Cảnh Tùy nhìn khuôn mặt sợ hãi trắng bệch của cậu thiếu niên, nghe tiếng khóc nức nở cầu xin của cậu, trái tim như thể bị đâm một nhát cụ mạnh.
Lâu sau, l*иg ngực anh ta chậm rãi phập phồng lên xuống, đôi đồng tử màu vàng đầy nhu hòa, dịu dàng trầm giọng an ủi: “Là anh mà, chúng ta đã trở về rồi, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa.”
Nhưng vẻ mặt cậu thiếu niên vẫn sợ hãi như vậy, dùng sức hất tay Cảnh Tùy ra, cất tiếng thét thê lương chói tai: “Đừng chạm vào tôi mà!”
Động tác của Cảnh Tùy chợt khựng lại, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng trở nên cương cứng.
Kỷ Lăng nhìn vẻ mặt của Cảnh Tùy, dường như lúc này mới ý thức được mình đã làm cái gì vậy, đột nhiên lại co rúm lại, liều mạng lui về phía chân giường không còn chỗ nào để lùi được nữa, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, thấp giọng cầu xin: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Cảnh Tùy nhìn cảnh tượng trước mắt này, sự đau khổ vô tình xé toạc trái tim anh ta, khiến anh ta gần như không thể tiếp tục được nữa, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, khàn giọng nói: “Không sao đâu.”
Chần chờ hồi lâu, lúc này mới gian nan giơ tay lên một lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy cậu thiếu niên đang run rẩy.
Lần này cậu thiếu niên không trốn tránh, không gào thét, cậu chỉ dùng sức nhắm mắt lại, cơ thể lập tức cương cứng khi tay Cảnh Tùy chạm vào, sau đó liền ngoan ngoãn không cử động nữa.
Cảnh Tùy thở phào một hơi, nhẹ nhàng xoa lưng an ủi cậu thiếu niên, để cậu dựa vào l*иg ngực mình: “Không sao rồi...”
Cơ thể mảnh khảnh của cậu thiếu niên hơi run rẩy trong lòng anh ra, nhắm mắt thật chặt, hàng mi cong dài vẫn còn dính chút giọt lệ, bờ môi không có màu máu hơi mấp máy.
Cảnh Tùy chỉ có cúi thấp đầu mới có thể nghe rõ được âm thanh gần như không thể nghe thấy kia, khẽ tới mức gần như không nghe thấy được.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa...!cầu xin các người, cầu xin các người đấy...!tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không phản kháng nữa đâu...”
Sự đau thương vào thời khắc này giống như bầu trời cao vô tận, có một loại trọng lượng không thể nào chịu đựng được, gần như đập nát thế giới của Cảnh Tùy.
Khiến anh ta không thể nào khống chế được sự phẫn nộ của mình, muốn hủy diệt hết tất thảy!
Cậu thiếu niên đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, đến cả hôn môi cũng xấu hổ thẹn thùng, chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện tìиɧ ɖu͙©, rốt cuộc đã phải chịu sự đối xử tra tấn tới mức nào chứ? Cảnh Tùy căn bản không dám nghĩ thật tỉ mỉ, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là đã cảm thấy không thể nào hít thở nổi rồi.
Những thứ ti tiện kia, bọn chúng không dám đứng ra một cách quanh minh chính đại, không dám ra tay với anh ta, lại trốn tránh đằng sau bóng tối, làm tổn thương một thiếu niên vô tội như thế này.
Cho dù cậu thiếu niên ấy chưa từng làm tổn thương bất kì người nào, chỉ bởi vì cậu có thân phận quý tộc mà lại bị đối xử vô tình như vậy...
Trước đây Cảnh Tùy không hề để tâm tới sự tồn tại của đám quân phiến loạn kia, thậm chỉ còn cảm thấy những hành động của bọn họ, thực ra có thể bị bản thân lợi dụng, bởi vì anh ta muốn thực hiện chính sách, tất nhiên sẽ kèm theo máu tươi và sự hy sinh.
Những quý tộc bị gϊếŧ chết kia được xác định là một vật hy sinh trên còn đường tưới đầy máu tươi.
Nhưng vào lúc này, lần đầu tiên anh cảm thấy nghi ngờ chuyện mà anh ta đã kiên trì suốt cả hai kiếp, tất cả những hành động của anh ta, có thực sự đúng đắn không?
Nhưng thứ đê hèn ti tiện kia, có thực sự đáng giá để anh ta khoan dung không?
Có lẽ Carlos đã sớm hiểu ra được tất cả, biết những người này không đáng được thương tiếc, bởi vì bọn họ không hiểu được sự biết ơn, không biết một vừa hai phải...!giống như một bầy dã thú chưa được khai hóa, hung tàn đê tiện đoạt lất tất cả những thứ gì có thể đoạt, để đạt được mục đích mà không tiếc hủy diệt đi tất cả.
Cảnh Tùy nhắm mắt lại, cảm nhận được cậu thiếu niên trong lòng rõ ràng vô cùng hoảng sợ, nhưng lại nhẫn nhịn không dám giãy dụa cử động, anh ta khó khăn buông tay ra.
Xoay người rời khỏi nơi này.
Kỷ Lăng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông dần dần rời xa, lặng lẽ mở mắt.
Cảnh Tùy đã không còn ở đây nữa rồi.
Cậu cẩn thận dè dặt chờ đợi một lúc, xác nhận chắc hẳn là Cảnh Tùy sẽ không quay lại nữa, cuối cùng mới lộ ra vẻ mặt thở vào nhẹ nhõm.
Xem ra màn biểu diễn ban nãy của cậu, cuối cùng cũng thành công khiến Cảnh Tùy không thể nhẫn tâm rồi!
Thấy mình thảm hại như vậy, anh ta nhất định sẽ không có suy nghĩ đó với mình nữa có đúng không?
