Kỷ Lăng cứ bị ném ở đó như vậy, vừa lạnh vừa khó chịu, trong lòng không nhịn được có chút tức giận, tên khốn nạn kia hôm nay thực sự quá đáng quá rồi đó, hôn mạnh như vậy không nói làm gì, đã vậy còn ghẹo xong liền chạy! Trước khi anh đi cũng phải thả tôi ra trước đã chứ!
Đúng là một tên biếи ŧɦái không thể như bình thường được mà!
Tâm trạng cậu rất bực bội nhưng cũng không còn cách nào, đợi tới lúc mơ mơ hồ hồ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa bị dùng sức đẩy ra, dường như có tiếng người đi vào, nhớ tới sự quá đáng của người này, lập tức tủi thân không chịu được, nước mắt lưng tròng bắt đầu giả vờ đáng thương, cậu nhất định phải khiến tên khốn nạn lạnh lùng vô tình này biết được sai lầm của bản thân!
Kết quả ai mà biết được đợi lâu như vậy rồi, đối phương cũng chẳng có phản ứng gì, ngay lúc Kỷ Lăng có chút hoảng loạn, cậu cảm nhận được một bộ đồ nhẹ nhàng đắp lên cơ thể cậu.
Sau đó cơ thể rơi vào một cái ôm ấm áp nóng rực, giọng nói đau đớn khàn đặc của người đàn ông vang lên bên tai cậu: “Là anh.”
Vẻ mặt Kỷ Lăng cương cứng, vô cùng kinh hãi, giọng nói này...!là Cảnh Tùy mà!
Ngay sau đó, dải lụa trước mắt bị kéo xuống, dây trói trên tay cũng được cởi ra, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông xuất hiện trước mắt cậu, đồng tử màu vàng xưa nay vẫn luôn lạnh lẽo kia, lúc này không thể nào đè nén được sự đau khổ, cánh tay ôm lấy cậu, dùng sức như vậy, hơi hơi run rẩy...
Kỷ Lăng: “...”
Mấy giây sau, sắc mặt của cậu đột nhiên đỏ lên, thật, thật là xấu hổ mà! Vậy là người vừa mới vào ban nãy là Cảnh Tùy hả?
Nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ này của mình bị Cảnh Tùy nhìn thấy, Kỷ Lăng liền lộ ra vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc, bị cái tên khốn nạn độc ác kia chơi đùa đã khổ lắm rồi, vì sao còn phải bị người khác nhìn thấy chứ hả? Hả? Hả?
Cậu không còn mặt mũi nào nữa QAQ
Cậu muốn chết ngay tại chỗ!
Cảnh Tùy cởϊ áσ khoác ngoài màu đen của mình xuống, nhẹ nhàng cẩn thận đắp lên người cậu thiếu niên, ôm cậu vào trong lòng, nhìn thấy trong mắt cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện sự kinh hãi, sau đó lại xấu hổ nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ bừng, hàng mi run rẩy...!cảnh tượng này giống như có hàng ngàn lưỡi dao sắc bén, cùng lúc đâm vào trái tim anh ta, khiến trái tim và lý trí của anh ta cùng bị thiên đao vạn quả.
Anh ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng hết sức có thể mới duy trì được chút lý trí cuối cùng, nhẹ nhàng bế cậu thiếu niên yếu ớt trắng bệch lên.
Kỷ Lăng dựa vào l*иg ngực Cảnh Tùy, bởi vì xấu hổ mà không dám phát ra tiếng nào.
Nhưng cậu chợt nghĩ tới Ninh Ngọc vẫn còn bị nhốt ở đây, lại nhịn sự xấu hổ mở mắt ra, trên hàng mi còn vương những giọt nước ẩm ướt, thấp giọng nói: “Ninh Ngọc anh ta, anh ta vì tôi nên cũng bị bắt rồi, anh đi cứu anh ta đi...”
Ánh mắt Cảnh Tùy hơi dừng lại, anh ta đã nảy sinh lòng nghi ngờ với Ninh Ngọc từ lâu rồi, nếu không phải lần này Ninh Ngọc hẹn Kỷ Lăng ra ngoài thì Kỷ Lăng cũng sẽ không bị quân phiến loạn bắt đi.
