Cậu hai của nhà họ Tiêu? Mạc Vũ Phỉ mở to mắt, vẻ mặt không tin được nhìn Miêu Húc, giống như đang nghe được một câu chuyện tiếu lâm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Miêu Húc, trong lòng cô biết rõ, hắn đang nói thật!
Chính là người đang ông đẹp trai ngời ngời, là người đàn ông mỗi lần xuất hiện là khiến cho cả học viện xôn xao, người mà cô luôn thương nhớ, lại là hoàng tộc của phe hắc đạo, là cậu hai của nhà họ Tiêu?
Cô chợt nghĩ đến khi biết tin cô thích thầy giáo Tiêu, cha cô đã không hề phản đối, rồi sự im lặng của các nguyên lão trong bang nữa, điều này đã từng khiến cô rất hoang mang, cuối cùng cô cũng đã tìm được câu trả lời.
Cha cô thì không cần nói, dù cho cô có yêu một người đang ông tầm thường thì ông cũng chỉ khuyên răn cô vài câu thôi, sẽ không quá nghiêm khắc, nhưng các nguyên lão trong bang thì lại khác, bọn họ luôn hi vọng có thể gả cô cho con trai của một ông lớn nào đó, tốt nhất là một nhân vật tai to mặt lớn có quan hệ với chính phủ.. Cũng chính vì chuyện này, bọn họ đã không ít lầm mai mối cho cô, nhưng khi cô để lộ ra là mình yêu thích Tiêu Tĩnh Thần, bọn họ lại không hề có chút phản đối nào.
Hóa ra là do thân phận của anh ta.
Cậu hai của nhà họ Tiêu, là nhà họ Tiêu mà tất cả người thuộc Hắc đạo đều ngưỡng mộ.
Mạc Vũ Phỉ vô cùng kích động, nếu như có thể nhận được trợ giúp của cậu hai nhà Tiêu gia, thì chuyện hội Thanh Nguyệt diệt vong là vô cùng khó khăn, thậm chí chỉ cần anh ta nói một câu, toàn bộ thế lực đang hoạt động trên đất Hoa đô đều có thể biến thành địa bàn của hội Thanh Nguyệt.
Cho dù là hội Đông Phương hùng mạnh hay là hội Huyết Sát thần bí khó lương kia so với thế lực nhà họ Tiêu, cùng lắm cũng chỉ là chuột so với voi, không đáng nhắc đến.
Mạc Vũ Phỉ có chút kích động, đến mức nét mặt còn có chút ửng hồng, nhưng khi nghe nhắc đến tin về nhà họ Tiêu, thì đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Thấy ấy không thể cứu được cha tôi, cũng không cứu được hội Thanh Nguyệt.
Bao nhiêu khí lực của Mạc Vũ Phỉ đột nhiên như bị rút sạch, sắc hồng hào trên mặt cô biến mất, cô quay sang nói với Miêu Húc, vẻ mặt trắng bệch.
- Tại sao? Anh ta là cậu hai nhà họ Tiêu cơ mà, chỉ cần nói một câu, những bang phái ở Hoa Đô lại dám không nể mặt?
Miêu Húc hơi ngạc nhiên, theo như hắn thấy, có lẽ chuyện khác thì Tiêu Tĩnh Thần không có cách nhưng còn chuyện các thế lực ở Hoa Đô này, muốn thiết lập trật tự thế nào với anh ta không phải chỉ là chuyện một câu nói hay sao?
- Chính bởi vì thấy ấy là cậu hai nhà họ Tiêu, cho nên thầy ấy càng không giúp được bọn tôi!
Mạc Vũ Phỉ đau khổ nói.
Miêu Húc không hỏi thêm, nhưng vẻ nghi hoặc ngày càng hiện rõ trong mắt hắn.
- Hắc đạo có luật của hắc đạo, những luật lệ này đều do một tay Tiêu gia lập ra, chỉ có những người phù hợp mới có thể tồn tại, hội Huyết Sát và hội Đông Phương liên thủ lại tiêu diệt hội Thanh Nguyệt, nhưng lại không hề vi phạm quy tắc, bọn họ dùng những người thuộc phe hắc đạo bình thường để đánh tan hội Thanh Nguyệt. Tiêu gia thân là người đã đặt ra các quy tắc, luật lệ, sao có thể ra tay giúp đỡ một bang hội đã thất thế? Như vậy sẽ khiến các bang phái khác bất mãn, cho nên dù thầy giáo Tiêu có là người đứng đầu nhà họ Tiêu thì lúc này cũng không có khả năng cứu vớt được toàn bộ hội Thanh Nguyệt.
Miêu Húc khổ sở gãi đầu, còn có chuyện như vậy nữa sao? Có điều, nghĩ lại thì cũng đúng, nhà họ Tiêu có thể kiểm soát được hầu hết toàn bộ thế lực ngầm dưới chế độ nhà nước công họa, tất nhiên không chỉ dựa vào riêng sự hùng mạnh của bọn họ mà còn dựa vào uy thế của họ trong lòng các nhân sĩ phe hắc đạo.
