Hoàng Hôn Hải Hàng

Chương 3: “Con có yêu một người, thưa đấng của con.”

Chương 3: “Con có yêu một người, thưa đấng của con.”

Editor: L’espoir

*

Khi người đàn ông đến gần, hơi thở trên người hắn càng thêm lẫm liệt bức người.

Phải phi nước đại trên chiến trường, gϊếŧ chết không biết bao nhiêu kẻ thù mới có thể mài dũa thành khí chất gϊếŧ chết tinh thần như vậy, trong lúc nhất thời, gần như chiếm được mọi giác quan của Tiana.

Nơi Tiana đang đứng, dưới chân có một tầng bậc thang dày, cho phép nàng nhìn xuống các tín đồ đến cầu nguyện như một Thánh Nữ trên bệ điêu khắc phía sau.

Nhưng lúc này, nàng lại phát hiện đối phương mặc bộ giáp còn cao hơn mình.

Nhưng không đợi đến khi nàng nhìn lên đôi mắt dưới mặt nạ của hắn, hắn đã cúi đầu, thành kính quỳ gối trước mặt nàng.

Khi hắn cúi đầu quỳ xuống, tay trái nắm chuôi kiếm, mũi kiếm chạm xuống đất, cánh tay phải đặt ở đầu gối, tư thế này khiến Tiana sững sờ trong chớp mắt.

Khi Adrian đến cầu nguyện ở kiếp trước, mỗi lần đều lấy tư thế này quỳ gối trước mặt nàng.

Chẳng lẽ người này là Adrian ư?

Tiana nghi ngờ trong lòng.

Bởi vì ở kiếp trước, sau khi nàng bị gả cho cha nuôi của hắn, Adrian mới tiến vào nhà thờ tiến hành cầu nguyện.

Mỗi lần vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, Tiana thậm chí còn lo lắng về việc hắn sẽ phát hiện ra danh tính của mình.

Hơn nữa khí chất ánh mặt trời và trung thành của Adrian, không hề giống với người trước mắt.

Các tín đồ không được phép mang thanh kiếm vào nhà thờ, và các kỵ sĩ sống bằng kiếm thuộc về trường hợp đặc biệt.

Ở Sehri, sau khi mỗi kỵ sĩ chết, thanh kiếm của họ sẽ được chôn cất cùng với họ trong ngôi mộ hoặc treo trước bia.

Tiana nhìn người đàn ông dưới chân mình, tìm kiếm trong ký ức của mình, những không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về hắn.

Kiếp trước, kiếp này, đều không có.

Đây là lần đầu tiên người đó đến đây, người đó tới buông thanh kiếm dài màu đen xuống, ngẩng đầu nhìn Tiana.

Tiana vươn tay phải ra như nhìn thấy mỗi một vị tín đồ.

Đối phương lập tức dùng hai tay nhẹ nhàng nâng bàn tay nàng.

Găng tay rộng gấp đôi kích thước lòng bàn tay của nàng, móng tay cứng rắn lạnh lẽo chạm vào da, Tiana không tự chủ được cong ngón tay lại một chút.

Đây cũng không phải là tín hiệu tốt gì, nếu bị Solomon nhìn thấy, nàng nhất định sẽ nhận được một trận dạy dỗ.

Cũng may, đối phương vẫn nhìn vào khăn che mặt của nàng, dường như không phát hiện ra điều gì khác thường ở nàng.

Hắn chậm rãi siết chặt các ngón tay đang nắm lấy tay Tiana, khi giáp tay cử động, phát ra âm thanh kim loại lỏng lẻo rất nhỏ.

Tiana rất thích âm thanh máy móc phát ra từ phần áo giáp khi cử động, nhưng không phải bây giờ.

Đối phương cũng không cởi mũ giáp, hắn cúi đầu, cách mũ giáp nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay mỏng manh của nàng, nói ra câu đầu tiên, “Đấng của con, xin hãy tha thứ cho tội lỗi của con.”

Giọng nói trầm thấp, có thể nghe ra là thanh niên.

Mũ giáp làm biến dạng giọng nói, Tiana không thể phân biệt liệu đây có phải là giọng nói của Adrian hay không, nhưng nàng có xu hướng cảm thấy không phải, bởi vì khi Adrian giao tiếp với nàng, giọng điệu không phải kiểu ảm đạm như vậy.

Nếu Adrian là mặt sáng của kỵ sĩ, thì người đến là mặt tối của kỵ sĩ.

Tiana cũng không biểu hiện ra ngoài, nàng dùng chất giọng dịu dàng khi làm Thánh Nữ mới dùng, “Con tên là gì”

Người kia ngẩng đầu nhìn nàng, “Simon, thưa đấng của con.”

Nàng đoán không sai, quả nhiên không phải Adrian.

Tiana thầm nghĩ.

Simon dường như không hiểu quá trình cầu nguyện, giống như hắn chưa bao giờ bước vào bất kỳ nhà thờ nào trước ngày hôm nay, nàng không hỏi, hắn giữ im lặng và chỉ nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt dưới mũ giáp.

Tiana cảm thấy có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn, thậm chí nhìn chằm chằm vào nàng như vậy có chút khó chịu.

Dù gì, Tiana chưa bao giờ nhìn thấy một tín đồ thụ động như vậy.

Nàng tiếp tục hỏi, “Con đến đây, là để cầu nguyện cho người thân và bạn bè của con, hay là để sám hối cho tội lỗi của chính con?”