Kỷ Lăng ngồi dậy từ trên giường, cúi đầu nhìn cổ tay mình, trên cổ tay trắng nõn ngoại trừ dấu hôn ra, còn vì dùng sức quá mạnh mà để lại dấu tay, để lại dấu vết bầm tím.
Thực ra Gabriel luôn rất dịu dàng với cậu, đa số mọi lúc đều biết điểm dừng, hung hăng như lần này vẫn là lần đầu tiên, lúc đó cậu có chút sợ hãi, có chút tức giận, bây giờ nghĩ lại, đây giống như là cố ý tạo ra hiện trường giả mình bị tổn thương, để bản thân cậu có cái cớ từ chối người khác vậy.
Kỷ Lăng sửng sốt, sau đó lại bĩu môi, cái tên khốn nạn kia còn lâu mới tốt bụng như vậy, chỉ là anh ta muốn chơi đùa mình, nhìn thấy mình mất mặt mà thôi.
Hơn nữa cậu tuyệt đối sẽ không quên hành vi lợi dụng Ninh Ngọc để uy hϊếp cậu, cưỡng ép cậu của anh ta đâu.
Cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, hừ!
…
Bởi vì không thể rời khỏi Hoàng cung nên Kỷ Lăng lại rơi vào trạng thái tự bế quan.
Để diễn kịch tận tròn vai, đảm bảo nhân cơ hội lần này đánh tan suy nghĩ kia của Cảnh Tùy, cậu liều luôn!
Anh đường đường là Hoàng đế của Đế quốc, muốn kiểu người gì mà không có? Bây giờ tôi đã bị người ta chơi thành con búp bê rách rồi, lại còn kháng cự chán ghét anh như vậy, chắc hẳn anh sẽ không yêu thích cái loại vứt đi như vậy chứ?
Kỷ Lăng giữ nguyện vọng tốt đẹp, nôn nóng chờ đợi Cảnh Tùy sớm ngày chết tâm với cậu, đừng có tiếp tục đâm đầu vào cậu nữa, buông ta cho nhau tự mình sống tốt.
Thế nhưng làm thế nào để thể hiện cảm xúc tiêu cực sau khi “chịu tổn thương” mới đúng chất đây?
Kỷ Lăng đau đầu suy nghĩ một lúc, quyết định bắt đầu từ việc ăn cơm trước.
Thực ra cậu là một người theo hệ vui vẻ, cho dù có gặp phải chuyện gì khó khăn cũng sẽ không ảnh hưởng tới cảm giác thèm ăn, hơn nữa vốn dĩ cũng chẳng có chuyện này.
Trong Đế quốc Tinh Tế xa lạ này, có thể nếm thử những món ăn ngon có trong cả vũ trụ mà trên Trái Đất không bao giờ có, đối với Kỷ Lăng xa rời quê hương thì luôn là một việc tuyệt vời nhất, cũng là niềm an ủi duy nhất.
Cho nên cậu rất thích ăn...
Thế là...
Lúc này, cậu đang ngồi trước bàn ăn trong hoa viên, nhìn thức ăn đẹp đẽ ngon lành bày đầy trước mặt mình, lộ ra vẻ mặt đau khổ giãy dụa.
Hôm qua cậu vừa mới giả vờ cự tuyệt Cảnh Tùy như vậy, nếu như hôm nay lại ăn uống ngon lành, ăn tới sạch bong luôn, có khi nào...!trông sẽ giả trân quá không?
Làm sao để có thể thể hiện được sự đau lòng tuyệt vọng của mình đây? Ăn nhưng chẳng nuốt trôi?
Bên cạnh toàn là người hầu cung đình cúi đầu cụp mắt, trước sau trái phải mỗi một ngóc ngách đều có, rõ ràng là Cảnh Tùy lo cậu sẽ xảy ra chuyện, cho nên cố ý sắp xếp bọn họ để ý chăm sóc cậu, vì vậy Kỷ Lăng muốn tránh né những người này rồi ăn cũng không được...
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, như có gai đâm đằng sau lưng vậy.
Kỷ Lăng nhìn đặc sản thạch biển mây trong suốt đến từ Tinh hệ Moore, cẩn thận dè dặt nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay trong tay áo siết chặt lại.
Phải nhịn!
Kỷ Lăng lại nhìn xương hoa giống như đóa sen trắng tươi đẹp ướŧ áŧ ở bên trái, loại hoa này vừa mới được hái xuống, vào miệng liền tan, thực sự vô cùng ngon.
Nhịn lại!
Cuối cùng Kỷ Lăng cúi đầu nhìn nơi trước mặt mình, canh cá tươi ngon màu trắng sữa tỏa ra mùi thơm mê hoặc.
Nhịn, nhịn lại!
Thảm quá mà, vì sao cậu lại thê thảm như thế này chứ?
Trước đây chỉ là diễn trò chút thôi, nhiều nhất là bị ép hôn hít, bây giờ đã thảm tới mức cơm cũng không ăn được nữa rồi, đúng là giống như một đứa trẻ đáng thương chẳng có gì cả bị cướp đi món đồ chơi cuối cùng vậy.
Nghĩ tới đây, Kỷ Lăng liền cảm thấy bi thương, đôi mắt hoang mang, sắc mặt xám xịt.
Không sống nổi cuộc sống này nữa.
Nhưng mình đang diễn kịch, nếu như đã mở màn rồi thì dù có quỳ cũng phải diễn cho xong, Kỷ Lăng nhịn rồi lại nhịn, đau lòng ăn bát canh trước mặt từng miếng nhỏ, sau đó liền lộ ra vẻ mặt không muốn ăn mà đặt bát đũa xuống...
Có trời mới biết, ban nãy lúc cậu đặt bát đũa xuống phải dùng quyết tâm và nghị lực tới nhường nào!
Thứ đặt xuống không phải là bát của cậu, mà là mạng của cậu luôn!