Nhưng nhìn vẻ lo lắng trong đôi mắt của Kỷ Lăng, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nhắc tới, mà là nói: “Được.”
Kỷ Lăng nghe thấy vậy thì lại nhắm mắt không hé răng nữa.
Cảnh Tùy siết chặt cánh tay, để đầu của cậu thiếu niên dựa vào trong lòng mình, chỉ muốn đưa cậu trở về ngay lập tức, vừa mới đi ra ngoài, tiếng đánh nhau kịch liệt đã truyền vào tai cậu.
Cậu híp mắt lại nhìn, Carlos đứng ở phía đằng xa, Brendon đứng chắn trước mặt anh ta, hai người đứng nhìn nhau đầy sát ý.
Hai người nhìn thấy Cảnh Tùy bế cậu thiếu niên đi ra cùng một lúc.
Tuy trên người cậu thiếu niên được đắp một chiếc áo khoác màu đen, nhưng từ đôi chân nhỏ lộ ra bên ngoài cũng có thể nhìn ra được bên trong không mặc gì cả, trên cẳng chân, mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh tràn đầy dấu hôn.
Tuyên bố một cách tàn nhẫn và vô tình rằng, rốt cuộc cậu đã xảy ra những chuyện gì.
Khóe mắt Carlos như muốn nứt ra, trên khuôn mặt tao nhã thâm thúy là vẻ phẫn nộ cùng cực, anh ta muốn xông lên! Thế nhưng Brendon lại ngăn cản trước mặt anh ta một lần nữa!
Brendon cũng thấy chấn động, trong lòng đau khổ, nhưng anh ấy vẫn không quên rằng hôm nay không thể để Carlos cướp cậu thiếu niên ấy đi lần nữa!
Ánh mắt Cảnh Tùy lạnh nhạt nhìn Carlos ở đằng xa một cái, quay đầu bế cậu thiếu niên đi vào chiến hạm của mình, hai mắt Carlos tràn ngập lửa giận, nhưng cái tên Brendon đáng chết này nhất quyết không chịu tránh ra!
Đáng chết, nếu như mình tìm thấy trước một bước thì nhất định sẽ không để Cảnh Tùy đưa Kỷ Lăng đi!
…
Kỷ Lăng không quan tâm bên ngoài có vì vậy mà đánh nhau tới long trời lở đất hay không, đối với cậu mà nói, bị Cảnh Tùy cướp về, hay là bị Carlos cướp về… ha, đã không còn gì khác biệt nữa rồi, dù sao thì cũng đều bị bệnh thần kinh cả.
QAQ
Cậu bị Cảnh Tùy ôm chặt lấy, tới tận khi về tới Hoàng cung, cả một đường Cảnh Tùy đều không hề buông tay.
Cho dù Cảnh Tùy đã rất cẩn thận, nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Lăng xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, xấu hổ tới tận mức này, rốt cuộc kiếp trước cậu đã làm gì sai chứ, sao cứ phải mất mặt thế này!
May là không phải thế giới vốn dĩ của cậu, nếu không thì cậu không dám ra bên ngoài mất...
Kỷ Lăng bị Cảnh Tùy đưa về cung điện của mình, về tới căn phòng quen thuộc kia một lần nữa, thật sự không ngờ rằng mới có bằng đấy thời gian, cậu lại trở về cái nơi lúc đầu cậu tìm đủ mọi cách muốn trốn đi này...
Ký ức bị ép hôn môi với Cảnh Tùy mỗi ngày khi sống ở đây lại xuất hiện, mỗi ngày đều vất vả diễn trò để bảo vệ tính mạng, tuy rằng Gabriel rất độc ác quá đáng, nhưng ít nhất anh ta không hề muốn đè cậu ra, cũng không có ý đồ kia với cậu...
Thế nhưng Cảnh Tùy muốn đè cậu!
Kỷ Lăng vừa sợ hãi vừa bất an, đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới thối nát này rồi!
Cảnh Tùy cụp mắt xuống, tầm mắt dừng trên cần cổ, cổ tay, bả vai, cái cằm đang căng chặt, ban nãy anh ta vội vàng tới cứu cậu thiếu niên ra trước Carlos, thậm chí còn không có thời gian quan sát thật tỉ mỉ, bây giờ nhìn lại, sự đau khổ trong lòng lại bắt đầu không chịu khống chế mà tràn ngập.
