Anh Em Cấm Kỵ

Chương 1: Đệm

Lách tách lách tách,

Hương thơm truyền từ phòng bếp đến, cái mũi nhỏ nhanh nhạy ngửi ngửi, a! Nhất định là anh đang rán chân gà ~

Trong nồi khí đốt sôi trào, hương bay tứ phía.

Trước mắt là một thanh niên ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy và thần bí, mũi cao thẳng, khuôn mặt lạnh lẽo tuấn mỹ, thân hình anh tuấn thon dài đang chuyên tâm rán gà. Khi đùi gà chuyển sang màu vàng kim, hắn vớt vào bàn, rải gia vị lên đều đều.

Chúng nó ở trên mâm sắt, sắp hàng chỉnh tề, tranh nhau tỏa ra hương thơm nồng đậm, hương gia vị, hàm hương…

Được sốt cà chua phun đều lên, dưới lớp vỏ bánh mì vụn, căng đầy, thịt luộc non mềm, ngoài giòn trong mềm. Nhìn chăm chú phần hơi phồng lên, Phương Sáp Kỳ nhịn không được há mồm cắn ngay…

Tuy không thể nuốt hết trong một ngụm, cô cắn một miếng trước, sức nóng làm môi anh đào chấn kinh, nhưng không nỡ nuốt. Cắn trong miệng, ấm áp và giòn, ăn từ từ, da xốp giòn sẽ có mảnh vụn, chúng thuận thế rơi xuống cả thân. Vừa mỏng vừa giòn, cô dứt khoát dính quần áo cũng mặc kệ, tiếp tục cắn miếng thứ hai…

Cho đến khi xử lý hết phần đuôi màu vàng, cả khối hết sạch, cô lập tức bắt đầu ăn một miếng khác.

“Mèo nhỏ ăn nhanh quá vậy, không sợ nóng miệng à?” Phương Dật yêu thương sờ ót em gái mình, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết tương dính bên miệng cho cô.

“Vâng vâng, để em ăn chậm chút” Cô ngoan ngoãn hưởng thụ để anh trai vuốt đầu, mặt lơ đãng cọ cọ.

Cô chuyên chú ngưỡng mộ nhìn người thanh niên trước mắt lớn hơn mình bảy tuổi, bất luận là mày kiếm nhếch lên anh tuấn, hay đôi môi tước mỏng khẽ nhấp, sóng mũi cao thẳng thẳng tắp, cô đều thích cực kỳ, yêu từng tấc từng li của hắn.

Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của em gái, ngón tay hắn khẽ cọ khuôn mặt nhỏ của Phương Sáp Kỳ:

“Nhìn anh làm gì, trên mặt có gì à?”

“Không, là bị sự đẹp trai của anh hấp dẫn đó.” Phương Sáp Kỳ cúi đầu thẹn thùng nói.

“Vậy mát xa cho anh thoải mái, mỗi ngày đều để em nhìn đủ được không?” Khóe miệng hắn càng thêm khó khống chế cong lên, tay nhỏ trắng noãn mềm mại không xương bị hắn kéo vỗ vào chỗ cứng.

“Anh đúng là sói háo sắc!” Cô nhanh chóng vung tay.

“Chỉ háo sắc với mỗi em.”

Đại não cô trống rỗng, vang lên ầm ầm, tim đập nhanh, Phương Sáp Kỳ sờ khuôn mặt nóng lên của mình, không dám nhìn mặt Phương Dật. Chỉ mỗi lời cợt nhả trầm thấp dễ nghe bên tai kia thôi là cô cũng đã cảm thấy trái tim sắp nhảy ra, "thình thình thình thịnh thình thình"…