Miếng canh này cũng chẳng nỡ nuốt xuống ngay, chậm rãi ngậm ở trong miệng, sau đó mới nuốt xuống trong sự luyến tiếc, cậu thật sự rất đói mà...
Đằng trước toàn là đồ ăn ngon mà lại không được thưởng thức, Kỷ Lăng đột nhiên có chút hối hận vì hành động ngày hôm qua của mình, nếu như lúc đó cậu có thể đoán được sau chuyện đó còn phải diễn kịch nhiều hơn như thế này, có thể cậu sẽ do dự một lúc, lựa chọn cách khác...
Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, hối hận cũng đã muộn.
Bước chân Kỷ Lăng rệu rã không chút sức lực đi về phía trước.
Bởi vì cả một ngày đều không ăn cơm, đói tới mức ngủ cũng chẳng yên, buổi tốt co rút lại trong chăn, không nhịn nổi chua xót trong lòng mà bật khóc, cậu thật sự rất muốn ăn đồ ăn đó...
Kết quả đúng lúc này lại nghe thấy tiếng răng rắc vang lên chỗ cửa, Kỷ Lăng lập tức không dám động đậy nữa, giả vờ đang ngủ say.
Cảnh Tùy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng xuất hiện trong đêm đen, trông vô cùng âm u thâm thúy, lại giống như ngưng kết khí lạnh hàng ngàn năm, bước chân nặng nề, chậm rãi đi tới trước giường Kỷ Lăng.
Cậu thiếu niên cuộn người lại, cả người đều chìm trong chăm, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, mái tóc có chút tán loạn rơi trước trán.
Cảnh Tùy nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc trước trán Kỷ Lăng, nhìn thấy vệt nước mắt vẫn còn chưa khô trên mặt cậu.
Rõ ràng vẫn còn chưa ngủ, ban nãy còn trốn trong chăn len lén khóc.
Anh ta rất muốn cúi đầu hôn nước mắt của đối phương, nói với cậu rằng không sao đâu, không cần sợ hãi, sẽ không còn ai làm tổn thương em nữa, thế nhưng...!thậm chí anh ta còn không dám phá vỡ sự bình tĩnh giả vờ lúc này.
Không dám đối diện với ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của cậu thiếu niên ấy.
Kỷ Lăng cũng không muốn đối mặt với Cảnh Tùy, cảm thấy rất xấu hổ, chỉ đành cố gắng giả vờ ngủ, trong lòng run sợ, cũng không biết Cảnh Tùy sẽ làm cái gì, cuối cùng anh ta chỉ đứng một lúc, không làm gì cả, sau đó quay người rời đi.
Kỷ Lăng thở phào một hơi, xem ra lần này mình thành công rồi, thực sự ép cho Cảnh Tùy lùi lại rồi!
Nhưng mà phải trả cái giá lớn quá QAQ …
Kỷ Lăng cứ nhịn đói như vậy mỗi ngày, mỗi lần trên bàn bày đồ ăn ngon cũng chỉ ăn một hai miếng, chờ mong bản thân sớm ngày gầy đi.
Thế nhưng...! vì sao cậu gầy chậm như vậy chứ! Đã mấy ngày rồi, sao bản thân mới chỉ gầy đi được một chút thôi vậy???
Kỷ Lăng nhìn vào trong gương, cuối cùng cậu đã biết mấy người béo phì kia khó khăn tới mức nào rồi, đúng là quá khó khăn mà!
Chị họ của cậu luôn theo đuổi thân hình gầy xương, thực ra cũng chẳng béo bao nhiêu, để giảm béo mà mỗi ngày không ăn cơm tối, chỉ ăn một quả táo, lúc đó cậu chỉ tùy tiện giật mình nói vài câu, bây giờ được tự mình trải nghiệm mới biết được rằng những người có thể vì giảm béo mà không ăn cơm tối, bọn họ có nghị lực và quyết tâm phi phàm tới mức nào! Điều này đã vượt xa khỏi sự nghị lực rồi, khẳng định là dáng vẻ của người làm nên đại sự! Nếu đặt trong thời kì kháng chiến, sợ rằng sẽ không đi hết hai vạn năm trăm dặm hồng quân.
Mà người bình thường như Kỷ Lăng cảm thấy sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Mỗi ngày chỉ ăn có một chút như vậy, căn bản không thể làm dịu đi sự đói khát của cậu, cậu cảm thấy mình sắp tới bờ vực ngất đi vì đói rồi.
Hôm nay lúc cậu ngồi bên cạnh cái ao bên trong hoa viên, nhìn con cá bên trong mà ngây người...
Trong đầu xuất hiện cá nướng cá hấp cá kho cá chua cay cá dưa chua...
Đồ ăn ngon đặt ở trước mặt nhưng lại không thể ăn, khiến cậu mất đi hy vọng đối với thế giới này.
Nếu như sớm biết sẽ như vậy, lúc đó cậu sẽ không gắng sức diễn như vậy nữa, dù sao thì so với cái bụng đói, thực ra bị Cảnh Tùy hôn một chút...! hình như cũng chẳng có gì to tát mà?
Brendon đi vào cung bàn chuyện với Cảnh Tùy, bởi vì không yên tâm về Kỷ Lăng cho nên đi tới đây trước, để có thể nhìn cậu một cái từ đằng xa.
Cậu thiếu niên mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô thần, sườn mặt gầy đi, bởi vậy cái cằm trông cũng càng nhọn hơn một chút, cổ tay lộ ra bên ngoài, còn gầy yếu mảnh mai hơn so với cả trước đây, cả người giống như một cái vỏ rỗng mất đi linh hồn vậy.
Cho dù kiếp trước cậu bị đuổi đi lưu đày cũng không tới mức như bây giờ...
