Hắn trở về mảnh đất bí mật của cô, nhẹ nhàng liếʍ láp từ cao đi xuống lại từ dưới lên trên, hắn đã cảm nhận được một sự ướŧ áŧ rõ ràng.
“Tiểu tao hóa, thật là thiếu thao.”
Cả người Phương Sáp Kỳ co rút run rẩy, huyệt khẩu tràn ra minh chứng cho sự động tình, nhịn không được rầm rì, rất nhanh cô cảm giác được một sự trống rỗng, muốn thứ thô hơn cắm vào.
Ngay sau đó Phương Dật cúi người xuống, duỗi một ngón tay vào, hai ngón tay căng huyệt khẩu ra, quấy loạn qua lại không ngừng, thậm chí hắn còn tìm được một khối thịt non mẫn cảm trong chỗ sâu, hai ngón tay kẹp lấy nó xoay tròn cọ sát.
“Ưm…” Phương Sáp Kỳ lắc đầu, vị trí mẫn cảm nhất bị hắn dâʍ ɭσạи, hoa dịch tiết ra nhiều hơn, hai cánh cũng trở nên đỏ bừng sưng to.
Hắn hít sâu một hơi, môi lưỡi càng dùng sức liếʍ mυ'ŧ thịt non, liếʍ hoa huyệt ướt hơn, bóng hơn , ngón tay cũng không ngừng đưa đẩy qua lại, khuấy ra tiếng nước chanh chách…
Hoa thịt phấn nộn không chịu nổi hắn mυ'ŧ lộng, hoa lộ chảy ra mãnh liệt làm môi răng hắn ướt thêm. Phương Dật nhẹ cong đầu lưỡi, không ngừng hấp thụ ái dịch, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếʍ láp chỗ giữa tay và huyệt khẩu, làm Phương Sáp Kỳ mẫn cảm dục tiên dục tử, phát ra tiếng rêи ɾỉ câu hồn.
“A, ư…”
“Kêu thật dễ nghe.” Hắn dùng bàn tay to vỗ mông thịt tuyết trắng tựa như khen thưởng.
Hiệu quả thuốc bên trong rượu rất mạnh, cảm giác trống rỗng bên trong thân thể Phương Sáp Kỳ càng ngày càng mạnh, nếu có một cây thô thô hung hăng đâm vào cô mới cảm thấy tốt hơn.
“Ngứa quá… Ư, muốn”
“Muốn cái gì? Hửm?” Phương Dật biết rõ cố hỏi, vừa lòng thưởng thức sự kiều mị khi cô bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ.
Ngón tay tà ác của hán nhẹ cọ vách trong, một tay khác nắm thịt viên nhỏ cương lên của cô.
“A… A… Chính là nơi đó muốn được…” Cô kiều rên ra tiếng, ngón tay kiều nhu không xương chỉ về phía dưới của mình, giọng mềm mại ngọt nị nồng đậm mang theo hương vị quyến rũ, mê người êm tai cực kỳ.
“Được cái gì cắm?”
Hắn xoay người che cô lại, tận tình hưởng dụng thân thể kiều nộn, nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối.
“Ô ô, em không biết, nhưng mà ngứa quá, Sáp Kỳ trở nên kỳ quái quá đi.” Ý thức còn sót lại nói cho cô, hiện tại cô thật sự quá da^ʍ.
“Ngoan, trả lời câu hỏi rồi lão sư sẽ thỏa mãn em.”
“Tại sao mỗi ngày đều theo dõi lão sư. Hả?”
Bóng đêm đen đặc, trong không gian yên tĩnh, bức màng sa mỏng bị gió thổi lên, mang đến cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ.