt.
Mà nguyên chủ đại khái trong lúc đang xem bộ phim này, bị nữ quỷ áo trắng kia trực tiếp hù chết.
Bị một bộ phim kinh dị trực tiếp hù chết, chuyện như thế trong trí nhớ của Sở Ngôn cũng từng phát sinh qua, hơn nữa dựa trên trải nghiệm vừa rồi, khi nữ quỷ kia dáng mặt đến gần, máu tươi giống như thật sự nhỏ lên trên da mặt, mọi người nói xem có kinh khủng hay không? Con nữ quỷ kia chỉ cần một giây là có thể xé xác được y rồi!
Cố nén sợ hãi trong lòng đem mắt kính thực tế ảo để qua một bên, Sở Ngôn đi qua đi lại trong phòng một hồi, quan sát một chút bày trí ở nơi này, thuận tiện lợi dụng acc của nguyên chủ đăng nhập mạng internet của thế giới này —— Thiên Võng, hy vọng có thể tìm tòi nhiều thêm một chút tin tức nữa.
Tuy nói rằng y đã thừa kế một bộ phận ký ức của nguyên chủ, thế nhưng những ký ức này thật sự là quá vụn vặt, rất nhiều thứ đều không hoàn chỉnh, còn cần Sở Ngôn tự mình mày mò tìm hiểu.
Chủ nhân của thân thể này cũng gọi là Sở Ngôn, năm nay 18 tuổi, vừa thành niên một tháng, dung mạo cùng đời trước của Sở Ngôn có tám phần tương tự, nửa năm trước đã được văn phòng tìm kiếm ngôi sao khai quật, ký hợp đồng nghệ sỹ với một công ty giải trí, từng quay một cái quảng cáo, bất quá cũng không tạo được tên tuổi gì.
Cha mẹ của nguyên chủ nhiều năm trước đã mắc bệnh qua đời, để lại khối tài sản đủ cho nguyên chủ tốt nghiệp đại học. Chỉ là đáng tiếc, nguyên chủ thật ra không hứng thú gì với việc học đại học lấy bằng cấp, năm ngoài đã tiêu hết di sản, nếu không có văn phòng tìm kiếm minh tinh tìm đến cửa, sợ rằng nguyên chủ sẽ phải vì sinh hoạt phí mà phát sầu.
Bất quá, hiện tại đổi thành Sở Ngôn vì sinh hoạt mà phát sầu.
Ngành công nghiệp giải trí ở thế giới này cực kỳ phát triển, vì vậy tỷ lệ cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt.
Điều kiện bề ngoài của nguyên chủ phi thường bắt mắt, cái quảng cáo kia cũng mang đến cho cậu chút vốn liếng nhất định, chỉ là sau đó, khi nguyên chủ đi tham gia vài lần thử vai, ngay cả lời thoại còn chưa nói vài câu đã trực tiếp bị đánh rớt.
Dựa theo cách nói của một vị đạo diễn từng xem nguyên chủ thử vai, “Sở Ngôn biết cái gì gọi là diễn xuất sao? Cậu ta căn bản không có thứ này!”
Bởi thế, cho dù điều kiện ngoại hình phi thường ưu tú, sau ba lần thử vai thất bại công ty cũng tạm thời bỏ qua phương hướng phát triển diễn xuất của nguyên chủ, bắt đầu bồi dưỡng trên phương diện ca hát.
Bất quá, thiên phú ca hát của nguyên chủ so ra còn không bằng diễn xuất đâu!
Nói diễn xuất, chí ít nếu đóng quảng cáo vẫn có thể lừa gạt cho qua, nhưng ngay khi nguyên chủ cất lên giọng hát, đừng nói hát đến có bao nhiêu dễ nghe, chính là một note cũng không xướng âm cho đúng! Người này bẩm sinh ngũ âm không đầy đủ, có thù với âm nhạc, chu dù cố gắng chắp vá chữa trị, kéo dài đến hiện tại trình độ cũng thường thường, coi như không có tiềm năng phát triển!
Chỉ là, nguyên chủ cũng là người có ‘chí khí’, trong trí nhớ, cậu ta hát không được, diễn xuất cũng không được liền lập tức nghĩ đến ‘Vậy thì đi làm game show chẳng lẽ còn không được?’ Đầu năm nay nghệ sỹ hài cũng có rất nhiều chỗ tốt, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, có thể khôi hài cũng xem như một loại thiên phú!
—— Tiếc rằng, nguyên chủ thật sự không có thiên phú này.
Nghĩ vậy, Sở Ngôn không khỏi thật sâu thở dài, trong đầu lóe lên một câu mà người đại diện của nguyên chủ từng nói: “Sở Ngôn, ông trời thật sự đã đem tất cả thiên phú của cậu đều thêm vào gương mặt này, cậu làm sao lại có được một diện mạo ưu tú đến như vậy cơ chứ!”