Lúc đó cậu thiếu niên tuy rằng rất thảm hại, nhưng cho dù có phải chịu đả kích lớn hơn đi nữa thì cũng không thể làm tắt ánh sáng nơi đáy mắt cậu, cho dù bản thân rơi vào đường cùng, cậu cũng vẫn sẽ có hy vọng với thế giới này...!Cứng cỏi, quật cường, giống như một ngọn lửa nhỏ cháy mãi không tắt, tuy rằng nhỏ bé yếu ớt nhưng không bao giờ tắt ngấm.
Thế nhưng hiện tại đã không còn nữa.
Trong mắt cậu thiếu niên ấy đã không có một chút ánh sáng nào, ảm đạm giống như tro tàn sau khi chát hết, giống như hoàn toàn mất đi hy vọng đối với thế giới này.
Vì sao chứ, sao chuyện lại đi tới nước này?
Sự đau khổ nơi đáy mắt Brendon cuộn trào, anh ấy đột nhiên xoay người đi, đấm một quyền nặng nề lên trên cây! Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cảnh Tùy vừa mới đi tới.
Cảnh Tùy nhìn như không có gì khác lạ so với bình thường, nhưng trong đôi mắt màu vàng lạnh lẽo kia lại như thể đang đè nén sự tăm tối như mực, lạnh nhạt cất giọng trầm khàn: “Cậu đã nhìn thấy rồi.”
Brendon im lặng hồi lâu, nói: “Không có cách nào sao?”
Cảnh Tùy kéo khóe miệng, cất tiếng cười tự giễu: “Em ấy không hề chấp nhận ai tới gần cả, chỉ cần tôi vừa mới đi tới là sẽ run rẩy xin tha đầy sợ hãi.
Vì để không kí©ɧ ŧɧí©ɧ em ấy, đã mấy ngày nay tôi không đi gặp em ấy rồi, nhưng cho dù tôi không ở đây, em ấy cũng không chịu ăn.”
Nắm đấm của Brendon dùng sức tới phát run, sự đau khổ phẫn nộ trong l*иg ngực lại sôi trào.
Hai người im lặng không tiếng động, bầu không khí trầm mặc khiến xung quanh tựa hồ như đọng lại.
Hồi lâu sau, Cảnh Tùy cất tiếng nói phá vỡ sự im lặng, trầm giọng nói: “Chuyện của Ninh Ngọc cậu đã điều tra tới đâu rồi?”
Anh ta vẫn luôn cho rằng, trên đời này không có nhiều sự trùng hợp như vậy được.
Với thân phận của Ninh Ngọc, anh ta không có lý do gì để đi gặp Kỷ Lăng, nhưng vẫn hẹn Kỷ Lăng ra ngoài, lại còn đúng lúc bị bắt với nhau...!nếu như không phải bởi vì Kỷ Lăng lo lắng cho Ninh Ngọc, sợ Kỷ Lăng hỏi tới, e rằng Cảnh Tùy không có đủ kiên nhẫn để chậm rãi điều tra như thế này, anh ta đã lập tức bắt Ninh Ngọc lại rồi dùng nghiêm hình tra khảo.
Người này, rất có thể liên quan tới quân phiến loạn, là một nhân vật quan trọng.
Điều duy nhất khiến anh ta nghi hoặc đó là, vì sao Ninh Ngọc vẫn còn dám quay lại? Cậu ta thực sự tin rằng mình sẽ không động vào cậu ta hay sao? Hay là thật sự vô tội?
Brendon im lặng một lúc, cảm xúc của anh ấy đối với Ninh Ngọc có chút phức tạp, người này ở kiếp trước là chiến hữu cùng kề vai sát cánh chiến đấu của anh ấy, anh ấy tin tưởng phẩm cách và cách làm người của chiến hữu này, có một số thứ rất khó che giấu ngụy trang.
Quan trọng nhất đó là, anh ấy cho rằng Ninh Ngọc sẽ không phải người tàn nhẫn độc ác như vậy.
Kiếp trước Kỷ Lăng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ta đủ mọi đường, nhưng cậu ta đều mỉm cười bỏ qua, chưa bao giờ đặt ở trong lòng, kiếp này thực ra Kỷ Lăng không hề tiếp xúc nhiều với cậu ta, cậu ta càng không có lý do để làm thương tổn một cậu thiếu niên vô tội.
Nhưng trong chuyện này, Ninh Ngọc đúng thật là có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Brendon nói: “Tôi mượn cớ hợp tác điều tra giữ cậu ta lại trong Bộ Quân sự, không cho phép ra ngoài, cậu ta rất thản nhiên với tất cả câu hỏi, nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào, hơn nữa chúng ta cũng không có bất cứ chứng cứ nào để chỉ tội cậu ta cả.”
Ánh mắt Cảnh Tùy hơi trầm xuống: “Trông coi cậu ta cho kỹ, đừng để cậu ta rời khỏi sự khống chế của cậu.”
Bọn họ tạm thời không tiện ra tay với Ninh Ngọc, bởi vì Ninh Ngọc không những là người mà Kỷ Lăng để ý mà còn có thân phận là thần tượng của toàn dân, được chú ý tới, trừ khi có chứng cứ xác thực, bây giờ động vào Ninh Ngọc không phải là một lựa chọn tốt.
Brendon cũng hiểu điều này, lại nói tới một chuyện khác: “Bên phía Carlos vẫn chưa từ bỏ, anh ta phủ nhận mọi sự khống chế của cậu đối với anh ta, hơn nữa còn tăng thêm áp lực, để cậu giao Kỷ Lăng ra, dù sao thì thân phận bây giờ của Kỷ Lăng cũng là vợ sắp cưới của anh ta.”
