8. Vợ ơi, anh nóng quá. Để anh xoa một lúc, được không…
Cậu ta lập tức hạ quyết tâm: Kẻ bị Thương Hành bắt nạt, lợi dụng gia thế của hắn để lợi dụng sắc đẹp cậu, khiến cậu chán nản trong một thời gian dài, và bây giờ cậu đang cố gắng bay ra khỏi l*иg để tìm kiếm tình yêu đích thực.
Nam Thuật cũng không biết tại sao, nhân vật chính vô cớ đỏ mặt... Cậu cảm thấy có lẽ do lúc trước cậu thuyết phục người ta uống nói quá nhiều, cho nên bây giờ tức giận?
“Không nghĩ tới cậu lại có ý nghĩ như vậy...”
Nam Thuật: ?? Cậu ta đang nói cái gì vậy?
Cách đó không xa, Thương Hành cuối cùng cũng thoát được, lại nhìn thấy vợ mình tay cầm ly rượu đang tươi cười với người đàn ông khác?!
Trong nháy mắt, hắn quên mất nhiệm vụ trọng yếu của chuyến đi lần này, Thương Hành trong lòng ghen tuông hoa mắt lao thẳng tới, giật lấy ly rượu trong tay Nam Thuật, ngửa cổ uống sạch, động tác tùy ý mà vẫn sang trọng, còn lộ ra vẻ đẹp trai.
Uống xong, hắn có chút đắc ý nhướng mày: “Rượu vợ tôi mời cậu ngọt quá…”
Nam Thuật sắc mặt biến đổi rất lớn: “Anh không sao chứ? Bị bệnh hả?!”
——Tên ngốc này làm sao đột nhiên xông ra ngoài, còn uống cạn ly rượu thừa kia...
Thương Hành ủy khuất: “Tại sao em lại mắng anh…anh vừa rồi đã rất cố gắng...”
Nam Thuật biết tửu lượng của hắn không cao, lập tức nhón chân bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói lung tung.
Nhìn hành động của hai người, Minh Hạ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Thương Hành rất mẫn cảm với bất kỳ ánh mắt nào có ý thèm muốn vợ mình, người đàn ông cao lớn xoay người chặn Nam Thuật lại.
“Anh đừng hôn em...” Nam Thuật hơi đỏ mặt, vội vàng né tránh.
Minh Hạ nghe đến càng ngày càng chán ghét: Rõ ràng là một kẻ bắt nạt như Thương Hành, lại muốn đối xử với những người trẻ tuổi như thế này ngay ở bên ngoài! Chết tiệt!
Nam Thuật không biết dược lực mạnh bao nhiêu, chỉ có thể xấu hổ giúp Thương Hành đi tìm nhân vật công chính: “Nơi này có chỗ nào nghỉ ngơi không? Anh ấy say rồi, tôi đưa anh ấy đi nghỉ ngơi.”
Trì Vũ vẫn duy trì vẻ mặt dịu dàng như thường: “Ở một mình có được không, nếu không tôi gọi phục vụ nhé, hay là để tôi đỡ anh ấy đi lên?”
Thiếu niên trực tiếp lắc đầu từ chối: “Một mình tôi có thể làm được.”
Nhưng Thương Hành say rượu sức lực rất lớn, mấy lần suýt chút nữa đánh ngã thiếu niên, Trì Vũ đỡ hắn một tay, nhân cơ hội hung hăng nhéo eo đối phương: đã lợi dụng say rượu rồi, còn mẹ nó muốn thể hiện tình cảm trước mặt hắn, càng nghĩ về điều này, hắn lại càng ghen tị.
Thượng Hằnh oai oái tru lên hai lần: “Vợ ơi, anh đau quá…”
Nam Thuật nghĩ rằng câu tiếp theo hắn lại nói mình đau, cho nên cũng mặc kệ hắn.
Phòng cho khách cách sảnh lớn không xa, Thương Hành tựa hồ cảm giác được chung quanh không có người, có thể tùy ý làm chính mình, lập tức đẩy Nam Thuật xuống, hai người trực tiếp lăn lộn mấy vòng trên thảm.
“Hừ…anh có bệnh hả, ai bảo anh uống... a!”
Thứ mà "Thương Hành" lúc trước yêu cầu người phục vụ thêm vào thực sự rất lợi hại, sau vài giây, trong đầu người đàn ông tràn ngập thứ rác thải màu vàng, hắn quen thuộc cởi khóa quần của người thiếu niên: “Vợ ơi, anh nóng quá. Để anh xoa một lúc, được không…”