Thập Niên 90: Niên Đại Con Gái Một

Chương 34: Gian Lận 1

Cô muốn đạt tới hiệu quả thành danh sau một đêm, nhưng diễn biến mới nhất có hơi ngoài dự liệu của cô.

Mấy ngày nay cô chơi trò câu cá và chấp pháp, đặt tiền tiết kiệm của mình vào trong hộp, cô không khóa hộp tiền lại, cứ vậy để ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, ba mẹ chỉ cần mở ngăn kéo ra là có thể nhìn thấy hộp tiền.

Theo sự hiểu biết của cô về ba mẹ mình đời trước, cho dù ba mẹ có yêu thương cô hơn nữa cũng không thể hoàn toàn buông thả cô. Hồi học trung học cơ sở đời trước, cô có một người bạn cùng bàn, ba mẹ cô ấy cực kỳ cưng chiều con gái, nhưng điều này cũng không cản trở bọn họ đọc trộm nhật ký của con gái. Ba mẹ hiện tại của cô cũng không thể ngoại lệ. Nhưng cô đã để hộp đó mấy ngày, bọn họ đều chưa từng mở ra lấy một lần, số tiền vẫn còn nguyên, làm cô hơi tê dại.

Cô do dự có nên nói thẳng ra với bọn họ hay không, như vậy cô cũng tiên cổ vũ ba mẹ gây dựng sự nghiệp.

Không không không, vẫn không thể làm như vậy được, nói thẳng ra quá là bị động, chủ động lấy lòng không thể là buôn bán được. Cô nhất định phải nắm quyền chủ động.

Cô sờ cằm, nhanh chóng nghĩ đến một ý kiến hay, chạy bịch bịch bịch đi lên nhà, lấy từ ngăn kéo ra hai tờ một trăm đồng, nhét vào trong đôi giày đã hơi bẩn của mình.

Tuần nào mẹ cô cũng phải đánh giày một lần, đến lúc đó mẹ sẽ nhìn thấy, cô lại nói thêm mấy câu ảo diệu, chắc chắn sẽ khiến bọn họ kinh ngạc đến rớt cằm. Sau đó, cô lại cổ vũ ba mẹ gây dựng sự nghiệp, chắc chắn sẽ nhận được kết quả gấp đôi với chỉ nửa nỗ lực.

Càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này của mình rất hay, Tô Dĩ Mạt vui vẻ cười ra tiếng.

Buổi tối, Trương Chiêu Đệ thần thần bí bí kéo con gái vào trong phòng, sau đó vén chăn lên, để lộ ra chiếc túi ny lon bên trong: “Mau xem mẹ mua gì cho con này?"

Tô Dĩ Mạt sửng sốt nhận lấy chiếc túi mẹ đưa tới, bên trong là một chiếc váy liền thân, giống y như chiếc váy của Đặng Thư Nguyệt mặc. À, không phải, cùng kiểu nhưng khác màu.

Chiếc váy của Đặng Thư Nguyệt là màu hồng, chiếc váy của cô là màu vàng ấm áp.

Trương Chiêu Đệ không nhịn cười khi thấy con gái ngây người, cô ấy lấy chiếc váy ra, ra hiệu cho con gái cởϊ qυầи áo ra thay chiếc váy này vào mặc thử: “Màu hồng không thích hợp với người da vàng chúng ta. Mặc màu vàng này vẫn đẹp hơn, con mau mặc thử vào đi."

Gia đình đời trước của Tô Dĩ Mạt cực kỳ nát, ông bà nội trọng nam khinh nữ, ba ham mê cờ bạc, mẹ mềm yếu vô năng, sinh liên tục bốn cô con gái nên bị gia đình nhà chồng hét bỏ. Mẹ cô cố nhẫn nhịn chịu đựng chỉ để sinh một đứa con trai, cô là con thứ tư trong gia đình, bên trên có ba người chị gái, dưới có một đứa em trai chỉ nhỏ hơn cô một tuổi. Ba không đau, mẹ không thương, cô bị ghét bỏ ngay từ khi mới sinh ra. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm từ tình thân trong cả hai đời.

Ngay cả khi Tô Dĩ Mạt có tâm địa sắt đá, lúc này nội tâm của cô cũng trở nên mềm mại hơn, thay váy vào theo ý mẹ.

Trương Chiêu Đệ càng nhìn càng thấy thích, nâng khuôn mặt nhỏ của con gái lên hôn chùn chụt không ngừng: “Con gái mẹ thật là xinh đẹp "

Từ nhỏ đến lớn, Tô Dĩ Mạt thường xuyên bị người thân mắng là "Cái đồ lỗ vốn", nào đã được hưởng thụ loại đãi ngộ này, cô xấu hổ ửng đỏ mặt lên, ngọt ngào nói: “Là do mẹ khéo chọn."