Khi La thị cùng hai phu phụ Hà gia quay trở lại Phục gia thì tình cờ chạm mặt với Ngu Huỳnh đang chuẩn đi vào trong sân.
Hà thúc Hà thẩm nhìn thấy bộ dáng của Ngu Huỳnh thì đều sửng sốt.
Mà Phục An thì hai mắt mở to, một lát sau, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, môi cũng có chút run rẩy.
Đôi mắt của La thị còn đang quấn băng, dựa theo lời Ngu Huỳnh, trước hết mắt bà phải quấn băng khoảng một tháng, lúc này mới hơn nửa tháng, còn một thời gian nữa mới có thể tháo ra, vì thế không nhìn thấy được dáng dấp chật vật của Ngu Huỳnh .
Tạm thời có chút yên tĩnh, yên tĩnh đến mức La thị phát giác có chút không đúng lắm, hỏi: "Lục nương không phải đã trở về rồi sao, mọi người sao lại không nói lời nào?"
La thị là kiểu người dễ bị tổn thương và xấu hổ, nếu rõ tình huống hiện tại của Ngu Huỳnh chỉ có thể làm bệnh mắt của bà trầm trọng hơn, nếu chăm sóc tốt thì hai mắt bà có thể lành sớm hơn, cũng có thể sớm chăm sóc cho Phục An Phục Ninh, vì thế Ngu Huỳnh không muốn làm lớn chuyện để bà biết tình cảnh hiện giờ của mình.
Nàng quay người về phía Hà thúc Hà thẩm và Phục An khẽ lắc đầu.
Hà thúc Hà thẩm hiểu được nên không nói gì, chỉ có Phục An còn mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe, dường như rất khó chịu.
Ngu Huỳnh liếc mắt nhìn cậu, lắc đầu thêm lần nữa, mới nói với La thị: "Chỉ là con sơ ý bị té một cái, có chút chật vật, mọi người nhìn thấy con như vậy nên có hơi kinh ngạc."
Hà thẩm nhìn về khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ của nàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ được bốn, năm vết xước trên mặt, thế này sao lại là có chút chật vật.
Nhìn thấy sọt thảo dược ở phía sau lưng nàng, thầm nghĩ Phục gia này đến cùng đã tích được bao nhiêu đức hạnh mới có thể cưới được một tức phụ tốt như vậy. Tuy rằng trên mặt nàng có mấy đốm đen, nhưng vẫn không thấy ảnh hưởng gì.
Xét đến cùng, phụ nhân ở thôn quê, có ai không phải đưa mặt ra đồng, trên mặt không những đen sạm lại còn thô kệch?
Hơn nữa tân phụ Phục gia này ngoại trừ mấy vết đen nhạt nhưng mắt mũi lại rất đẹp, da dẻ trắng mịn nõn nà, càng nhìn càng thấy ưa nhìn, những tức phụ nhà khác sao có thể so sánh được? Nếu như nàng là tức phụ của Hà gia bọn họ thì thật tốt. . .
Hà thẩm liền dừng ngay ý nghĩ không thiết thực này, vội vàng ở một bên phối hợp nói:"Sao cháu lại bị ngã?"
Ngu Huỳnh cười nói: "Cháu đi đường không để ý, sơ ý liền bị té ngã, cho nên về nhà hơi muộn."
La thị không nghi ngờ nàng, lo lắng hỏi: "Có té bị thương hay không?"
Ngu Huỳnh đáp: "Không có gì đáng lo, chỉ có y phục bị rách một chút."
Nói xong, nàng nhìn về phía phu phụ Hà gia, hỏi: "Hà thúc Hà thẩm sao lại đến đây ạ?"
La thị nói: "Thấy con vẫn chưa trở về, ta nghĩ nhờ Phục An dẫn Hà thúc đến nơi hai đứa thường hay hái thuốc tìm thử."
Ngu Huỳnh nghe vậy, cùng phu thê Hà gia nói lời tạ lỗi: "Vẫn luôn gây phiền phức cho Hà thúc Hà thẩm, thật rất xin lỗi."