Đều tại mình không bảo vệ được em ấy, nếu như mới đầu mình không buông tay, nhốt em ấy lại bên người mình, cho dù cậu thiếu niên có hận mình có trách mình, ít nhất cũng sẽ không phải chịu tra tấn ngược đãi như thế này, bé trai của anh ta đơn thuần như vậy, sao có thể chịu nổi sự tổn thương tới nhường này cơ chứ?
Anh ta chưa bao giờ hối hận như vậy, vì bản thân đã buông tay.
Một lúc lâu sau, bàn tay của Cảnh Tùy nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cậu thiếu niên, khàn giọng nói: “Lát nữa anh sẽ quay lại thăm em.”
Tuy rằng rất không muốn rời đi.
Nhưng bây giờ anh ta vẫn còn chuyện càng quan trọng hơn cần phải sắp xếp.
…
Cảnh Tùy đi ra khỏi cung điện của mình, đi tới phòng tiếp khách ở phía trước.
Brendon đang đợi anh ta ở đó, trên quần áo anh ấy vẫn còn vết tích đã từng chiến đấu, trên cánh tay vẫn còn có chút vết máu, rõ ràng ban nãy đã đánh nhau với Carlos.
Thế nhưng anh ấy không hề có thời gian đi xử lý bề ngoài mà vội vàng nôn nóng chạy tới đây, nhìn thấy Cảnh Tùy đi ra, khuôn lạnh lùng căng chặt, giọng nói trầm thấp mơ hồ ẩn chứa sự đau đớn: “Cậu ấy sao rồi?”
Ánh mắt Cảnh Tùy trầm như vực sâu, anh ta chậm rãi thở ra một hơi: “Không nguy hiểm tới tính mạng.”
Tay phải của Brendon nắm chặt lại, trong đôi đồng tử màu xám là sự đau khổ hận thù, tuy rằng không có nguy hiểm tới tính mạng...!nhưng đám quân phiến loạn đáng chết kia, bọn họ có cách khiến con người sống không bằng chết, trăm ngàn cách tra tấn.
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện mà cậu thiếu niên có thể trải qua, ánh mắt Brendon trở lên lạnh lẽo, lần đầu tiên có sát ý mãnh liệt với đám quân phiến loạn đáng chết kia như vậy!
Cho dù nội tâm phẫn nộ như vậy nhưng Brendon vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, anh ấy cưỡng ép bản thân hoàn hồn lại, lạnh giọng nói từng chữ một: “Hành tinh và căn cứ kia tôi đều đã điều tra rõ ràng hết rồi, tuy rằng mặt ngoài là thuộc về sản nghiệp của Lãnh chúa Côn Khắc, nhưng thực ra lại nằm trong sự khống chế ngầm của Carlos.”
Môi mỏng của Cảnh Tùy hơi hé mở, ngước mắt lên: “Nhưng chuyện này, không phải là Carlos làm.”
Brendon bật ra một từ lạnh lẽo: “Là quân phiến loạn.”
Hai người nhìn vào mắt nhau, đều lộ ra ánh mắt thâm trầm nặng nề.
Thời gian này Carlos tìm kiếm Kỷ Lăng khắp nơi không phải là giả, anh ta cũng không cần thiết phải diễn vở kịch này, càng sẽ không thương tổn Kỷ Lăng như vậy, cho nên...!chuyện lần này rõ ràng không phải do anh ta làm, thế nhưng cuối cùng lại tìm được Kỷ Lăng trong hành tinh mà anh ta khống chế ngầm.
Đây không phải là trùng hợp.
Cảnh Tùy chậm rãi nói: “Gabriel cố ý, anh ta cố ý giấu Kỷ Lăng trong lãnh địa của Carlos chính là để hãm hại Carlos, lợi dụng chuyện của Kỷ Lăng, khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta và Carlos, hoặc có thể nói là...!anh ta lợi dụng Kỷ Lăng, cho chúng ta một cái cớ quang minh chính đại để đối phó Carlos.”
Giọng nói Brendon phẫn nộ tới cực điểm: “Tôi thấy anh ta không hề có lòng tốt như vậy đâu, e là để nhìn thấy chúng ta và Carlos cùng bị tổn hại thì đúng hơn.”
