Mỹ Nhân Thụ Bị Điên Phê Công Cầm Tù

Quyển 1 - Chương 2.3

“Ư a…” Ôn Cẩm Giang không còn khống chế được tiếng rên của mình nữa, không phải vì quá sướиɠ mà là do cậu không cách nào khống chế được, cậu cần phải dùng âm thanh nào đó để giúp bản thân cảm thấy bớt đau đớn.

Thấy động tác của người phía sau càng ngày càng mạnh bạo, Ôn Cẩm Giang cũng bắt đầu giãy giụa lên.

“Không… ưm… không muốn…”

Cậu giãy giụa lại khiến Y Tầm tức giận, hắn ác động mạnh mẽ va chạm từ phía sau một cái.

“A!” Toàn thân Ôn Cẩm Giang cứng lại, vòng eo trở nên mềm nhũn.

Gương mặt Y Tầm đã ướt đẫm mồ hôi, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa ác ý… hắn là người nói được làm được.

Hắn thả bàn tay đang che mắt Ôn Cẩm Giang xuống, dùng cả hai tay giữ chặt vòng eo cậu, ngay khi cậu vẫn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã bị đối phương nâng cao lên.

Cậu kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để vịn vào, bàn tay vừa đặt lên cánh tay bên eo thì đôi tay đó đột nhiên thả lỏng xuống.

Con mồi dùng đôi mắt ngấn nước, ngây thơ mờ mịt nhìn phía trước, không biết nguy hiểm đang tới gần mình.

Ngay sau đó, cậu trừng to hai mắt, cổ họng dường như mất tiếng, cho dù há to miệng cũng không thể phát ra chút âm thanh nào, kɧoáı ©ảʍ to lớn ập tới khiến dươиɠ ѵậŧ nhỏ dưới thân lúc nào cũng ủ rũ lập tức đứng thẳng.

Vốn là Y Tầm còn đang tìm kiếm điểm nhạy cảm của Ôn Cẩm Giang, không ngờ nơi đó lại ở nơi sâu tới như vậy.

Vòng eo nhỏ gầy bị ép chặt xuống dưới, người dưới thân cũng không kiềm chế mà liên tục cử động hông, khiến Ôn Cẩm Giang dù có giãy giụa cũng không làm được gì, bàn tay lung tung múa máy như muốn nắm lấy cái gì đó.

“A! Không muốn không muốn… chỗ đó… chỗ đó…” Cậu không cách nào nói hết câu hoàn chỉnh được, cậu muốn cầu xin hắn gì đó, muốn ngăn chuyện gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng, để mặc kẻ thủ ác sau lưng tùy ý xâm phạm mình.

Y Tầm cắm rút một hồi lâu mới dừng lại, vươn tay hất mái tóc ướt mồ hôi của mình ra sau, ôm lấy đôi chân run rẩy không ngừng của Ôn Cẩm Giang, sau đó nâng nó lên, để đôi chân của cậu co lại treo trên tay hắn, bàn tay bên eo cậu được hắn dùng sức đè xuống, tư thế này khiến toàn thân Ôn Cẩm Giang chỉ có một điểm tựa duy nhất là dươиɠ ѵậŧ bên dưới, hai chân cậu mất khống chế run rẩy, dươиɠ ѵậŧ cao trào bắn tinh.

Hơi thở Y Tầm trở nên dồn dập, hưởng thụ cảm giác được hậu huyệt Ôn Cẩm Giang siết chặt.

Hắn tạm dừng một chút, sau đó kéo cà vạt trói dươиɠ ѵậŧ Ôn Cẩm Giang lại, dùng giọng điệu dịu dàng nhất cả đời này của mình nói với cậu.

“Cục cưng thử dùng hậu huyệt cao trào xem nào.”

Đầu óc Ôn Cẩm Giang hốt hoảng một chớp mắt, cậu run rẩy quay đầu nhìn Y Tầm, nước mắt đong đầy trong hốc mắt đỏ âu, tình ái còn sót sau cơn cao trào vẫn còn trên mặt, cậu đáp: “Tôi sắp chết… tôi sắp chết… anh đang ép chết tôi…”

Mặt mày Y Tầm lập tức trở nên hung ác, hắn lạnh lùng nhìn Ôn Cẩm Giang, lạnh lẽo nói: “Em đừng hòng tự sát, nếu thành công thì cùng lắm tôi chết với em, còn nếu như thất bại…” Hắn không nói hết câu, chỉ có động tác ác động dưới thân là thể hiện tất cả.

Ôn Cẩm Giang rêи ɾỉ không ngừng, kɧoáı ©ảʍ quá mức khiến dươиɠ ѵậŧ của cậu sưng to đỏ tím, hậu huyệt liên tục siết chặt lại.

Y Tầm tức giận đẩy hông như bị mất khống chế, sau mấy lần cắm sâu hết cỡ, Y Tầm đâm dươиɠ ѵậŧ vào hết bên trong, gậy thịt vốn đáng sợ nay càng sưng to thêm một chút, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người Ôn Cẩm Giang đang giãy giụa kịch liệt.

“A a a a!”

Nơi nhạy cảm sâu bên trong bị bắt nhận lấy kɧoáı ©ảʍ khổng lồ khiến toàn thân Ôn Cẩm Giang run rẩy như điên, sau đó hậu huyệt đột ngột trào ra vô số nước da^ʍ, điên cuồng co giật.

Y Tầm híp mắt lại, bỗng nhiên bắt đầu tiếp tục đâm vào rút ra.

Ôn Cẩm Giang muốn giãy giụa nhưng cậu lại không còn sức, cơ thể vẫn đang trong trạng thái cao trào, mỗi động tác tiếp đó của Y Tầm đều khiến cao trào không cách nào rút đi được, toàn thân như bị buộc rơi vào kɧoáı ©ảʍ cao trào vô tận.

Ôn Cẩm Giang trực tiếp chịu không nổi khóc lên, cầu xin người đàn ông: “Dừng… dừng lại đi… dừng lại… tôi chịu không nổi… cầu xin anh đấy… xin anh…”