Hà thẩm nói: "Khách khí như thế làm chi, hai nhà chúng ta không cần khách khí như thế."
Nói, lại lo lắng liếc nhìn tân phụ Phục gia, trong lời nói có chút lời lẽ: "Nếu như có chuyện gì, đừng tự mình gánh chịu, cứ đến tìm Hà thẩm."
Ngu Huỳnh hiểu được ý tứ này của Hà thẩm.
Ý rằng nếu như nàng té bị thương chỗ nào, một mình không thể tự xoa thuốc được thì có thể đi tìm bà.
Nàng không cự tuyệt ý tốt của Hà thẩm, đáp: "Nếu như có khó khăn gì cháu sẽ đến nói với Hà thẩm."
Hà thẩm gật gật đầu, sau đó nói với La thị: "Nếu Dư nương tử không sao rồi, vậy chúng ta cũng trở về đây."
Sau khi hai phu phụ Hà gia ra về, Ngu Huỳnh dẫn Phục Ninh vào trong sân. Nhưng vừa xoay người ngẩng đầu lên liền bắt gặp tầm mắt của Phục Nguy, nàng có hơi sửng sốt.
Đôi mắt đen kịt và sâu thẳm của Phục Nguy nhìn chằm chằm nàng, Ngu Huỳnh có chút không hiểu ánh mắt này của hắn đến cùng là có ý gì.
Ngu Huỳnh khó chịu quay đầu về phía Phục An, hỏi cậu: "Cơm nấu xong chưa?"
Phục An khi nãy đến giờ vẫn im lặng không nói, viền mắt đỏ bừng, lát sau vẫn đáp lại một tiếng: "Đã sớm nấu xong rồi, nhưng bây giờ đã nguội."
Ngu Huỳnh nói: "Vậy thẩm dọn dẹp một chút, một lát vào ăn cơm."
Nói xong, nàng buông tay tiểu cô nương lại nói: "Tiểu thẩm đi sửa soạn một chút rồi đi ăn cơm, cháu trước đi giúp ca ca dọn bát vào trong phòng đi."
Tiểu cô nương chỉ muốn ở cùng với nàng, thế nhưng vẫn nghe lời gật gật đầu.
Ngu Huỳnh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Phục Nguy, mặc dù bốn mắt nhìn nhau hai người vẫn không nói lời nào, nhưng Ngu Huỳnh khi này cảm nhận được dường như hắn đang quan tâm nàng.
Nàng gật đầu với hắn, tiện đà xoay người quay vào trong nhà, đặt cái sọt xuống dưới đất, thở ra một hơi, sau đó lấy bộ y phục thay ra, khi ra khỏi nhà lại đem y phục khác phơi trên sào trúc.
Sau khi đem y phục treo vào trong phòng tắm, nàng đi ra, múc một chậu nước mang vào, đơn giản rửa sạch mồ hôi trên người.
Toàn thân sạch sẽ khô ráo từ phòng tắm đi ra, bọn họ vẫn đang đợi nàng đến dùng cơm.
Ngu Huỳnh vào phòng, thấy Phục Nguy một lần nữa nhìn gương mặt mình, nàng nheo mắt nhìn La thị, sau đó lắc đầu với hắn, dùng khẩu hình nói – để lát nói sau.
Phục Nguy bình tĩnh cụp mắt, cúi đầu khuấy bát cháo xương, một chút cũng không muốn ăn. Nhưng biết lương thực quý giá, biết nàng vất vả vì thế cũng không muốn lãng phí.
Yên tĩnh, ăn uống không có chút tiếng động.
Một khắc sau, Phục An thu thập bát đũa.
Thu thập xong, mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng, vẫn như trước trong phòng Phục Nguy chỉ còn lại một người.
Phục Nguy nhìn ra cửa, chờ nàng đến tìm mình. Ước chừng nửa khắc sau, mới thấy rèm được vén lên. Chỉ thấy nàng bưng tới một cái gầu tròn, bên trong có đặt một thứ như rễ cây màu nâu, hai cái nhỏ, một cái to bằng nửa đầu người.
