Kẻ Săn Mồi

Chương 16: Chuôi dao cắm huyệt / cô là con mồi của mình (hơi H)

Editor: L’espoir

*

Cứng rắn chống lại mềm mại, cán dao lại nhiều góc cạnh hơn so với dươиɠ ѵậŧ hình trụ, đâm vào thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vừa mới bắn vào, moi ra ngoài từng chút từng chút một, mỗi lần chạm phải dịch thể đặc quánh màu trắng, hắn lại tàn nhẫn đâm trở vào, đẩy vào chỗ sâu hơn. Thọc rút bắt chước tần suất giao hợp, cán dao lộ ra mài vào âʍ ѵậŧ.

Người đàn ông chơi đùa vui vẻ, Thẩm Chi dường như nghe thấy tiếng nước khuấy đảo trong bụng.

“Không thích? Vậy còn chảy nhiều nước thế làm gì? Dìm hết con dao của ông đây.”

Thành tử ©υиɠ bị đánh vào mềm nhũn một mảnh, âʍ đa͙σ xoắn chặt co rút từng trận làm cho động tác đâm rút cán dao của Vu Ngật càng thêm khó khăn.

Hắn không nói một lời, ánh mắt đỏ đến mức dị thường, lực trên tay lớn đến mức gần như muốn bóp nát cán dao, tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, cho đến khi nước da^ʍ trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhanh chóng tuôn ra ngoài, phun lên người Vu Ngật trơn nhẵn một khoảng.

Một cảm xúc gọi là ghen tuông nhanh chóng lan rộng trong lòng.

Cái cảm xúc này không phải xa lạ, chỉ một tiếng trước, khi Thẩm Chi đang ngồi ở trong một căn phòng không thuộc về mình gặm bánh ngọt, từng xuất hiện một lần.

Giống như hành vi tè để đánh dấu chó con, trong thế giới động vật, trong xã hội loài người sẽ xuất hiện bản năng ‘nhận lãnh’.

Một tư thế ‘bắt buộc phải có’, che dấu hiệu, khoanh tròn vào lãnh thổ, đồng thời sẽ nhe răng nanh móng vuốt như một lời cảnh báo khi có kẻ khác xâm chiếm.

Trước khi Thẩm Chi xuất hiện, Vu Ngật chỉ có duy nhất một cảm giác trong lúc đang chiến đấu với thú hoang— muốn sống sót.

Sau đó, bị thu hút bởi con chim mà mạo hiểm lẻn vào hang sói.

Nếu hắn không ra tay, cô sẽ có kết quả ra sao?

Tiếng hát tuyệt vời trong cổ họng bị tắt ngấm, lông chim bị nhổ sạch dính máu tươi, bị bầy sói phân chia thức ăn, cuối cùng thỏa mãn liếʍ răng nanh dính đầy thịt chim?

Tóc đen mắt đen, làn da vàng.

Nghe hiểu được tiếng Trung Quốc.

Nuôi nhốt cô ở lại bên cạnh, hắn không cần phải đeo mặt nạ suốt ngày, không cần chỉ là ‘con dao sắc bén nhất’ trong tay người khác nữa.

Chẳng qua là để che giấu tai mắt người khác, giả vờ là quỷ, cái chiêu cũ rích đó hắn rất quen thuộc.

Trách thì trách thân hình duyên dáng được bao bọc dưới lớp lông chim đầy màu sắc đã khiến người đàn ông hơn 20 năm chưa từng ăn thịt kích động đến sẩy tay.

Cô là con mồi mà hắn ‘nhận lãnh’.

Hắn tận tâm miêu tả sự đáng sợ của thế giới bên ngoài, chặt đứt từng con đường mà Thẩm Chi có thể rút lui và tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác sau này.

Chim tù của hắn, chỉ có thể do hắn ức hϊếp, cũng chỉ có thể được hắn che chở.

“Bị dao chơi cũng có thể sảng khoái đến vậy sao?”

Bánh muffin mà người khác đưa cho, cũng ngon như thế ư?

Trong căn phòng yên tĩnh, không ai trả lời, chỉ có giày quân đội phát ra tiếng "két" khe khẽ khi giẫm lên vết nước.

Vu Ngật nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng lần nữa, cái đầu hắn đang ôm trong ngực nghiêng sang một bên, mái tóc ướt gối lên cánh tay, cứ thế mà bị làm tới ngất đi rồi.

Thực sự còn chưa làʍ t̠ìиɦ.



Khi Thẩm Chi tỉnh lại đã là đêm tối.

Cô vẫn còn ở trong căn phòng trong cơn ác mộng, dưới thân căng ra đau đớn sau khi bị đối xử thô bạo, miệng huyệt bị kéo căng cũng khó mà khép lại được, luôn có một cảm giác bị xâm nhập kỳ lạ.

Cô gái khó chịu cử động chân. Trong bóng tối, sống lưng của người đàn ông hơi cong lên giống như một con thú đang ngủ say.

“Đừng nhúc nhích.”

Cả người Thẩm Chi cứng đờ.

Không phải ảo giác, một ngón tay của Vu Ngật còn đang cắm vào miệng huyệt, chậm rãi móc lấy, hắn còn chưa buông tha cho cô.

Đôi mắt chim ưng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái có thần thái rõ ràng có chút khó chịu, cười trầm thấp: “Nghĩ cái gì vậy?”

Đầu ngón tay rút ra, kéo theo một hương thơm dược liệu tươi mát.

Không còn tắc nghẽn, miệng huyệt mấp máy thở ra khí lạnh bên trong, chữa lành cơn đau do ma sát nghiêm trọng khi nuốt nhả.

“Chống viêm và giảm đau.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim!!!