Sau đó nữa chính là cái gì cũng làm không được, vừa không có bằng cấp lại không muốn cố gắng, nguyên chủ thẳng thắn hai mắt nhắm lại, hai chân duỗi ra: Ông đây không làm.
Dù sao công ty mỗi tháng cũng phát lương cố định, tóm lại cũng không sợ chết đói, cứ như vậy lây lất qua ngày thôi.
Vì vậy, nguyên chủ đại khái đã ru rú trong nhà suốt ba bốn tháng, tuần trước người đại diện của cậu còn giới thiệu một buổi thử vai khá lý tưởng, bất quá nguyên chủ căn bản không thèm để ý đến, toàn tâm toàn ý muốn ở nhà chờ tiền lương, khiến người đại diện giận đến không chịu nổi.
Sở Ngôn cũng không biết nguyên chủ vì sao không nghĩ đến sinh hoạt tương lai, cậu ta chỉ ký hợp đồng ba năm với công ty giải trí này, ba năm trôi qua, đối phương khẳng định sẽ không tái ký hợp đồng với một con sâu gạo, đến lúc đó lại phải làm gì bây giờ?
Nguyên chủ không lo lắng những vấn đề này, bất quá Sở Ngôn lại nóng ruột.
Y chạy lên Thiên Võng tìm một ít tư liệu, lại tính toán đại khái xem bản thân còn dư lại bao nhiêu tiền mặt, sau đó bi thảm phát hiện: từ đây đến ngày phát lương còn đến một tuần, bất quá trong tài khoản chỉ còn đủ bốn năm ngày tiền cơm!
Dân dĩ thực vi thiên!
Đời trước cha mẹ Sở Ngôn mất sớm, lẻ loi một mình xông vào giới giải trí, tuổi còn trẻ đã nhận được vương miện Ảnh đế, hiện tại làm sao có thể để một miếng cơm làm khó chứ?!
Đến rồi cứ ở lại, y đã chiếm thân thể của nguyên chủ, như vậy hiển nhiên phải dùng thân phận này sống sót thật tốt. Bất quá lúc này, y sẽ không giống với hy vọng của nguyên chủ mà tồn tại một cách tầm thường, mỗi ngày lăn lộn chờ chết, y phải sống phần cho cả hai người, sống đến càng thêm đặc sắc phi phàm!
Không nói hai lời, ngày đầu tiên vừa đến thế giới này, Sở Ngôn đã căn cứ ký ức vụn vặt của nguyên chủ, lên Thiên Võng online tìm hiểu một ít tư liệu căn bản, ngày hôm sau lại lợi dụng mắt kính thực tế ảo kia, đào sâu tìm hiểu cuộc sống của người bình thường tại đây.
Đợi đến ngày thứ ba, mắt thấy tiền sắp dùng hết, Sở Ngôn liền dùng tài khoản của nguyên chủ mở ra trang web thông báo tuyển dụng của công ty, tỉ mỉ tìm tòi.
Tin tức chằng chịt rậm rạp nhất thời trải rộng trước mặt, Sở Ngôn thoáng cái vẫn chưa thể thích ứng với giao diện máy tính cao cấp như vậy, chỉ có thể mày mò nhận thức hồi lâu, cuối cùng lựa chọ một bộ phim truyền hình và hai bộ phim mạng, gởi đi CV xin việc
Công nghiệp giải trí đã phát triển đến cường độ này, phim truyền hình và điện ảnh cũng không cần nhắc đến, chỉ tính phim mạng mỗi năm trên thế giới đều có vài triệu bộ được sản xuất, số lượng khổng lồ đến mức đủ công phá bộ nhớ của bất kỳ máy tính siêu cấp nào hồi nghìn năm trước.
Đoàn phim có rất nhiều, như vậy nhu cầu đối với diễn viên thời vụ tự nhiên cũng sẽ phi thường khổng lồ. Mà những loại thông báo tuyển người có tính chất như vậy, mỗi công ty giải trí đều công khai cho nghệ sỹ tự mình lựa chọn, quy mô của công ty giải trí ký hợp đồng cùng nguyên chủ nhiều lắm cũng chỉ là cỡ trung, thế nhưng mỗi ngày cũng có cả đống đoàn làm phim gởi thông báo tuyển dụng lên trang web của bọn họ
Ba đoàn phim Sở Ngôn lựa chọn đều có một đặc thù: Ký hợp đồng trong ngày, trả thù lao trong ba ngày!
Chờ đến sau khi ăn tối xong, Sở Ngôn lại lên Thiên Võng xem tin tức trả lời của ba đoàn làm phim, y kinh ngạc phát hiện: Hai bộ phim mạng kia hoàn toàn không nói câu nào, nhất trí cự tuyệt cv xin việc của y!
Mà phía đoàn phim truyền hình lại là uyển chuyển cự tuyệt, đồng thời lưu lại một câu: “Anh Sở, chúng tôi cần một diễn viên đóng vai viên chức nhỏ thông thường, gương mặt của anh không ăn khớp với yêu cầu của chúng tôi.”