Cảnh Tùy cười lạnh một tiếng: “Thế thì đã làm sao? Cho dù anh ta có bất mãn hơn đi nữa thì cũng không thể tới Hoàng cung cướp người, như vậy tôi sẽ có thể không thèm kiêng dè quan tâm tới thể diện, trực tiếp dùng tội danh mưu bản xuất binh với anh ta luôn, anh ta sẽ không làm loại chuyện này đâu.”
Brendon gật gật đầu, chỉ cần Cảnh Tùy tiếp tục giấu Kỷ Lăng ở trong Hoàng cung thì trừ khi Carlos thực sự định dẫn binh mưu phản, nếu không anh ta cũng chỉ có thể tạm thời nhịn lại cục tức này.
Brendon nhớ tới dáng vẻ của cậu thiếu niên, vẻ mặt đau đớn, nói: “Tôi đi đây, bên phía cậu vất vả chút nhé.”
Cảnh Tùy gật đầu.
Thực ra lúc này anh ta mới là người sốt ruột nhất, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, bắt buộc phải nghĩ cách để cậu thiếu niên ấy thoát khỏi ám ảnh tâm lý.
…
Kỷ Lăng cúi đầu ủ rũ quay về phòng, cứ như thế này mãi cũng không phải là cách, làm thế nào mới có thể tiếp tục được ăn uống thỏa thích theo ý mình đây?
Tuy rằng đã mấy ngày rồi Cảnh Tùy không tới đây, nhưng bất cứ lúc nào cậu cũng ở dưới tầm mắt anh ta, trừ khi rời khỏi Hoàng cung, nếu không trạng thái như bây giờ gần như là không thể phá vỡ.
Ngay lúc Kỷ Lăng đang cảm thấy vô cùng đau đầu thì cậu bỗng dưng phải đón tiếp một vị khách bất ngờ.
Phu nhân Shaman cũng có nghe nói tới những chuyện gần đây, biết Kỷ Lăng đã được cứu về, thế nhưng sau khi Cảnh Tùy cướp được Kỷ Lăng về thì luôn giấu cậu ở trong cung điện của mình, không cho phép bất kỳ ai tới gặp Kỷ Lăng, Phu nhân Shaman vô cùng nôn nóng, nhưng mỗi lần hỏi thăm thì Cảnh Tùy đều nói Kỷ Lăng không sao cả, không cho bà ấy tới đây.
Tới tận hôm nay.
Đứa con trai vẫn luôn cao ngạo mạnh mẽ, không bao giờ thể hiện sự yếu ớt trước mặt người khác của bà ấy lại dùng vẻ mặt mệt mỏi đi tới khẩn cầu bà, bảo bà ấy tới khuyên Kỷ Lăng.
Lúc này Phu nhân Shaman mới biết được sự thật, sau sự kinh hãi cùng phẫn nộ thì tới sự buồn bã vô bờ, đương nhiên bà ấy sẽ không từ chối, cũng hiểu được vì sao Cảnh Tùy lại che giấu sự thật với bên ngoài.
Bởi vì nếu như công bố sự thật thì sẽ có đả kích vô cùng to lớn đối với danh tiếng của Kỷ Lăng, cũng khiến sự phỉ nhổ của dư luận làm tổn thương cậu lần nữa, mãi mãi bị vây hãm trong sự ám ảnh về chuyện này, Cảnh Tùy vì bảo vệ cậu nên mới che giấu sự thật, từ chối cho người khác tới thăm, nhưng bây giờ...!anh ta không còn cách nào nữa.
Chỉ có thể tới cầu xin sự giúp đỡ từ bà ấy.
Phu nhân Shaman tới cung điện của Cảnh Tùy với tâm trạng phức tạp, cuối cùng cũng nhìn thấy đứa trẻ khiến người ta đau lòng kia.
Kỷ Lăng nhìn thấy Phu nhân Shaman thì có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã ý thức được rằng, có lẽ là Cảnh Tùy bảo Phu nhân Shaman tới khuyên cậu, tuy rằng nội tâm có chút kháng cự, nhưng cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Phu nhân Shaman luôn luôn yêu thương bảo vệ quan tâm cậu, điều này khiến cậu có chút cậu nệ bất an khi đối mặt với bà, không tiện diễn thái quá, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng chào một tiếng: “Dì Shaman.”
Phu nhân Shaman nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kỷ Lăng, đôi mắt màu xanh lam của cậu thiếu niên trở nên xám xịt, chỗ vạt áo lộ ra cái cổ mảnh khảnh, gầy giống như chỉ còn lại mỗi bộ xương, tái nhợt không một chút sức sống.
Nhưng cho dù đã phải trải qua sự tra tấn như vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn chào bà ấy một câu dì Shaman, khiến trái tim bà ấy lập tức co rút, đau như bị xé toạc ra.
Bà ấy thực sự không thể hiểu nổi, sao lại có người nỡ lòng làm như vậy với một đứa trẻ vô tội lương thiện chứ! Khẳng định là một dã thú không có trái tim!
Phu nhân Shaman cố gắng hết sức kìm nén sự phẫn nộ nơi đáy lòng mình, dịu dàng nắm lấy tay Kỷ Lăng, tay của đứa trẻ này thật lạnh lẽo, Phu nhân Shaman đau lòng không chịu nổi, dùng tay mình nắm chặt lấy tay Kỷ Lăng làm ấm cho cậu.
Kỷ Lăng hơi mất tự nhiên, nhưng đối mặt với Phu nhân Shaman không thể giống như với Cảnh Tùy, cậu chần chừ một lúc không động đậy, cúi thấp đầu không nói gì.
Phu nhân Shaman hít một hơi thật sâu, đương nhiên bà ấy sẽ không nhắc tới những chuyện khiến Kỷ Lăng đau lòng, chỉ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, dịu dàng thương yêu nói: “Lâu rồi dì không gặp con, đúng là nhớ không chịu nổi, quay về lâu như vậy rồi cũng không nhớ tới đi thăm dì, dì rất buồn đấy.”