Khóe môi Cảnh Tùy cong lên đầy lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, nói từng chữ chậm rãi mà kiên quyết: “Thông báo với bên ngoài, chúng ta đã cứu được Kỷ Lăng về, là Carlos lừa Kỷ Lăng tới bên cạnh anh ta, nhưng Kỷ Lăng lại phát hiện ra được quỷ kế của anh ta, thế là anh ta liền nhốt Kỷ Lăng vào trong lãnh địa của mình rồi đổ hết tất cả chuyện này cho quân phiến loạn, mục đích là để khơi mào mâu thuẫn, ngăn cản việc thực hiện chế thuốc tiến hóa gen.
Anh ta vì đạt được mục đích của mình mà không tiếc làm ra chuyện như vậy, bắt buộc phải có lời giải thích với chúng ta và Đại Công tước Kỷ Đình!”
Brendon kinh ngạc giương mắt, nhìn Cảnh Tùy: “Cậu...”
Cảnh Tùy nhìn anh ta, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, mơ hồ ẩn chứa sự lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên: “Đây chính là chuyện Gabriel hy vọng chúng ta làm, dùng cái cớ mà anh ta đã chuẩn bị tốt cho chúng ta để đánh đòn phủ đầu, bảo đảm việc chế thuốc tiến hóa gen có thể tiến hành thuận lợi.
Cho dù lần này không thể nhổ tận gốc được thế lực của Carlos nhưng bất kì thuộc hạ nào có liên quan tới chuyện này của anh ta, bao gồm cả lãnh chúa Côn Khắc cũng đều không thể chống lại được lửa giận của tôi, Carlos ăn một vố này, sau này có muốn gây rối hoặc ngăn cản chúng ta, chúng ta cũng có đủ lý do để đối phó với anh ta.”
Brendon suy nghĩ một chút, liền hiểu được điểm mấu chốt trong đó, thế nhưng anh ấy không cam lòng.
Không cam lòng bị lợi dụng như vậy.
Không cam lòng nhìn thấy cậu thiếu niên bị tổn thương, mà lại để mặc cho kẻ đầu sỏ gây tội ung dung ở bên ngoài.
Thậm chí không thể dùng lý do quang minh chính đại này để truy bắt hung thủ.
Nắm tay của Brendon phát run, sự phẫn nộ khiến anh ấy gần như mất đi lý trí.
Cảnh Tùy cũng cảm thấy không cam lòng như vậy, nhưng anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Brendon: “Đây mới là lựa chọn tốt nhất mà chúng ta có thể làm.”
Giọng nói của Brendon gần như là phát ra từ trong kẽ răng: “Anh ta nhất định phải trả giá đắt.”
Cảnh Tùy cong khóe môi lên, độ cong lạnh lùng cứng ngắc, ánh mắt âm u: “Anh ta biết chúng ta sẽ không buông tha anh ta, nhưng cũng biết...!chúng ta nhất định sẽ không từ chối ‘món quà’ của anh ta.
Đây là một dương mưu, bởi vì nếu như lúc này chúng ta từ bỏ việc chèn ép Carlos quay sang nhằm vào quân phiến loạn thì sẽ khiến Carlos ngư ông được lợi, thậm chí khiến tất cả cố gắng của chúng ta trước đây tan thành bọt nước, để mặc cho cục diện hoàn toàn mất khống chế, anh ta biết tôi tuyệt đối sẽ không để cho tình huống này xảy ra.
Hơn nữa...”
Brendon im lặng không nói.
Cảnh Tùy lại chậm rãi nói: “Nếu như mặt ngoài chúng ta nhằm vào Carlos, nhưng âm thầm điều tra trong bóng tối cũng không thể thả lỏng, tôi xem thường đám quân phiến loạn này rồi, bọn chúng thâm nhập còn sâu hơn tôi tưởng tượng, vậy mà có thể cướp Kỷ Lăng từ Đế Tinh đi, còn có thể giấu ở lãnh địa của Carlos mà không bị phát hiện, lực lượng không thể khinh thường.”
Cuối cùng Brendon cũng cất lời, giọng nói trầm thấp có lực: “Tôi sẽ đi làm chuyện này.”
