Tại nhà họ Tần.
"Tiểu Mộc, thành tích kiểm tra lần này sao rồi con?" Thời gian cơm chiều, Trần Nghiên Nghiên gắp đồ ăn cho chồng, sau đó lơ đãng hỏi.
Tần Dịch rất vừa lòng với sự săn sóc của vợ, càng về trung niên càng muốn có một người vợ hiền lành và dịu dàng như vậy, hơn nữa con trai ông ta cũng rất tài giỏi, không đợi con trai trả lời, Tần Dịch đã rất tự hào mà nở nụ cười "Con trai ba đương nhiên là ưu tú nhất rồi."
Nhưng mà nói đến con trai, Tần Dịch không khỏi nhớ tới người con do vợ trước sinh ra - Tần Triều Dương, đối lập với con trai nhỏ ưu tú lại rộng rãi, con trai lớn Tần Triều Dương kém cỏi hơn nhiều ngay cả lớp chọn cũng thi không đậu, hơn nữa rõ ràng là cùng họ Tần với ông ta, nhưng lại cứ thích ở Hoắc gia, việc này khiến Tần Dịch càng thêm bất mãn.
Đây không phải đang đánh vào mặt ông ta hay sao, nói cho người ngoài biết Tần Dịch ông ta khắt khe với đứa con trong giá thú*! Nhớ tới Tần Triều Dương kia mặt lúc nào cũng tăm tối không vui, Tần Dịch liền cảm thấy đen đủi.
(*Ngược lại với con ngoài giá thú, đứa con được sinh ra hợp pháp)
Ông ta biết những người bên ngoài đều châm chọc ông ta nâng tiểu tam thượng vị, nhưng Tần Dịch thấy những người kia đều là ghen tị, nhìn chung toàn bộ giới thượng lưu có mấy người không phải là liên hôn thương nghiệp không có tình yêu, hơn nữa Trần Nghiên Nghiên vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng, còn cho sinh cho ông ta một đứa con tài giỏi, nói không chừng có biết bao đàn ông đang lén hâm mộ ông ta.
Huống chi những người đó ở sau lưng nuôi không ít tiểu tam, sinh con ra cũng đều là đứa ăn chơi phá của, có tư cách gì đánh giá ông ta!
Nghĩ như vậy sắc mặt Tần Dịch dễ chịu hơn chút, ánh mắt nhìn về phía Tần Triều Mộc cũng càng thêm dịu dàng.
"Tiểu Mộc, mau trả lời ba đi con." Trần Nghiên Nghiên ngồi ở bên cạnh con trai lặng lẽ dùng cánh tay đẩy Tần Triều Mộc, thúc giục hắn nhanh nói chuyện để người đàn ông vui vẻ.
Từ khi gả cho Tần Dịch, Trần Nghiên Nghiên dần đặt trọng tâm vào gia đình, nhưng cũng biết rõ tầm quan trọng trong sự nghiệp của người phụ nữ, cho nên bà ta cũng không hoàn toàn từ bỏ công việc ở giới giải trí.
Làm ảnh hậu trẻ tuổi nhất, Trần Nghiên Nghiên mỗi năm đều sẽ chọn khoảng hai ba tài nguyên tốt nhất để diễn nữ chính, lấy nhiệt độ xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở nhà Tần làm phu nhân giúp chồng dạy con.
Nếm được ngon ngọt do mẹ nhờ con, Trần Nghiên Nghiên càng quan trọng việc giáo dục con trai, tất cả mọi mặt của Tần Triều Mộc đều phải áp trên con trai Hoắc Kiều một bậc, hiện giờ Hoắc Kiều tuy rằng đã chết, con trai bà ấy cũng không bằng Tiểu Mộc, nhưng Trần Nghiên Nghiên vẫn cứ coi Tần Triều Dương là cái đinh trong mắt, bà ta không cho phép Tần Triều Dương mạnh hơn con trai bà ta ở một điểm nào.