Kỷ Lăng nghĩ thấy cũng phải, có chút áy náy mà ngại ngùng nói: “Xin lỗi, con...”
Phu nhân Shaman khẽ sờ đầu cậu, cười nói: “Thôi, dì không so đo với đồ không có lương tâm nhà con đâu, nếu như đã trở về rồi thì hôm nay ăn với dì một bữa cơm, dì sẽ tha thứ cho con, có được không?”
Đôi mắt cụp xuống của Kỷ Lăng hơi lóe sáng, cho nên hôm nay bà ấy tới là để khuyên mình ăn cơm hả? Đúng là tới đúng lúc quá đi mất!
Trong lòng cậu thì suy nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tái nhợt, gần như vô cùng miễn cưỡng mà thấp giọng ‘vâng’ một tiếng.
Phu nhân Shaman nói xong thì vô cùng căng thẳng, sợ rằng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Kỷ Lăng, lo Kỷ Lăng sẽ kháng cự bất an, thấy Kỷ Lăng tuy rằng miễn cưỡng nhưng vẫn đồng ý, bà ấy lập tức dặn dò người hầu mang đồ ăn tới, cả một bàn toàn là đồ ăn mà Kỷ Lăng thích nhất.
Bà ấy giả vờ như không biết gì cả, gắp một miếng cá vào trong bát Kỷ Lăng, cười nói: “Đây là món con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.”
Rất nhanh sau đó, trong bát Kỷ Lăng đã tràn đầy những thứ mà cậu thích ăn.
Kỷ Lăng cẩn thận dè dặt ngước mắt lên, nhìn ánh mắt ân cần của Phu nhân Shaman, mùi thơm xộc vào trong mũi, suýt chút nữa không kìm chế được mà bắt đầu ăn uống ngấu nghiến, thế nhưng cậu biết mình không thể như vậy được! Nhịn rồi lại nhịn, lúc này mới chậm rãi đưa đồ ăn vào trong miệng.
Ăn vô cùng chậm chạp, hơn nữa còn rất gian nan.
Phu nhân Shaman vừa giả vờ không để ý, vừa không ngừng lén lút nhìn Kỷ Lăng, nhận ra cái nào cậu ăn nhiều thêm một miếng thì lập tức lại cho thêm vào bát cậu.
Thật đúng là khiến người ta đau lòng quá mà, đứa trẻ đáng thương này, rõ ràng là không ăn nổi nhưng vẫn săn sóc lương thiện như vậy, để không khiến bà khó xử mà gian nan ăn nhiều thêm mấy miếng, phu nhân Shaman suýt chút nữa thì không nhịn được nâng tay lên lau nước mắt.
Sau một cuộc đấu tranh gian khổ không ngừng nghỉ, hai bên tự có suy nghĩ của riêng mình, bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc một cách vui vẻ.
Kỷ Lăng cũng coi như ăn được thêm mấy miếng cơm, tuy rằng không tính là no, nhưng như vậy là quý hóa lắm rồi, mấy ngày nay cậu đói muốn ngất xỉu luôn!
Phu nhân Shaman cũng coi như vừa lòng, nghe nói mất ngày nay Kỷ Lăng gần như không ăn thứ gì, tuy rằng hôm nay ăn không tính là nhiều, nhưng cũng là tiến bộ to lớn.
Kỷ Lăng đặt bát đũa xuống, cúi thấp đầu ngồi ở đó, suy nghĩ trong lòng không ngừng thay đổi.
Tuy rằng hôm nay cũng coi như có thể ăn nhiều thêm một chút nhưng cứ như vậy mãi cũng không phải là cách, cứ ở trong Hoàng cung là phải diễn kịch suốt, mấy ngày nay cậu chẳng được gặp ai cả, khó lắm Phu nhân Shaman xuất hiện, nếu như có thể thuyết phục bà ấy giúp đỡ cậu xuất cung, vậy thì không phải cậu đã thoát được khỏi tình cảnh này rồi sao?
Kỷ Lăng nghĩ tới đây liền cắn lấy môi, ngước mắt lên gọi một tiếng: “Dì Shaman…”
Phu nhân Shaman nghe thấy Kỷ Lăng chủ động gọi mình, vội vàng trả lời: “Chuyện gì vậy?”
Kỷ Lăng sợ hãi nhìn bà ấy, dường như có chút không dám nhưng vẫn hạ quyết âm, thấp giọng khẩn cầu: “Con, con muốn rời khỏi Hoàng cung...”
Phu nhân Shaman ngay lập tức sốt ruột, rời khỏi nơi này đối với Kỷ Lăng thì quá nguy hiểm, bây giờ Carlos ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, còn cả đám phiến loạn quân đê tiện kia nữa, cũng chỉ có Hoàng cung mới có thể ngăn cản Carlos ra tay với Kỷ Lăng, bảo vệ Kỷ Lăng không bị làm hại.
Hơn nữa bây giờ Kỷ Lăng như thế này, ra ngoài rồi ai mà yên tâm cho được? Bà ấy vội vàng quan tâm hỏi: “Vì sao vậy?”
Vành mắt Kỷ Lăng hơi đỏ lên, khuôn mặt tái nhợt có chút yếu ớt bi thương, cậu lại cúi đầu xuống lần nữa, cất tiếng nói rất khẽ: “Con không xứng với Bệ hạ, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.”
Phu nhân Shaman lại tan nát cõi lòng một lần nữa!
Trời ạ, đứa trẻ đáng thương của bà ấy rốt cuộc đã phải chịu đựng điều gì, trước đây đã từng tự kin kiêu ngạo như vậy, bây giờ lại nói ra những lời tự ti buồn bã như thế này! Đây còn là cậu thiếu niên hoạt bát sáng sủa tùy hứng mà bà ấy biết không?
Mắt bà ấy đỏ cả lên, kích động nói: “Nếu như con không xứng với nó, thì còn ai xứng với nó nữa chứ?”