Cảnh Tùy gật đầu, đôi mắt màu vàng có ánh sáng lập lòe, giọng nói lại lạnh nhạt thản nhiên, lại có sự hận thù khắc sâu vào xương tủy, cuối cùng nói rằng: “Đợi tới khi tôi san bằng được thế lực của Carlos, điều chế được thuốc tiến hóa gen, lúc này đám quân phiến loạn kia sẽ như bèo nước không có gốc rễ, không còn cần thiết để tồn tại nữa, căn bản không cần phải sợ hãi.
Tới lúc đó...!sẽ gϊếŧ anh ta.”
Brendon giương mắt lên, trong đồng tử màu xám là sự lạnh lẽo khát máu, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi thấy cũng không cần đợi tới lúc đó đâu, nếu như có thể tìm ra trước một bước, tôi không để ý việc gϊếŧ chết anh ta trước đâu.”
Cảnh Tùy nhướn mày, ánh mắt lạnh nhạt: “Được.”
Tuy rằng người bọn họ đối phó chủ yếu bây giờ là Carlos, chính sách điều chế thuốc tiến hóa gen mới là quan trọng nhất, không có đủ sức lực tập trung đối phó với đồ đê tiện giấu đầu lòi đuôi kia, nhưng điều này không có nghĩa rằng, bọn họ sẽ định cứ bỏ qua cho anh ta như vậy.
Gabriel cũng rất rõ điều này, nhưng anh ta không hề quan tâm, đây là một người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Ánh mắt Cảnh Tùy lạnh căm.
…
Kỷ Lăng ngồi ở trong phòng một lúc, cảm thấy trên người có chút không thoải mái, thế là đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ngây ngốc ngồi bên giường ngẩn người.
Nhớ tới lại phải tiếp tục đối mặt với Cảnh Tùy vẫn chưa chết tâm, cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải.
Vì sao hệ thống vẫn chưa quay lại vậy?
Cậu đã sắp không biết nên tiếp tục làm như thế nào rồi...
Kỷ Lăng thở dài một tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Cảnh Tùy tới rồi.
Người đàn ông mắt vàng tóc đen tuấn tú đứng sững ở cửa nhưng lại không đi vào mà chỉ nhìn chăm chú vào cậu, trong đôi mắt lạnh lẽo kia lại có sự phức tạp khó hiểu.
Kỷ Lăng bị nhìn tới mức mất tự nhiên vô cùng, cậu nhìn sang chỗ khác, hai tay đan vào nhau, hàng mi hơi cụp xuống run rẩy, lần trước gặp mặt Cảnh Tùy còn là trong lễ đính hôn với Carlos, lúc đó Cảnh Tùy mất khống chế mà cưỡng hôn cậu, dọa cậu sợ chết khϊếp.
Cũng là từ lúc đó, cậu mới ý thức được rằng sự nhẫn nhịn của người đàn ông cũng có giới hạn, bởi vì Cảnh Tùy vẫn luôn yêu chiều khoan dung, để cậu đi càng ngày càng xa trên con đường tìm chết, kết quả suýt chút nữa...!chơi quá trớn luôn.
Đối với Kỷ Lăng mà nói, từ lần trước tới cuộc gặp mặt lần này, đều không phải là trải nghiệm vui vẻ gì...
Thế cho nên tâm trạng vô cùng thấp thỏm bất an.
Nhớ tới lu dấm này rất có thể sẽ làm ra hành động quá khích gì đó, Kỷ Lăng liền có chút sợ hãi, hơi lùi về sau một chút, thận trọng nhìn Cảnh Tùy.
Vốn dĩ Cảnh Tùy còn muốn đi tới, nhưng lúc này lại không biết nên đối mặt như thế nào, chỉ có thể cứng đờ đứng ở cửa, giờ lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cậu thiếu niên, giống như con mèo nhỏ sợ hãi lùi về sau một chút, nhìn anh ta đầy đáng thương.
Anh ta hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo chui vào l*иg ngực anh ta, đau đớn chảy dọc khắp người.
Rốt cuộc bọn họ đã làm gì em…
Khiến em trở nên như thế này.