Bởi vì chỉ cần Tần Triều Dương còn ở đây một ngày, thì chính là một uy hϊếp đối với con trai bà ta, Tần gia to lớn này chỉ có con trai của Trần Nghiên Nghiên bà ta là người thừa kế duy nhất.
Trần Nghiên Nghiên thúc giục khiến khuôn mặt Tần Triều Mộc đang tươi cười hơi cứng đờ, bàn tay giấu dưới bàn nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại vài lần đến khi để lòng bàn tay hơi đỏ, Tần Triều Mộc cuối cùng cũng khống chế được biểu cảm khuôn mặt áy náy nói "Xin lỗi ba, bài nghe tiếng Anh của con sai một câu, thấp hơn 15 điểm so với người đứng nhất nên đành phải đứng thứ 2, làm ba thất vọng rồi."
Tần Triều Mộc nói xong còn hơi cúi đầu, đem tủi thân của bản thân bộc lộ ra ngoài, hắn luôn hiểu được như thế nào mới là có lợi nhất cho mình, biết ba Tần khẳng định sẽ mềm lòng với hắn, vì thế thường trộm nhìn ba Tần bên kia bằng mấy cái ánh mắt thật cẩn thận, làm dáng vẻ sợ sệt bị trách móc.
Tần Dịch vốn rất thích đứa con này, hơn nữa đứa nhỏ này càng lớn lên càng giống ông ta nhất là cái ánh mắt ấm ức kia, Tần Dịch quả nhiên không có vì hắn không được hạng nhất mà không vui, ngược lại cao giọng an ủi "Việc này có là gì đâu mà xin lỗi ba, chỉ là điểm nghe thấp hơn 15 điểm thôi mà? Con trai ba thông minh như vậy, lần sau nhất định có thể lấy lại vị trí đứng nhất!"
Tần Triều Mộc "vui sướиɠ" ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn người đàn ông ngồi ở chủ vị, con ngươi tất cả đều là cảm động "Con nhất định sẽ không để ba thất vọng!"
Tần Dịch bị con trai khơi dậy tình cha con ngay lập tức sinh ra cảm giác trách nhiệm và tự hào của người cha, lại không biết đây đều là kỹ thuật diễn do Trần Nghiên Nghiên bắt con trai mình học.
Bà ta chính là tiểu tam thượng vị, đối với những tâm tư phụ nữ ở bên ngoài muốn bò lên giường Tần Dịch hiểu rõ ràng.
Trần Nghiên Nghiên biết bản thân không thể da mặt dày cả ngày chỉ biết cảnh giác và giám thị nhất cử nhất động bên ngoài của chồng, vậy sẽ chỉ khiến đàn ông cảm thấy phiền chán và phản nghịch, cho nên bà ta tìm lối tắt khác.
Mỗi ngày trang điểm cho mình thật xinh đẹp, ở trên giường hầu hạ tốt Tần Dịch, lại bắt con trai cái gì cũng phải ưu tú nhất, cho Tần Dịch mặt mũi đồng thời cũng khiến ông ta cảm nhận trách nhiệm của người làm cha, như vậy mới là biện pháp tốt nhất phòng ngừa đàn ông đi ra ngoài ăn vụng.
Hưởng thụ được tình cảm cha con sâu nặng, Tần Dịch còn không quên người vợ tốt sinh cho mình đứa con trai đáng yêu này, hơi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ dù đã qua 40 nhưng vẫn đẹp động lòng người, Tần Dịch vừa định nói ra ngay lập tức bị lo lắng thay thế.
"Tại sao đột nhiên sắc mặt kém như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Không thể không nói, ở phương diện bắt lấy tim đàn ông này Trần Nghiên Nghiên sáng suốt hơn Hoắc Kiều nhiều.
Bà ta cũng không thấy thẹn với nghề nghiệp diễn viên của mình, trong nháy mắt Tần Dịch nhìn qua, Trần Nghiên Nghiên lập tức thu biểu cảm lại, khóe miệng gãi đúng chỗ ngứa mà mỉm cười "Không sao đâu, có thể là vừa mới đóng máy nên em có chút không quen, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi."
