La Tống chống nạnh bỏ đi, đi được một lúc còn hùng hùng hổ hổ nói người trẻ tuổi hiện nay đều bệnh tâm thần.
Đồng Dao kính già yêu trẻ, không cùng hắn so đo.
Cô đem hình người đến phòng giải phẫu Viện Y học, thuận tiện đến nhà ăn ăn cơm chiều.
Buổi tối 6 giờ, trở lại phòng ngủ.
Cô vừa vào cửa, Triệu Nam cầm điện thoại di động chạy vọt đến trước mặt Đồng Dao: “Dao Dao, người này không phải bà đi?”
Cô không hiểu chuyện gì.
Lâm Nhạc Nhạc cũng cầm di động vây tới: “Diễn đàn trường học hiện tại đều là ảnh chụp bà”
Cô sửng sốt, phản ứng lại, chạy nhanh móc di động ra, mở diễn đàn trường học.
Cô nhìn trang đầu diễn đàn liền thấy
Mở ra liền thấy liền tiếp 3 hình ảnh.
Hình ảnh cô khiêng khối xương cốt, đầu xương rơi toán loạn mà chạy như điên. Phía sau cô là La Tống giơ cao cái đầu khô, càng bước đi như bay.
Bọn họ truy đuổi nhau, xung quanh là hồ mỹ lệ nhân tạo, dưới ánh mặt trời nước gợn kim cương lấp lánh.
Mà bọn họ vui sướиɠ chạy băng băng qua ven hai hồ… như bệnh tâm thần.
Cô: “…”
Cô đối với ngày đầu tiền khai giảng liền lên diễn đàn, còn là bộ dáng ma quỷ này, tâm tình buồn bực, không một chút muốn biết mọi người bình luận nói cái gì.
Cô kéo ghế dựa ra ngồi, nỗ lực tưởng tượng theo hướng tốt: “Có phải hay không tui nổi tiếng?”
Triệu Nam không nghĩ đả kích cô, nhưng cũng không muốn lừa cô: “Không có, nổi tiếng không phải ngươi”
Cô khó hiểu
Trương Tiểu Thiếng đã đến bên cạnh cô, đem điện thoại cô ấy phóng to ảnh chụp, chỉ vào một thân ảnh hoa si nói: “Ngọa tào! Nam sinh này thật soái! Sườn mặt này quá tuyệt! Quá soái mẹ nó mà!”
Cô quét mắt sang, chỉ liếc một cái, cô liền nhận ra ảnh chụp là ai.
Thực tốt.
Cô không nổi, anh nổi, vẫn là một tay cô tạo nên lửa.
Cô: “…”
Lâm Nhạc Nhạc cũng nhịn không được mà hoa si: “Đúng vậy đúng vậy, cái dáng người này sườn mặt này khí chất này còn có Maybach! Trong bài đều đoàn thân phận người này, những sinh viên lâu năm đều không có nhận thức về người này, hiện tại đều đoán là tân sinh viên, có người nói là học viện Thương mại.”
Trương Tiểu Thiến kích động gật đầu: “Nếu là học viện Thương mại, về sau chính là tổng tài bá đạo nha”
Triệu Nam chú ý từng thời khắc của bình luận, một bên trả lời một bên hồi báo thông tin sớm nhất: “Nghe nói không phải học viện Thương mại, là soái ca đến từ học viện Y học”
Lâm Nhạc Nhạc càng kích động, “Bác sĩ ta thích nha!”
Đồng Dao so với cô ấy càng kích động, đứng lên: “Không phải Học viện Y”
Triệu Nam bị Đồng Dao làm cho hoảng sợ, phản ứng lại hỏi cô: “Không phải học viện Y? Dao Dao bà có phải hay không cùng anh ấy quen biết? Anh ấy rốt cuộc là ai?”
Đồng Dao hoa si nhìn ba người bạn cùng phòng, cúi đầu di dộng con ngươi, mấy trăm bình luận ồn ào, ai ai cũng muốn gả cho soái ca Ngôn Mạc này.
Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô chỉ một lần kinh thế hãi tục chạy đuổi tới anh, trực tiếp cấp Ngôn Mạc mở ra một hậu cung, dưỡng một đám so với cô còn ma quỷ khát khao hơn.
Muốn gả? Cô còn chưa có loại suy nghĩ này, sao nhóm người này lại có thể như thế, không một chút rụt rè như vậy sao?
Đồng Dao tâm tình phức tạp, cô thật sự nhịn không được, trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Anh ấy là anh rể của tui”
Trương Tiểu Thiến: “….”
Lâm Nhạc Nhạc: “….”
Triệu Nam khϊếp sợ đến rớt cằm há hốc: “Anh rể bà? Anh ấy là anh rể bà? Anh ấy kết hôn rồi?”
Đồng Dao gật đầu thật mạnh
Lâm Nhạc Nhạc vô cùng đau đớn: “Như thế nào soái ca đều trở thành người có gia đình. Tui thật đau lòng mà.”
Trương Tiểu Thiến cũng cảm thấy mất hứng thú, cô ấy rất nhanh thu lại vẻ hoa si: “Anh rể của bạn cùng phòng, người đã kết hôn, tui từ bỏ”
Ba người cùng phòng đều đối với Ngôn Mạc không có hứng thú, diễn đàu cũng rên kêu khắp nơi, Đồng Dao cảm thấy mỹ mãn mà cười.