Kỷ Lăng:?
Tôi đã thế này rồi, bà vẫn không từ bỏ việc tác hợp chúng tôi à?
Phu nhân Shaman yêu thương nhìn Kỷ Lăng, nói chắc nịch: “Đều là lỗi của đám tội đồ ác độc kia, bọn chúng nhất định sẽ phải trả giá đắt vì điều này! Con là đứa trẻ tốt nhất trên thế giới này, không cần phải vì lỗi lầm của người khác mà trách móc mình, hiểu chưa?”
Kỷ Lăng:...
Càng tuyệt vọng hơn luôn.
Con mắt của bà còn có thể lệch lạc hơn được nữa không?
Phu nhân Shaman nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Kỷ Lăng, rõ ràng là không chịu nghe lời khuyên nhủ, tâm trạng càng thêm nặng nề, bà ấy nâng tay lên ấn khóe mắt mình một chút, không kìm được nghẹn ngào nói: “Con nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai dì sẽ lại tới thăm con.”
Bà ấy thật sự không thể ở lại thêm được nữa.
Phu nhân Shaman xoay người liền đi, sau khi ra khỏi cung điện, lúc này mới lấy ra khăn tay lau nước mắt, ban nãy bà phải nhịn lại, bởi vì không muốn cảm xúc bi thương của mình sẽ không ảnh hưởng tới cậu thiếu niên, khiến cậu càng thêm buồn bã hơn.
Bà ấy khóc một lúc, cũng coi như ổn định lại được cảm xúc, ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai mình im lặng đứng ở bên cạnh, yên tĩnh giống như một bức tượng không có hơi thở.
Phu nhân Shaman đỏ vành mắt nói: “Hôm nay thằng bé ăn nhiều thêm được mấy miếng rồi, ngày mai mẹ lại tới ăn cơm cùng với thằng bé.”
Cảnh Tùy gật đầu, khàn giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”
Phu nhân Shaman vặn chặt khăn tay, căm hận nói: “Cái đám quân phiến loạn đáng chết kia, phải để cho bọn chúng biết mặt, nếu không còn tưởng rằng chúng ta không làm gì được bọn chúng!”
Cảnh Tùy lại gật đầu tiếp: “Vâng.”
Phu nhân Shaman dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt màu vàng của con trai, sự âm u nồng đậm trong đó không thể nào tiêu tan, trong lòng bà lại thở dài một tiếng, xảy ra chuyện như thế này, Cảnh Tùy càng buồn hơn so với bà ấy, thời gian này, bà ấy đã vô cùng chắc chắn rằng con trai của mình yêu cậu thiếu niên say đắm.
Suy nghĩ một chút, bà ấy vẫn lên tiếng an ủi: “Cứ từ từ, nhất định sẽ có cách thôi.”
Lúc này Cảnh Tùy mới miễn cương cong khóe môi, nở nụ cười cay đắng: “Vâng.”
…
Bắt đầu từ sau ngày hôm đó, hôm nào Phu nhân Shaman cũng đều tới đây ăn cơm cùng với Kỷ Lăng.
Tuy rằng Kỷ Lăng rất muốn rời khỏi Hoàng cung, nhưng nếu như tạm thời không thể rời đi được thì vẫn ăn cơm cho ngon trước đã, có lí do này, cuối cùng cậu cũng không cần phải đói bụng mỗi ngày nữa, cũng coi như là tìm được niềm vui trong sự đau khổ.
Bởi vậy Kỷ Lăng vô cùng phối hợp, lần nào cũng ngoan ngoãn ăn thức ăn Phu nhân Shaman gắp cho mình.
Phu nhân Shaman nhìn đứa trẻ dù không muốn ăn nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời ăn cơm để mình không khó xử, trước đây đứa trẻ này đã đủ ngoan lắm rồi, bây giờ còn ngoan ngoãn, không thích nói chuyện hơn cả trước đây, mỗi ngày đều giống như u linh vậy, khiến người ta đau lòng không chịu nổi.
Tuy rằng cũng có thể miễn cưỡng ăn được một chút nhưng đây cũng không phải là cách, phải nghĩ biện pháp để thằng bé thoát khỏi ám ảnh mới được.
Ăn xong cơm, Phu nhân Shaman thương tiếc lắc đầu, rời khỏi nơi này.
Tuy rằng Cảnh Tùy chưa bao giờ xuất hiện nhưng ngày nào cũng đứng chờ ở bên ngoài đúng giờ, nghe bà ấy kể lại tình hình liên quan tới Kỷ Lăng.
Phu nhân Shaman thở dài một tiếng, mi tâm tràn đầy vẻ âu lo không thể nào hóa giải được: “Thằng bé đã tổn thương quá sâu, nhốt bản thân lại trong thế giới nhỏ của nó, sợ hãi bất kì người nào, không cho bất kì người nào được tiếp cận, mẹ cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt nữa...”
Lần này Cảnh Tùy im lặng rất lâu, đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo quyết tuyệt, khàn giọng cất tiếng: “Con đã hiểu rồi.”
Chuyện tới nước này, cứ như thế vậy mãi cũng không có tác dụng.
Bởi vì những kí ức đau khổ kia đã ăn sâu bén rễ, nếu như không ép buộc phá vỡ, cậu thiếu niên ấy vĩnh viễn sẽ không thể bước ra khỏi kí ức đau khổ.
Cậu chỉ có thể, vĩnh viễn bị nhốt trong nơi đó.
…
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Kỷ Lăng sắp thành một con cá mặn luôn rồi.
Ngoài ăn ăn ngủ ngủ giả vờ đáng thương ra thì cậu đã không còn việc gì để làm nữa.
Thế nhưng điều khiến cậu cảm thấy bất ngờ đó là, buổi tối ngày hôm nay Phu nhân Shaman lại không tới ăn cơm cùng với cậu.
