Sau Khi Chia Tay Gả Cho Chú Bạn Trai Cũ

Chương 103 Phiên ngoại 2

Vinh Hân Hân giật mình quay đầu đi, hoảng sợ cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt anh nữa.

"Mấy ngày nay em tốt làm, trà sữa khoai tây chiên không thiếu gì. Anh nói thì em không nghe, em tốt lắm, không quý trọng cơ thể mình, anh thấy em mông ngứa phải không."

Vinh Hân Hân rùng mình, và ký ức năm xưa khiến cô sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng không thấy thì lại càng lo lắng, trong lòng không khỏi suy nghĩ, anh làm sao vậy, anh có tức giận hay không?

Hồi lâu không thấy người phía sau có động tĩnh, Vinh Hân Hân không nhịn được nữa, ngập ngừng quay đầu lại.

Cô nhìn thấy anh bình tĩnh nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cô vẫn biết người đàn ông này đang rất tức giận.

“Anh định phạt em à?”

Yến Thừa An trầm mặc chốc lát mới chậm rãi mở miệng.

"Em thực sự không nhớ những gì anh đã nói với em một lần sao? Tại sao em lại muốn làm điều đó mặc dù em sợ? Anh không muốn làm tổn thương em, nhưng có vẻ như đây là cách duy nhất để khiến em nhớ lâu."

Vinh Hân Hân sững người và chớp chớp mắt, cảm thấy hốc mắt hơi nóng.

“Thật xin lỗi…”

Yến Thừa An cắt ngang lời xin lỗi của cô, “Em biết anh không muốn nghe điều này mà.”

“Em…”

Cô có chút ngượng ngùng nói ra, chuyện làm người lo lắng, nhưng hãy suy nghĩ kỹ đi. Đó không phải là lý do cô ấy dùng nó để buông thả?

Bị kéo trở về hiện thực, Vinh Hân Hân không có cách nào thoát khỏi tất cả những điều này, cô càng thấy rõ mấy ngày nay mình cố ý chơi xấu, cho nên Yến Thừa An tức giận cũng là chuyện đương nhiên.

Vinh Hân Hân càng sợ hãi hơn khi nhìn Yến Thừa An, giọng nói của cô ấy thậm chí còn mang theo một chút tiếng khóc.

“Xin lỗi, em sai rồi, anh phạt em đi.”

Yến Thừa An bất đắc dĩ thở dài, “Em. . . thật là. . . . . . . . ."

“Em nói cho anh mấy ngày nay em bị làm sao đi?”

Có lẽ là được hỏi, Vinh Hân Hân đột nhiên cảm thấy trong lòng ủy khuất, muốn cùng hắn anh tâm sự, nhưng tư thế này thật sự có chút khụ, xấu hổ.

“Vậy anh có thể cởi trói cho em được không?”

Yến Thừa An không nói gì, chỉ là vuốt ve đùi cô, uy hϊếp hiển nhiên.

Ngứa quá, Vinh Hân Hân vặn người muốn tránh, bị tát một cái lại không nhúc nhích, nhưng cô không muốn nhìn anh.

“Em không muốn nói đúng không, vậy chúng ta trước tính sổ.”

Vinh Hân Hân quay đầu lại, thấy anh nói thật, trong lòng không khỏi hô một tiếng, xong đời.

“Nâng mông lên.”

Hai tay hai chân trói cùng một chỗ, tư thế này có chút động đậy, liền trở thành hai chân dạng ra tư thế, mông giơ cao, Vinh Hân Hân mặt áp vào ga giường, và hàng mi của cô ấy run lên, có thể nói giờ phút này mọi thứ của cô ấy đều nằm trong tay đối phương.

Yến Thừa An đưa tay xoa mông cô, bởi vì căng thẳng, bộ phận bị chạm vào bất giác run lên, trở nên trắng nõn và mềm mại, giống như đậu phụ mềm, và rất nhanh, nó sẽ biến sắc.

"Làm sai sẽ bị phạt, đây là em đồng ý đúng không?"

Vinh Hân Hân ậm ừ, trong lòng thắt lại, có chút sợ hãi.

“Biết phạm tội mà còn cố trốn tránh…”

Bốp——

Vừa dứt lời, cái tát liền giáng xuống, giáng xuống miếng thịt bị đυ.ng chạm, nhưng lực không lớn lắm, chỉ hơi nhói.

"Đến tháng là đau bụng, không cho em ăn đồ lạnh, nhưng mấy hôm nay em làm gì."

Vinh Hân Hân làm theo lời anh, nhớ lại mấy ngày nay cô làm cái gì, uống đồ lạnh, ăn dứa hấu, cái gì cũng nhét vào bụng.

Bốp--

"Em làm tốt lắm!"