Sở Ngôn: “…”
Bộ dạng đẹp mắt cũng là có tội sao?
Sở Ngôn đứng trước gương cẩn thận ngắm nghía gương mặt này, chân mày có chút cau lại, thiếu niên xinh đẹp trong gương cũng theo đó nhíu mày, Sở Ngôn hơi mím môi, thiếu niên xinh đẹp liền theo đó khẽ mím môi mỏng.
Khuôn mặt mỹ mạo tuấn lãng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi cực kỳ dễ nhìn, cho dù là đặt tại giới giải trí mỹ nhân như mây cũng coi như số một số hai, phi thường có tính tiêu chí.
Kỳ thực mà nói, cho dù nguyên chủ không có kỹ năng diễn xuất hay ca hát nào, chỉ cần ngoan ngoãn đứng làm bối cảnh, làm bình hoa cũng tuyệt đối có thể lẫn vào giới giải trí. Chỉ tiếc khí chất của nguyên chủ tương đối tối tăm, nhất là lúc nhìn người ánh mắt cực kỳ trực tiếp, âm trầm u ám, khi cười rộ lên càng giống từng trận âm phong thổi qua.
… Được rồi, trong cái quảng cái duy nhất nguyên chủ đã từng quay chụp, vai diễn của cậu ta là Vampire.
Bàn tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng đặt lên mặt xoa xoa, giữa “Vì một bữa cơm mà hủy hình tượng” và “Hướng về người đại diện nói xin lỗi, cầu đến một cơ hội nữa”, Sở Ngôn nặng nề thở dài một hơi lựa chọn người sau.
Bất quá, lần này y vừa cầm điện thoại lên chưa kịp quay số, một dãy số quen thuộc đã biểu hiện ngay trên màn hình.
Sở Ngôn hơi kinh ngạc nhướn mày, nhấn nút trả lời, trong nháy mắt hình chiếu của một người đàn ông mập mạp thoáng cái xuất hiện trong phòng.
Vừa thấy người, con ngươi của Sở Ngôn hơi xoay chuyển, trong lòng nghĩ ra vô số lý do thoái tác. Đồng tử màu nhạt phản chiếu hình ảnh trước mặt, cánh môi căng mọng nhếch lên, Sở Ngôn dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Anh Triệu, gần đây có thông cáo gì em có thể tham gia không? Mấy hôm nay em đã nghĩ thông suốt rồi, trước đây là em trẻ người non dạ phạm sai lầm, em còn trẻ, không hy vọng cứ kết thúc như vậy.”
Thanh âm mềm mại êm tai, tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho dù đáng nói lời xin lỗi thiếu niên cũng vẫn thẳng lưng giống một kẻ đã quen ăn trên ngồi trước, mang theo một loại quý khí cao nhã mà không mất đạm mạc ung dung.
Người đại diện vừa thấy bộ dạng này liền có hơi sửng sốt, sau một lát mới dùng ngữ điệu cổ quái nói: “Như vậy, Sở Ngôn, cậu trước hết cứ đến công ty đã. Ở đây… khụ khụ, bên này có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.”
Người đại diện lần này không có ý tứ che giấu, Sở Ngôn vừa liếc mắt liền phát hiện thần sắc hổ thẹn và né tránh của đối phương.
Đôi mắt Sở Ngôn hơi híp lại, tỏ vẻ bình tĩnh cười hỏi: “Anh Triệu, là có chuyện gì sao? Em trực tiếp đến công ty là được à? Có cần mang theo thứ gì không?” Dừng một chút, đôi mày thanh tú hơi nhướn lên: “Là thái độ trong khoảng thời gian gần đây của em đã khiến công ty không vui sao?”
Người đại diện này nói thế nào cũng đã quen biết Sở Ngôn được nửa năm rồi, nhưng lại chưa từng thấy qua bộ dạng mặt ủ mày chau của thằng nhóc này.
Sở Ngôn nguyên bản cũng đã đủ tuấn tú, trước đây mang theo khí chất âm lãnh cũng có thể khiến bên tìm kiếm ngôi sai khai quật, hiện tại lại làm ra bộ dáng thất lạc lo lắng, phút chốc đủ khiến người đại diện nọ ngây ngẩn cả người.
Theo bản năng, người đại diện liền giải thích: “Lần này thật không phải là vấn đề của cậu, là anh không tốt, do anh không tốt! Sở Ngôn, nếu lần này cắt hợp đồng rồi cậu qua không được tốt cũng có thể đến tìm anh, chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy, anh tận lực tìm chỗ giới thiệu việc cho cậu.”
Hai tròng mắt phút chốc trợn to, trong ngực Sở Ngôn khẽ lộp bộp, trong đầu không ngừng văng vẳng lặp lại một trăm tám mươi lần mấy chữ lớn ——
『Cắt hợp đồng』