Kỷ Lăng nhìn bàn cơm đầy món ngon, lại chìm trong sầu lo một lần nữa, không nay không có người dịu dàng khuyên cậu ăn cơm gắp thức ăn cho cậu, vậy thì rốt cuộc nên ăn, hay là không ăn đây!
Đây thật sự là một lựa chọn khó khăn mà!
Kỷ Lăng ngồi ngây ra đó một lúc, một lúc lâu sau mới bưng bát canh trước mặt mình lên rụt rè uống một ngụm, tròng mắt hơi chuyển động.
Nhiều ngày như vậy rồi mà Cảnh Tùy cũng không xuất hiện, hôm nay mình cứ ăn nhiều thêm mấy miêng, chắc hẳn sẽ không bị nghi ngờ đâu nhỉ?
Kỷ Lăng nghĩ tới đây, cậu nhanh chóng nuốt canh trong miệng, nhưng để không bị nghi ngờ, cuối cùng vẫn không ăn xong, chỉ ăn nửa bát liền đặt xuống, sau đó tiếp tục trở về phòng mình tự bế.
Nhàm chán, quá nhàm chán rồi!
Cậu mất hết sức lực ngã xuống giường, ngày nào cũng phải giả vờ nuốt không trôi, cũng không tiện đi ra ngoài chơi, ngoài ngủ ra thì cũng chỉ có ngủ, sắp ngủ tới ngu luôn rồi!
Thế nhưng hình như hôm nay có hơi nóng, cậu ngủ có chút khó chịu, đạp cái chăn ra trước, sau đó lại kéo cổ áo, nhưng vẫn cảm thấy khô nóng vô cùng, không sao ngủ nổi.
Kỳ lạ, kỹ thuật của Đế quốc Tinh Tế vô cùng phát triển, cả Hoàng cung đều được khống chế nhiệt độ thông minh, bốn mùa như xuân, chưa bao giờ có tình trạng khó chịu này, điều này khiến Kỷ Lăng cảm thấy như thể quay về Trái Đất, mùa hè nóng nực mà điều hòa lại hỏng, nóng không chịu nổi, suýt chút nữa muốn đi tắm nước lạnh để làm dịu đi một chút.
Thôi xong, lẽ nào hệ thống khống chế nhiệt độ của Hoàng cung bị hỏng rồi sao?
Thế này thì toi luôn rồi.
Kỷ Lăng buồn bực không chịu được, tâm trạng có chút cáu kỉnh, đang nghĩ xem có nên đứng dậy đi ra ngoài cho thoáng một chút hay không thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, người đàn ông cao to mắt vàng tóc đen lại xuất hiện ở trước cửa.
Đi từng bước về phía cậu.
Kỷ Lăng sửng sốt, sao Cảnh Tùy lại đột nhiên tới đây? Lẽ nào cố ý tới đây nói với mình rằng hệ thống điều khiển nhiệt độ bị hỏng sao?
Trong lúc cậu đang hoang mang mơ hồ thì người đàn ông đã phủ người xuống dựa lại gần, nhìn chằm chằm thật sâu vào đôi mắt Kỷ Lăng, đôi mắt màu vàng trong đêm đen kia có sự dịu dàng sâu thẳm vô thận, cùng cả ánh sáng kiên quyết lạnh lùng.
Kỷ Lăng lập tức cảm thấy không ổn, trong nháy mắt chuyển sang trạng thái diễn kịch, sợ hãi muốn lùi về phía sau, nhưng lần này người đàn ông lại không cho phép cậu chạy trốn mà trực tiếp bắt lấy hai tay cậu, ấn nó lên trên đỉnh đầu, cúi đầu dựa gần cậu, hơi thở nóng rực phả vào bên vành tai cậu.
Anh anh anh anh muốn làm cái gì vậy, tôi đã thảm thế này rồi, anh vẫn còn chén được sao?
Kỷ Lăng lập tức ngây dại, nước mắt mông lung khẩn cầu nói: “Anh, anh đừng tới đây...”
Hai tay người đàn ông mạnh mẽ như vậy, kìm chặt cậu ở dưới cơ thể, không hề di chuyển chút nào, nhẹ nhàng hôn lên nơi cổ cậu.
Nụ hôn hơi lạnh lẽo, giống như nước trên khe núi chảy qua, mang sự khô nóng đi, chỉ còn lại sự mát lạnh thoải mái.
Điều bất ngờ đó là, sự thoải mái...!đáng chết này.
Kỷ Lăng không khỏi ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Cảnh Tùy, trong mắt có chút mờ mịt.
Trong mắt người đàn ông là sự dịu dàng, kiên định chưa bao giờ có trước đây, bờ môi mỏng của anh ta hé ra, tiếng nói lành lạnh vang lên trong màn đêm đen, mông lung giống như truyền tới từ một nơi xa xôi, anh ta nói: “Tôi sẽ làm cho em rất thoải mái...”
Kỷ Lăng hơi thất thần.
Người đàn ông cúi đầu xuống, yêu thương chạm lên khóe môi cậu thiếu niên, mạnh mẽ lại dịu dàng: “Quên đi tất cả mọi thứ, em chỉ cần nhớ tới tôi là đủ rồi.”
Kỷ Lăng chậm rãi hoàn hồn, cuối cùng cũng ý thức được Cảnh Tùy định làm gì, hoàn toàn ngu người luôn.
Cậu thực sự khóc luôn rồi đây!
Đúng là tự bê đá đập chân mình, sao cậu nghĩ được rằng Cảnh Tùy còn nghĩ được ra cả cách này chứ, lại muốn dùng cách này để cậu không còn “ký ức đau khổ” nữa?
Diễn kịch quá mức, giờ phản tác dụng luôn rồi!
Bây giờ nói với anh ta rằng mình không sao có còn kịp không?!.