Simon cúi đầu, đặt bàn tay của Tiana lên mặt nghiêng của mình qua chiếc mũ giáp, hắn nói, “Sám hối tội lỗi của con.”

Sau đó, hắn không chờ Tiana hỏi nữa, tiếp tục, “Con có yêu một người, thưa đấng của con.”

Tiana sững sờ trong giây lát, kiếp trước nàng thường xuyên nghe được lời này từ trong miệng Adrian.

Bởi vì đã nghe qua quá nhiều lần, cho nên câu tiếp theo nàng nhớ rõ ràng——

Một người mà con không nên yêu.

Dù sao Simon cũng không phải Adrian, hắn cũng không nói câu tiếp theo.

Trong thời khắc hoàng hôn dần dần mờ mịt này, hắn cầm tay Tiana, cách bộ giáp khẽ cọ mặt vào bàn tay mềm mại mảnh khảnh của nàng, cảm giác chạm vào lành lạnh và cứng rắn gần như bao lấy tay phải của Tiana.

Nàng không muốn diễn tả cảm giác này, nhưng trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy rằng cử chỉ quyến luyến của Simon đang dường như coi nàng như người yêu của hắn.

Nếu ở kiếp trước, Tiana sẽ cảm thấy đây là sự tín nhiệm của tín đồ đối với nàng, từ đó sinh ra lòng thương xót từ đáy lòng.

Nhưng bây giờ, Tiana cảm thấy như thể nàng đang bị một con rắn lạnh lẽo quấn chặt.

Cũng may, Simon nhanh chóng dời mặt đi, thay vào đó dán vầng trán cứng rắn của mũ giáp lên mu bàn tay của nàng.

Đây là tư thế thường được sử dụng trước mặt nàng khi các tín đồ cầu nguyện.

Tiana đứng chân trần suốt cả ngày, lúc này lòng bàn chân đã trở nên tê dại và đau đớn, nàng kiên nhẫn hỏi, “Người con yêu, tên nàng ấy là gì.”

Simon không ngẩng đầu lên, giọng nói trẻ trung từ dưới mũ giáp truyền ra, “… Lily, tên nàng ấy là Lily.”

Tiana nói, “Nàng có một cái tên rất đẹp.”

Simon từ chối tỏ ý kiến về điều này, nhưng những gì hắn nói tiếp theo đã làm Tiana ngạc nhiên.

Hán nói, “Người con yêu đã chết, chết vì sự bất tài của con.”

Giọng nói của hắn dần dần trở nên trầm thấp, phảng phất rơi vào cảm xúc tự ghét cay ghét đắng nào đó, “Sự ngu ngốc vô song của con, ngoan cố đạo đức cùng với tình yêu cẩn thận là chứng cứ đã gϊếŧ chết nàng.”

Ánh nến cạnh nhau trên tường chiếu rọi trên áo giáp cứng lạnh của Simon, những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn phản chiếu ánh sáng yếu ớt hỗn loạn và lộng lẫy qua cửa sổ hoa.

Hắn tiếp tục, “Con đã gϊếŧ chết người chồng đã làm nàng bị thương sâu sắc cùng tất cả người đã bất kính với nàng, nhưng mặc dù như vậy, cũng không cách nào xoa dịu được chút thống khổ nào mà nàng phải chịu đựng khi còn sống. Đấng của tôi, xin hãy cho con biết liệu con có nên tự sát để chuộc tội cho việc này hay giữ lại mạng sống của con, cầu nguyện và sống vì nàng hay không.”

Simon nói chậm chạp, giọng điệu càng thêm thành kính, giống như đang nghiêm túc cầu nàng chỉ rõ con đường đang lạc lối của hắn.

Nhưng Tiana nghe xong chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Trên thực tế, điều này hoàn toàn không thể gọi là một lời thú nhận, chi bằng nói đang trình bày tội lỗi thì càng thích hợp hơn.

Tiana chân thành cảm thấy hắn nên đi tù rồi trình bày những lời này trong đó đi, chứ không phải là nhà thờ thiêng liêng không phù hợp với lời nói của mình này.

Trong khi các tín đồ khác cầu nguyện, họ bày tỏ lòng trung thành của họ hay một vài tội lỗi vô hại, nhưng những lời này của Simon đã vượt xa lẽ thường, Tiana hoàn toàn không nghĩ rằng có ai đó sẽ nói nói những điều ngu ngốc tương tự như “Con là một kẻ gϊếŧ người điên cuồng”.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, dùng lời nói không thay đổi nói, “Con hãy dùng phần đời còn lại của mình thành kính cầu nguyện, đấng sẽ tha thứ cho tội lỗi của con.”

Tiana chửi thầm: Nhưng tội lỗi này, sợ có là đấng cũng không thể tha thứ được đâu.

Sau khi Tiana nói xong những lời này, Simon ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hắn nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu.

Tuy rằng Tiana đang đeo khăn che mặt, nhưng dưới tầm mắt này, lại sinh ra một cảm giác áp bức vô hình.

Mà Simon rõ ràng đang quỳ gối trước mặt nàng.

Nàng đã cố gắng nhìn vào mắt của hắn thông qua các khoảng trống trên mũ giáp, nhưng ánh sáng quá tối nên không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.

Một lúc lâu sau, Simon lại cúi đầu và hôn lên mu bàn tay của nàng một lần nữa, “Con đã hiểu, đấng của tôi.”