Anh ta nhìn cậu thiếu niên trước mắt, trong mắt cậu thiếu niên đâu còn vẻ sáng ngời lóa mắt như trước đây nữa, chỉ còn lại sự hoảng loạn bất an, nơm nớp lo sợ, sợ hãi rụt rè, xa lạ như vậy...!bờ môi Cảnh Tùy hơi động đậy, hồi lâu sau, anh ta đi từng bước tới, cụp mắt xuống cất tiếng nói trầm khàn: “Tôi sẽ không, để loại chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.”
Giọng nói nghe thì bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh đó, là sự đau đớn hối hận mãnh liệt.
Kỷ Lăng thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, Cảnh Tùy đang hiểu lầm cậu bị cái đó, khụ khụ...!tuy rằng cậu đúng thật là không bị làm sao cả, nhưng cảnh tượng lúc đó thực sự rất dễ khiến người ta hiểu nhầm, thật là càng nghĩ càng thấy xấu hổ...
Kỷ Lăng không biết làm sao mà nhìn Cảnh Tùy.
Bầu không khí lại trở lên xấu hổ lần nữa.
Đúng vào lúc này, Kỷ Lăng nhìn thấy Cảnh Tùy lại bước lên trước một bước, cơ thể cao to bao phủ xuống.
Cảnh Tùy cụp mắt, tầm mắt dừng trên người cậu.
Cậu thiếu niên mặc một cái áo ngủ màu trắng rộng rãi, xương quai xanh bên dưới cần cổ lộ ra bên ngoài, trên đó là những dấu hôn đậm nhạt có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù chỉ nhìn thấy cảnh này thôi cũng có thể mơ hồ tưởng tượng ra được, người đàn ông kia đã dùng sức tra tấn cậu như thế nào, chiếm đoạt cậu, để lại dấu vết thuộc về bản thân trên người cậu.
Cậu thiếu niên mà mình thương tiếc, yêu thương chiều chuộng nơi trái tim, cho dù có phải vất vả hơn đi nữa cũng không nỡ lòng khiến cậu đau lòng buồn bã, thời gian hơn một tháng này, lại bị người đàn ông khác tra tấn chiếm hữu một cách vô tình.
Vẻ ghen tuông đau khổ dần dần xuất hiện trong đôi mắt Cảnh Tùy, khiến lý trí của anh ta bước tới bờ vực đứt đoạn ngay lập tức.
Cho dù ban nãy anh ta còn bình tĩnh đưa ra quyết định, nhưng anh ta biết, lúc này người anh ta càng hận hơn không phải là Carlos, mà là tên tội đồ là chiếm lấy cậu thiếu niên kia.
Thực ra anh ta không muốn bình tĩnh như vậy, không cam lòng.
L*иg ngực Cảnh Tùy hơi phập phồng, thời gian này luôn liều mạng kiềm chế tình yêu trong trái tim, kiềm chế nỗi xúc động muốn được dựa gần cùng với sự đau đớn thương hại, tất cả xáo trộn thành thứ cảm xúc vô cùng phức tạp...!Cuối cùng anh ta vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cậu thiếu niên, một tay khác xuyên vào mái tóc đối phương, lướt qua chậm rãi mà thương tiếc.
Cổ tay Kỷ Lăng bị người đàn ông dùng sức nắm lấy, nhìn đối phương chậm rãi dựa lại gần, cho dù trong mắt đã vô cùng kìm chế, nhưng càng nhiều hơn đó là...!sự khát vọng gần như không thể nào kìm chế được, Kỷ Lăng đột nhiên ý thức được Cảnh Tùy muốn làm cái gì.
Cậu suýt chút nữa bật tiếng khóc òa!
Mấy người các anh, vì sao nhìn thấy tôi là lại muốn làm chuyện này vậy, không thể cách tôi xa một chút sao?
Tôi đã kìm nén như vậy rồi, thế mà các anh cứ tới gần.
Hơn nữa nếu như không bởi vì anh và Carlos, sao tôi lại bị tên khốn nạn ác độc kia chú ý được chứ, các anh có biết tôi đã trải qua chuyện đáng sợ gì không? Tôi sắp cong rồi! Tôi sắp cong rồi anh có biết không?!
Nghĩ tới đây, Kỷ Lăng vô cùng bi thương, vô cùng tuyệt vọng.