Cô nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đủ.
Cô giọng nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Tui muốn theo đuổi anh ấy”
Triệu Nam liền trở về bộ dạng rớt cằm: “Không phải…Anh ấy không phải anh rể bà sao…”
Đồng Dao nhìn cô ấy, mắt ẩn ẩn lệ nóng: “Chị của tui đã mất, ủy quyền tui chăm sóc chiếu cố anh ấy”
Triệu Nam: “…”
**
Ngày hôm sau chỉ có một đại hội tân sinh viên, mặt khác đều là thời gian tự do, ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu vào kỳ quân sự.
Vài người trêu ghẹo “Anh rể” cho tới đêm khuya mới từng người từ từ đi ngủ.
Hôm sau, đại hộ tân sinh viên kết thúc, nhận trang phục cho kỳ quân sự xong, Đồng Dao mới phát hiện hai ngày trước thu thập hành lý cư nhiên liền quên kem chống nắng, cô đánh phải gọi cho Phó Kim Tinh.
Phó Kim Tinh vừa vặn buổi chiều muốn đến trường học, Đồng Dao nói ba cô thuận tiện mang đến, cô đến văn phòng Phó Kim Tinh liền có thể lấy.
Văn phòng Phó Kim Tinh ở lầu 5, phòng đầu tiên hành lang bên trái.
Đồng Dao muốn cho Phó Kim Tinh một kinh hỉ, cũng không gõ cửa, “Bang” đẩy cửa ra một chút: “Ba ba, tiểu bảo bối của ba…………”
Đồng Dao ngoài ý muốn, không nghĩ tới Ngôn Mạc sẽ ở văn phòng Phó Kim Tinh, vừa rồi ra cửa chỉ rửa mặt, không gội đầu cũng không trang điểm, hiện tại khẳng định đầu tóc rối bù, một chút hình tượng cũng không có.
Ngôn Mạc xoay người nhìn qua cô, đạm thanh nói: “Tôi tới tìm bác Phó…”
Đồng Dao không chờ anh nói xong, “Bang” một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Ngôn Mạc dừng lại lời nói.
Đồng Dao không thể hiểu được chạy trốn, Phó Kim Tinh bất đắc dĩ: “Nó đây là lại làm sao vậy?”
Ngôn Mạc ánh mắt lãnh đạm đi nhiều phần, cũng mang theo một tia bất đắc dĩ: “Dạ, cháu không biết”
Phó Kim Tinh lại cười rộ lên: “Tiểu Mạc này, cháu đã chịu nhiều ủy khuất, Dao Dao hồ nháo, làm việc thường xuyên không có chừng mực, cháu nhường nhịn nó một chút”
Hắn không đem lời nói của mình nói cho rõ ràng, giữa những hàng chữ để lại một chút ý tứ.
Ngôn Mạc không tiếp lời, trong tay nhéo nhéo cuối trang tạp chí, không nặng không nhẹ mà vuốt ve.
Cửa văn phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Đồng Dao hào phóng thoải mái bước vào đến bên cạnh Ngôn Mạc ngồi xuống, vẻ mặt tươi sáng như ánh nắng.
Phó Kim Tinh nhìn gương mặt tươi cười của con gái, cùng với răng cửa trước dính một tảng lớn son môi, ông hổ thẹm mà cúi đầu.
Phó Kim Tinh dùng nắp bút gõ lên mặt bàn, lại ngẩng đầu nhìn khuê nữ: “Dao Dao, cái kia….”
Đồng Dao ngẩng đầu, nhếch môi cười đến xán lạn: “Ngôn Mạc ca ca…”
Phó Kim Tinh: “…”
Ông không biết nói như thế nào, không nói cũng không tốt lắm, do dự một chút, điện thoại vang lên, Phó Kim Tinh đứng lên: “Bác đi tiếp điện thoại”
Phó Kim Tinh rời đi, văn phòng chỉ còn lại Đồng Dao cùng Ngôn Mạc.
Đồng Dao cười thật sâu, trong chớp mắt, như trước đây, không một cái nháy mắt mà nhìn Ngôn Mạc.
Ngôn Mạc dừng ánh mắt một chút trước răng cửa cô, bình tĩnh mà đối diện cô.
Đồng Dao tính trước tính sau, nhẹ giọng chất vấn: “Ngày hôm qua vì cái gì mà không để ý tới em?”
Ngôn Mạc đè thấp mi mắt, khóe môi nhẹ cong, không đáp, ngược lại còn hỏi: “Cô có gì muốn nói sao?”
Anh thẳng thắn chủ động cấp cho người nào đó một cơ hội.
Đáng tiếc Đồng Dao một chút cũng không tự giác, cô nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói: “Chỉ muốn nói nhớ anh.”
Ngôn Mạc hơi gật đầu, bình tĩnh mà nói: “Có chuyện muốn hỏi cô”
Thái độ Đồng Dao vô cùng đoan chính: “Trừ bỏ 3 vòng ra, em cái gì cùng đều có thể nói hết cho anh”
Ngôn Mạc biểu tình tươi tắn một giây, lại gần Đồng Dao.
Đồng Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú lại gần trong gang tắc, cô hô hấp cứng lại, đột nhiên liền đỏ mặt: “Anh…anh muốn làm gì?”