Chương 2
Một lúc sau Lục Thần Hạo đi ra với một chiếc khăc quấn hông duy nhất. Anh quét mắt nhìn Tuyết Vũ, không nói không rằng, đi tới, nắm lấy hai chân cô, dùng lực kéo xuống, đè lên người cô.
"Anh... anh làm gì vậy?" Tuyết Vũ hoảng hốt thật sự. Con mẹ nó hắn muốn tuyệt tự hả?
"Động phòng!"
Lục Thần Hạo lạnh lùng nhả ra hai chữ, trực tiếp xé cổ áo cô ra, hôn xuống. Anh kiềm chế nãy giờ chỉ để chờ tắm xong mới "ăn" cô mà thôi, chứ không hề có chuyện tốt bụng bỏ qua.
"Không được. Hôm nay không được!" Tuyết Vũ ngăn lại. Cố gắng nhịn xuống ý nghĩ muốn cho Lục Thần Hạo một chưởng bay ra xa.
Lục Thần Hạo dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt uy áp.
"Tại sao lại không được. Không phải bổn phận của một người vợ là hầu hạ chồng mình sao. Đừng quên hôm nay là ngày cưới của tôi và cô, cô không có quyền gì phản đối cả."
Anh ghét nhất là ai không phục tùng, thích cãi lời.
Tuyết Vũ nhìn đi nơi khác, cứng rắn nói:
"Tôi tới tháng rồi!"
Lục Thần Hạo chau mày, không tin tưởng trực tiếp kiểm tra thân dưới của cô. Quả nhiên cảm thấy có một lớp băng dày bên trong chiếc quần l.ót mỏng, mới thôi hoài nghi. Anh mất hứng thấy rõ.
Tuyết Vũ bị hành động này doạ trợn mắt, ý nghĩ muốn cho Lục Thần Hạo tuyệt tử bùng cháy lên tới đỉnh đầu rồi.
Con mẹ nó. Hắn dám chạm vào cô?
"Vô dụng!"
Anh hừ lạnh, đứng phắt dậy. Đi qua mở tủ lấy quần áo, mặc vào. Đi ra ngoài.
Một lời nhắn cũng không có.
Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, bàn tay Tuyết Vũ cuộn chặt mới thả lỏng, hận thù tích tụ đầy trong ánh mắt. Đồ khốn biếи ŧɦái!
Hắn nên cảm thấy may mắn vì đã bỏ đi. Nếu không cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Muốn chạm vào người cô? Hắn không xứng!
...
Lục Thần Hạo chạy xe đến khu chung cư cao cấp Q. Nơi ở của cô tình nhân bé bỏng của anh.
Liễu Tư Linh nghe tiếng chuông chạy mở cửa. Vừa nhìn thấy người bên ngoài, đôi mắt xinh đẹp buồn bã lập tức vui mừng đến ngấn nước.
"Thần Hạo!" Cô ôm chầm lấy anh, cơ thể nóng bỏng dựa vào thân thể cường tráng, khóc nức nở. "Là anh thật sao, Thần Hạo?"
"Ừ, là anh đây." Lục Thần Hạo dịu dàng ôm gọn Liễu Tư Linh vào lòng.
Liễu Tư Linh càng khóc nhiều hơn.
"Hức... Anh biết không, hôm nay em đã rất sợ. Chưa khi nào em thấy sợ hãi như vậy. Em sợ... anh cưới vợ rồi sẽ không cần em nữa. Chỉ nghĩ tới sau này không còn được ở bên cạnh anh, tim em đau như vạn tiễn xuyên tim vậy."
Giọng nói mềm mại kia, muốn có bao nhiêu ủy khuất, đau khổ thì có bấy nhiêu.
Lục Thần Hạo nghe mà nhói lòng. Anh cảm thấy may mắn khi lúc nãy đã không đυ.ng vào Tuyết Vũ. Nếu không, anh sẽ có có lỗi với Tư Linh mất.
"Ngốc! Anh làm sao lại không cần em chứ. Anh cưới cô ta chỉ vì bị gia đình ép, không có tình cảm. Người anh yêu duy nhất chỉ có mình em thôi."
Liễu Tư Linh ngước lên nhìn anh: "Anh nói thật sao?"
"Thật, đừng khóc nữa. Anh thương."
Lục Thần Hạo giúp Liễu Tư Linh lau nước mắt đi, cử chỉ hết mực nhu tình. Cô gái này mới chính là tình yêu của anh!
Đôi mắt nâu vô tình rơi xuống rãnh ngực sâu hun hút của người trong lòng, thoáng tối lại. Anh bóp nhẹ chóp mũi thanh tú, mắng yêu:
"Yêu tinh, em sao lại mặc ít vải như vậy."
Liễu Tư Linh tỏ vẻ giật mình, cơ hồ nín khóc ngay khoảnh khắc ấy, vội vàng dùng hai tay che ngực đi, nhưng thấy đôi mắt nóng bỏng của Lục Thần Hạo không hề giảm nhiệt lại ngu ngơ che mắt anh, hờn dỗi:
"Xấu xa! Anh không được nhìn."
Bộ dạng lóng ngóng này của cô ta so với không làm gì còn quyến rũ hơn. Biểu cảm kia có thể làm tan chảy bất cứ gã đàn ông nào. Lại nói bàn tay mềm mại có dùng hương liệu của Liễu Tư Linh chạm vào da Lục Thần Hạo quả thực rất hấp dẫn, vô cùng xúc cảm.
Lục Thần Hạo không gạt tay người thương ra, kéo chúng xuống chóp mũi, tham lam hít hà một hơi, cảm khái:
"Bé yêu, tay em dùng gì mà thơm thế?"
Sau đó kéo xuống liếʍ một cái vào lòng bàn tay nhỏ, cử chỉ hết sức xấu xa.
Liễu Tư Linh liền như bị điện giật, tê hết cả người, vội rút tay về, hai má đỏ hây hây. Chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh, căn bản không đủ để che đi cảnh xuân mơn mởn phía trên của cô ta, nhất là khi Lục Thần Hạo nhìn trên cao xuống, lại càng giống như không mặc gì. Thật sự là muốn câu dẫn người khác.
Cô như này bảo sao anh không yêu được đây.
"Em vốn mặc thế mà. Anh đang chê em sao."
"Không chê, anh rất thích em mặc như vậy."
Dứt lời, anh lại cúi xuống khoá môi người trong ngực. Anh không nhịn được nữa, chỉ muốn đè cô xuống dưới thân dày vò mãi thôi.
Liễu Tư Linh đẩy anh ra, giọng mềm mại ủy khuất:
"Không được đâu. Giờ anh đã là người có vợ, Trần tiểu thư mà biết chắc chắn sẽ rất giận."
Lục Thần Hạo chau mày: "Có cho thêm mười lá gan, cô ta cũng không dám giận. Đừng nhắc đến cô ta nữa, lại đây để anh yêu em nào."
Anh thật sự không chịu nổi nữa, Tư Linh quá hấp dẫn. Anh đè Liễu Tư Linh ra, ôm chặt, ngậm lấy đôi môi đỏ lần nữa, không cho phép cô từ chối nữa.
Nhận được câu trả lời vừa ý, Liễu Tư Linh khẽ mỉm cười đắc ý, nhón chân, chủ động đáp lại. Cô rất có kinh nghiệm chuyện giường chiếu, biết làm thế nào để gợi sự ham muốn của đàn ông.
Sự chủ động chính là một trong những bí quyết mà cô ta tích luỹ được để giữ chân người đàn ông này bên người.