Tầm mắt Cảnh Tùy dừng trên bờ môi của cậu thiếu niên, màu sắc kiều diễm nhàn nhạt kia, cũng không biết bị người đàn ông khác thưởng thức bao nhiêu lần.
Nó thuộc về anh ta mà, vốn dĩ là trân bảo chỉ thuộc về một mình anh ta...
Vậy mà lại rơi vào tay người khác, không được thương tiếc, đối xử tàn nhẫn.
Tay Cảnh Tùy hơi dùng sức, dùng hết sức mình kìm nén sự xúc động trong nội tâm, cho dù sự ghen tuông trong lòng đang nổi lên điên cuồng bạo ngược, nhưng anh ta vẫn cố gắng nhẫn nại.
Cúi đầu lại gần, giọng nói trầm khàn: “Đừng cử động...”
Kỷ Lăng thất thần nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông dựa lại gần, trong đôi mắt màu vàng kia là sự âm u vô cùng phức tạp, dường như có dịu dàng, thương tiếc, còn có ghen tuông, điên cuồng...
Đừng mà a a a!
Vì sao chứ, vì sao cậu không thể tránh thoát được số phận bị đàn ông hôn vậy?
Kỷ Lăng nghĩ tới đây, sự tủi thân tích tụ lại trong thời gian này hoàn toàn bùng nổ! Cậu bị tên khốn nạn độc ác kia nhốt ở đó, để bảo vệ tính mạng của Ninh Ngọc mà không thể không nhẫn nhịn, chuyện này không nhắc tới làm gì, bởi vì không nhịn sẽ hại chết người khác...!nhưng bây giờ quay về Hoàng cung, vì sao vẫn còn phải nhẫn nhịn cơ chứ?
À đúng rồi, không đối phó được có thể sẽ bị Cảnh Tùy hắc hóa trực tiếp bạch bạch bạch luôn...
Hành động đính hôn cho Carlos lần trước đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cảnh Tùy, chuyện đó đã chứng thực sách lược vô cùng sai lầm và nguy hiểm này rất có thể sẽ chọc giận người đàn ông trước mắt, rồi dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hơn.
Nhưng không thể nhắc tới Carlos được, còn có cái cớ gì nữa?
Kỷ Lăng ngây dại, sau đó đột nhiên mí mắt nhảy lên, cậu nghĩ ra một cách rồi.
Không phải đám người Cảnh Tùy đều nghĩ rằng cậu bị cưỡиɠ ɠiαи sao? Nếu như đã như vậy...!có phải là cậu có thể lợi dụng điều này không? Nếu như không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cảnh Tùy, vậy thì giả vờ đáng thương chắc là cũng được chứ nhỉ?
Nếu như anh đã thích tôi như vậy, chắc sẽ sẽ không nỡ làm chuyện tàn nhẫn như vậy với tôi, đúng không?
Kỷ Lăng nghĩ tới đây liền hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nói, xin lỗi nhé người anh em, lần này đã phải để anh cõng nồi rồi… nhưng bởi vì anh là một tên khốn nạn đáng ghét, cho nên chuyện để anh cõng nồi đối với tôi không có chút gánh nặng tâm lý nào cả!
Cảnh Tùy chậm rãi dựa lại gần cậu thiếu niên thân yêu, dịu dàng thâm tình thương tiếc ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cậu thiếu niên lên.
Cậu thiếu niên hốt hoảng, ánh mắt mờ mịt, dường như có chút thất thần, cơ thể cậu mảnh mai gầy yếu, dường như chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi là có thể bẻ gãy vậy, ngây thơ tái nhợt, lại khiến người ta yêu thương.
Cảnh Tùy cúi đầu xuống, ngay lúc đang chuẩn bị hôn xuống thì lại nhìn thấy trong đôi mắt mờ mịt của cậu thiếu niên, đột nhiên che phủ bởi sự sợ hãi cùng cực.
Anh ta không khỏi sửng sốt.
Ngay sau đó, cậu thiếu nhiên cứ như bị bỏng rát mà né tránh tay anh ta, liều mạng giãy dụa tránh thoát khỏi vòng tay anh ta, ôm lấy đầu gối ngồi run lẩy bẩy ở trên giường, cánh môi trắng bệch run lên, lẩm bẩm nói: “Đừng, đừng chạm vào tôi, cầu xin anh đấy...”.