Bốp----

Cái tát lại rơi xuống chỗ lúc này, dần dần đau đớn càng ngày càng khó chịu, Vinh Hân Hân hô hấp bắt đầu trở nên không ổn định, trên trán thậm chí toát ra mồ hôi, sau khi vỗ mấy cái, nàng không khỏi kêu lên vì đau rát.

"A! Đau quá!"

Yến Thừa An vừa rồi không ngừng tát, cơn đau trở nên rõ ràng hơn, Vinh Hân Hân cảm thấy mình không thể nhịn được nữa, theo bản năng muốn cắn môi.

“Đừng cắn!”

Một đòn này đau hơn bất kỳ đòn nào trước đó, và Vinh Hân Hân cuối cùng không thể không kêu lên.

“… đau quá…”

Chỗ bị tát nóng bừng, dường như bốc hơi, cô đang khóc, nhưng cái tát của người đàn ông vẫn tiếp tục, lần này Yến Thừa An chuyển sang chỗ khác.

"Em sai rồi đừng đánh mông em nữa..."

Đau đớn qua đi, Vinh Hân Hân còn có lý trí, không có di chuyển hoặc dùng tay để che lại. Rõ ràng, cô đã học được bài học của mình.

Mồ hôi đã thấm ướt sợi tóc trên trán, cô đang khóc nước mắt lưng tròng, lời nói trong miệng mơ hồ không rõ ràng lắm.

Bốp——

lần này, một cái tát chắc nịch giáng xuống giữa hai cái mông, Vinh Hân Hân hô hấp dồn dập, cảm giác nơi đó sưng lên.

Cú© Ꮒσα nhỏ của cô bị đánh đòn.

Vinh Hân Hân vừa đau vừa xấu hổ, cô có thể nhìn rõ từng cử động nhỏ của mông mình trong tay đối phương, và cô không thể thoát khỏi tầm mắt của anh ta.

Lỗ nhỏ bị đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng co rút chặt hơn, Yến Thừa An tìm đúng vị trí, lại co rút nơi này.

“ Oa a!”

Cơn đau ập tới, thân thể đau nhức của Vinh Hân Hân không thể duy trì tư thế nữa, ngã xuống giường.

Nhưng sau đó cô lại được vớt lên, và nơi đáng thương lại bị đánh.

Cả cái mông đều trở nên ửng hồng ngay cả những kẽ hở, tê dại và đau đớn trộn lẫn với nhau, Vinh Hân Hân chỉ muốn khóc.

"Ô ô ô..."

Cô thật sự chịu không nổi nữa rồi.

Đây là chỗ thầm kín đáng xấu hổ nhất, bị trừng phạt, lúc này cô thực hối hận cùng kinh hãi.

Yến Thừa An ấn vào hoa cúc nhỏ màu đỏ, biết cô không sao, chỗ này nhạy cảm, ấn một chút cũng đủ khiến cô đau một hồi, đau sẽ khiến cô nhớ bài học này.

“Sau này em có dám không?”

“Không dám. . . . . . Không dám. . . ”

Vinh Hân Hân không cẩn thận lắc đầu, sợ nói quá chậm một cái tát lại rơi xuống.

Yến Thừa An không buông cô ra, cũng không đè cô xuống, lòng bàn tay đỏ ửng đặt lên hoa cúc nhỏ vẫn còn nóng hổi.

Vinh Hân Hân cảm thấy da thịt mềm mại nóng đến mức gần như tan chảy, cô không thể không hét lên, và cơ thể cô càng vặn vẹo.

"Đừng... đừng..."

"Yên tâm đi, anh muốn ȶᏂασ chỗ này."

Lời nói thẳng thừng khiến Vinh Hân Hân nuốt nước bọt.

Bởi vì sợ hãi cùng khẩn trương, cái lỗ nhỏ co rút lại rất gần, Yến Thừa An thăm dò dùng ngón tay thăm dò lối vào, quả nhiên so với trước còn chặt chẽ hơn.

Cũng may lỗ hoa phía trước trong lần trừng phạt trước đó rỉ ra rất nhiều chất lỏng trong suốt, anh đưa tay cào vào lỗ đó mấy lần, khiến toàn bộ ngón giữa và ngón trỏ đều dính đủ chất lỏng, sau đó lem ra các nếp gấp xung quanh.

Vinh Hân Hân còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cái mông đau đớn bị tách ra, hai ngón tay thô dài bị cưỡng ép chen vào lỗ nhỏ ở giữa.

Nó đã không được sử dụng trong vài ngày, và ngay cả khi được dọn dẹp thường xuyên, nó không phải là nơi dành cho tìиɧ ɖu͙©, bên trong nó chật chội.

Yến Thừa An dùng ngón tay thăm dò, lỗ nhỏ phía trước không chịu vắng vẻ chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Lần này phải cho cô một bài học nhớ đời mới được.