Nếu như tự phá bỏ các quy tắc mà mình đặt ra thì bọn họ sao có thể phục chúng? Đến lúc đó, dù họ có thế lực hùng mạnh đề đàn áp lần này, cứu được hội Thanh Nguyệt thì các bang phái các cũng sẽ không thể tâm phục được.
- Cho nên chỉ có anh mới có thể cứu cha tôi, cũng chỉ có anh mới có thể cứu vớt hội Thanh Nguyệt, cầu xin anh hãy giúp tôi lần này!
Mạc Vũ Phỉ mở to mắt, con ngươi trong veo kia nhìn thẳng vào Miêu Húc, mang theo ánh nhìn khẩn cầu tha thiết.
Miêu Húc há hốc miệng, nhìn vào đôi mắt trong veo của Mạc Vũ Phỉ nhưng lại không biết phải nói lời từ chối làm sao.
Nếu như hắn đồng ý với yêu cầu của Mạc Vũ Phỉ, với thân thủ và thủ đoạn của hắn, muốn tiêu diệt mấy bang phải nhỏ không phải là chuyện không được, nhưng đối thủ hiện tại là hội Huyết Sát và hội Đông Phương. Tuy hắn không biết chút gì nhưng nói thế nào thì đây cũng là hai bang hội lớn, bên trong nhất là ngọa hổ tàng long, một mình hắn có mạnh đến mấy cũng chỉ có thể đấu lại hai người, còn chưa nói đến còn có các cường giả ẩn thân khác nữa.
Được rồi, coi như mình thực lực mạnh mẽ, không ai địch nổi, cuối cùng có thể thuận lợi tiêu diệt được cả hai bang hội lớn, nhưng nếu như vậy nhất định sẽ khiến Thất thương tuyệt tình cổ phát tác! Hắn mới đối phó với mấy tên lâu ta thôi đã khiến màu da trong lòng bàn tay tối thêm phần nào, huống hồ lại lâm vào cảnh đại khai sát giới?
Nếu như thật sự lâm vào tình cảnh đó, có lẽ hắn không thể sống qua nổi một năm.
Hơn nữa, nếu như vậy, nhất định sẽ gây chấn động lớn, càng khiến cho đám người Miêu Cương dễ dàng đuổi gϊếŧ hắn hơn.
Miêu Húc rất khổ tâm, hắn còn trẻ nhưu vậy, hắn thật sự chưa muốn chết, thế nhưng không lẽ hắn lại cứ thế trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp như hoa kia đau lòng đến héo úa?
- Xin lỗi, có thể yêu cầu của tôi hơi quá đáng nhưng tôi vẫn rất cám ơn anh!
Nhìn thấy mọi người vẫn im lặng không nói gì, tia hi vọng trong mắt Mạc Vũ Phỉ liền biến thành tuyệt vọng. Đúng là cô cũng đã hơi ép người quá đáng, dù cho Miêu Húc có đúng là cường giả thần bí đã xuát hiện trên lôi đài hôm đó, thì với khả năng của một mình hắn, khó có thể đối phó được với hội Đông Phương và hội Huyết Sát hùng mạnh kia được!
Cô đã nghĩ quá đơn thuần rồi.
Cô cúi đầu chào Miêu Húc rồi đi về phái cửa, bóng lưng vô cùng cô độc, giống như bông hoa nhỏ mọc bên dưới tảng đá lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tảng đá đổ ập xuống rồi bị dập nát, chính là vẻ đáng thương đó.
Không hiểu vì sau, Miêu Húc lại cảm thấy tim mình đau nhói.
- Được, tôi đồng ý với cô!
Một tiếng thở dài truyền ra từ miệng của Miêu Húc.
Không phải là liều mạng sao? Dù sao hắn cũng sắp chết rồi, trước khi chết làm một chuyện oai phong lẫm liệt thì cũng có sao.
Lúc này, Mạc Vũ Phỉ mới chỉ đến cửa phòng y tế, thậm chí vẫn chưa mở cửa.
Đột nhiên thấy câu nói kia, toàn thân cô run lên, giống như bị sét đánh, cô cứ đứng như vậy ở trước cửa.
Sau đó. cô xoay người, nét mặt ngạc nhiên cùng sợ hãi, nhìn về phía Miêu Húc, rồi run run nói ra, ngay đến cô cũng không nghe rõ giọng mình:
- Anh …. Anh nói thật sao?
Khi nói ra câu này, cơ thể cô vẫn đang không ngừng run rẩy.
- Ừm, là thật! Tôi đồng ý cứu cô, cứu cha cô, cứu hội Thanh Nguyệt!
Miêu Húc khẽ gật đầu, rồi nói ra câu nó đầy khí thế hào hùng kia.