Trần Nghiên Nghiên vừa mới kết thúc một đợt quay chụp, cho nên mới nói như vậy.
Tần Dịch không hề hoài nghi, ngược lại nhiều thương tiếc hơn "Vậy nghỉ ngơi một thời gian, đừng thường xuyên đi diễn như vậy, chẳng lẽ anh kiếm tiền chưa đủ nuôi em với Tiểu Mộc à?"
Người đàn ông giả vờ bất mãn hỏi ra, nhưng sắc thái trên mặt rõ ràng kiêu ngạo, mấy năm nay Tần gia ở trong tay ông ta không những không xuống dốc, ngược lại càng thêm phát triển không ngừng.
Trái lại Hoắc gia vốn là hào môn nhất lưu với Tần gia lại ở nước sông ngày một rút xuống, hơn nữa ông trước kia luôn bị ông Hoắc áp bách, hiện tại nhìn đến cảnh này Tần Dịch càng thêm đắc ý.
Hoắc gia cho dù có là gia nghiệp lớn thì như thế nào, hiện tại còn không phải bị ông ta bỏ ở phía sau hay sau!
Nhưng người đàn ông này đã quên nếu không phải Hoắc Kiều kết hôn với ông ta mang lại hiệu quả liên hôn, nếu không có Hoắc gia vẫn luôn giúp đỡ hợp tác, Tần gia sao có thể dưới tình huống xu hướng thị trường bão hòa lại nhanh chóng phát triển lớn mạnh lần nữa.
Cũng không phải ông ta không nhớ rõ, chỉ là lựa chọn bỏ qua mà thôi, dù gì Hoắc Kiều chỉ đem lại cho ông ta ký ức không tốt. Tần Dịch luôn cảm thấy người vợ trước như nữ cường nhân là dây thừng trói buộc ông ta, người đã chết cuối cùng ông ta cũng có thể thở một hơi.
Tâm hư vinh của đàn ông Trần Nghiên Nghiên đương nhiên sẽ thỏa mãn, lông mày chuyển đổi, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chồng, lại phối hợp mà không làm ra vẻ khen ngợi, Trần Nghiên Nghiên lập tức khiến Tần Dịch cực kỳ sung sướиɠ.
Nhưng một màn cha mẹ hòa thuận này lại không khiến Tần Triều Mộc vui vẻ, thành tích thất bại khiến hắn không thở nổi, trong lòng có một ngọn lửa lớn muốn phát tiết ra ngoài.
Nhưng mà hắn nhịn xuống, hiện tại còn chưa phải thời cơ tốt.
"Ba, mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng đọc sách trước đây, hai người từ từ ăn ạ."
"Tiểu Mộc hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ còn buồn vì không làm được bài kiểm tra ư? Cái đứa nhỏ ngốc này." Nhìn chén của con trai còn thừa một ít cơm cùng với bóng dáng như chạy trối chết, Tần Dịch không khỏi dâng lên một chút kỳ lạ.
"Không sao đâu, đứa trẻ còn nhỏ luôn có tâm hiếu thắng, để em đi lên xem nó." Sau khi Trần Nghiên Nghiên nói mấy câu xóa tan nghi ngờ của người đàn ông, xoay vòng eo mảnh khảnh chạy lên lầu.
Cảm thán một câu dáng người của vợ vẫn tốt như vậy, ánh mắt người đàn ông nhìn Trần Nghiên Nghiên tối sầm vài phần, lại không nghĩ tới cái này vốn là Trần Nghiên Nghiên cố ý để cho ông ta xem.
Tham muốn ăn uống và tìиɧ ɖu͙© vốn là bản năng của con người, không ai là ngoại lệ cả.
Đúng là đầu óc của người đàn ông toàn là rác rưởi nên không có chú ý tới người phụ nữ xoay người trong nháy mắt kia, ánh mắt dịu dàng mà ông ta thích nhất trong chớp mắt lạnh xuống, trên mặt cũng không có sự quan tâm đối với con trai.
Chỉ có một loại thất vọng và bất mãn khi nhìn đồ vật bị mất đi giá trị lợi dụng.