Mạc Vũ Phỉ òa khóc, vừa rồi chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, còn lúc này, nước mắt tuôn ra giống như cơn lũ tràn đê. Dù cô cũng biết với thực lực của Miêu Húc không thể nào một mình chống lại cả hội Đông Phương và hội Huyết Sát được, nhưng không hiểu tại sao, khi nghe được Miêu Húc đồng ý với cô, cô lại không thể kìm được, xúc động òa khóc.
Cô cảm thấy rằng, chỉ cần Miêu Húc chịu đồng ý, nhất định sẽ có thể cứu được hội Thanh Nguyệt.
- Được rồi, được rồi, chuyện tôi đồng ý với cô, nhất định tôi sẽ làm được, cô đừng có khóc nữa, cô còn khóc người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô đấy.- Miêu Húc bực mình nói.
Nói ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng hắn lại vô cùng ảo não, không biết mình lại lên cơn điên gì? Tại sao lại đi đồng ý cơ chứ?
- Cám ơn anh, Miêu đại ca!
Mạc Vũ Phỉ vô cùng vui mừng cung kính hành lễ với Miêu Húc, đây cũng là lần đầu tiên cô thành tâm thành ý gọi hắn một tiếng Miêu đại ca.
- Hừ!
Miêu Húc khẽ hừ một tiếng, trước kia toàn nghĩ cách giở trò với mình, hiện giờ mình có ích rồi thì bắt đầu gọi Miêu đại ca, sao lúc trước không thấy gọi thân mật như thế?
Mạc Vũ Phỉ đỏ ửng hết mặt, dường như cô cũng ý thức được mình quá nịnh bợ, mấy hôm trước thôi, chính cô còn hận hắn đến chết, sẵn sàng dùng mọi cách để gây khó dễ cho hắn, thế nhưng hiện tại khi cô đang gặp khó khăn thì hắn lại đứng ra giúp đỡ, trong lòng cô cảm thấy có chút ái ngại.
- Thật lòng xin lỗi, Miêu đại ca, trước kia là tôi không đúng. Tôi chính thức xin lỗi anh. Từ giờ anh là đại ca của tôi, không cần biết anh muốn làm gì, tôi đều đồng ý với anh!
Mạc Vũ Phỉ rất nghiêm túc nói lời xin lỗi Miêu Húc.
- Dù làm gì cũng đồng ý sao?
Ánh mắt Miêu Húc sáng ngời, cặp mắt gian tà của hắn không ngừng dò xét khắp người Mạc Vũ Phỉ, đặc việt là chăm chú và bộ ngực nhỏ kia.
Lúc này, để ý thấy ánh mắt của Miêu Húc, Mạc Vũ Phỉ không những không cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn có chút ngại ngùng, sao cô lại không hiểu ánh mắt kia của Miêu Húc là có ý gì!
- Ưʍ..
Mạc Vũ Phỉ ngại ngùng gật đầu, một người đàn ông có thể giúp đỡ vào giây phút nguy cấp này, cho dù có cho hắn thân thể của cô thì cũng có sao đâu! Hơn nữa, hôn hắn cũng hôn rồi, sờ hắn cũng sờ rồi, giờ để hắn chiếm hữu cũng có sao?
Đúng là rất thần kỳ, trong lòng Mạc Vũ Phỉ không hề có chút ý định chống đối nào.
- Vậy nếu tôi muốn cô? Cô cũng đồng ý sao?
Miêu Húc nhếch miệng cười, tiếp tục trêu ghẹo.
- Đồng ý…
Mạc Vũ Phỉ hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Miêu Húc. Người ta đã tỏ tháu độ vậy rồi, còn muốn nói trắng ra hay sao? Tuy nhiên, cô vẫn thẹn thùng đáp lại, giọng nói rất nhỏ, giống như tiếng muỗi vo ve, đoán chừng ngay đến cô cũng không nghe rõ.
- Haizz, Mạc Vũ Phỉ, cô khiến tôi thất vọng quá! Người đàn ông lương thiện thuần khiết, chính trực anh dũng như tôi chịu mạo hiểm giúp cô chỉ là vì muốn có được thân thể của cô hay sao?
Miêu Húc làm vẻ vô cùng bi thương.
Lần đâu tiên Mạc Vũ Phỉ nghe thấy hắn nói những lời này mà không thấy phản cảm, lần đầu tiên cô cảm thấy rằng hắn quả thật là một người lương thiện chính trực, trong lòng cô thậm chí còn cảm thấy vô cùng áy náy.
Sao cô có thể đối xử với hắn như vậy?
- Quan trọng là ngực cô vẫn còn nhỏ quá, nếu như lớn hơn một chút thì tôi nhất định sẽ đồng ý chiếm lấy thân thể cô!
Ngay khi Mạc Vũ Phỉ đang rất cảm động, thì bên tai cô lại vang lên giọng nói của Miêu Húc. Nỗi niềm cảm thán và sự áy náy trong lòng Mạc Vũ Phỉ vừa với nhen nhóm liền lập tức biến mất không còn dấu vết!
- Miêu Húc, tôi muốn gϊếŧ anh….
Một luồng sát khí điên cuồng lập tức bùng nổ trên người cô.