Ngu Huỳnh cười với hắn nói: "Ngươi đoán xem đây là cái gì?"
Phục Nguy trầm mặc mấy giây, hắn không đoán cũng không thèm quan tâm đó là cái gì, hắn chỉ để ý việc khác. "Sao y phục bị rách, trên mặt còn có vết thương, đã xảy ra chuyện gì?"
Ngu Huỳnh sau một hồi cân nhắc, không muốn giải thích, chỉ như trước nói: "Lúc hái thuốc không cẩn thận bị té."
Phục Nguy trầm mặc chốc lát, mới từ từ mở miệng: "Trên tóc ngươi không có bùn đất, trên tay cũng không bị trầy xước, không phải bị té."
Ngu Huỳnh sững sờ, cẩn thận suy nghĩ lại, hay là nên nói sự thật. Hà thúc Hà thẩm không nhìn thấy nhưng hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra.
Thấy không lừa được, nàng cũng ăn ngay nói thật: "Vừa nãy ở trong núi gặp phải lợn rừng."
Phục Nguy nghe nàng nói xong, híp mắt hỏi: "Ngươi vào tận trong núi?"
Ngu Huỳnh đi tới cạnh bàn, đặt cái gầu lên trên bàn, lắc lắc đầu: "Đúng như ngươi nói, ta quanh năm đi ở bờ sông, bị trượt chân."
Phục Nguy im lặng, lại nghe nàng nói: "Bất quá nhờ có ngươi lúc sáng có cho ta chiếc nỏ, nếu không có thể ta không chết thì cũng là bị thương. Nhưng da lợn rừng quá dầy, mấy mũi tên đầu chỉ có thể làm trầy da của nó mà thôi, cuối cùng ta cân nhắc bắn trúng một mắt của nó, vì thế nó đau đến mức không thể đuổi theo."
Thấy Phục Nguy vô cảm không nói gì, nàng hỏi: "Sao ngươi không nói lời nào?"
Phục Nguy nhìn về phía nàng, chậm rãi nói: "Ta chưa từng thấy mình vô dụng như bây giờ cả."
Ngu Huỳnh:...
Người này lúc nào cũng cảm thấy tiêu cực?
Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi còn có tay có đầu óc, nếu như ngươi không làm ra chiếc nỏ, ta hiện tại sao còn ở đây nói chuyện với ngươi? Sao có dịp hái được hà thủ ô này chứ?"
Phục Nguy sắc mặt trầm thấp, không nói.
Ngu Huỳnh nói tiếp: "Đừng nghĩ quá nhiều, cuộc sống Phục An hiện tại đã đủ khó khăn, lúc trước một hài tử tám tuổi phải chăm sóc lớn nhỏ cả nhà, còn chăm sóc cho ngươi, cũng không thấy ngươi đa sầu đa cảm như bây giờ."
Nghe nàng nói vậy, Phục Nguy lúc này mới có chút phản ứng, mi tâm hơi nhíu. Không khỏi nghĩ thầm ở trong lòng của nàng, mình lẽ nào không sánh được với Phục An?
Đúng vậy, Phục An luôn cùng nàng lo lắng trước sau, không sánh được cũng là lẽ đương nhiên, nhưng đáy lòng hắn có chút không được vui.
Phục Nguy hít thật sâu, hỏi nàng: "Có bị thương không?"
Ngu Huỳnh thấy hắn đã bình thường trở lại, lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là lúc chạy trốn bị xước một vài chỗ trên mặt, một lát ta dùng thảo dược bôi lên là ổn rồi, năm sáu ngày sau sẽ tiêu sẹo."
Phục Nguy dặn: "Lợn rừng rất thù dai, không chừng lần tìm thấy được mùi của ngươi sẽ tìm tới, vì thế trong khoảng thời gian này ngươi phải tạm thời không nên vào núi."
Ngu Huỳnh gật đầu, sau đó nói: "Nếu vào núi, ta sẽ tìm người đi cùng."
Rõ ràng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định đi vào núi, Phục Nguy khẽ cau mày, nhưng không nói gì thêm, mà nhìn về phía thực vật đang ở trên bàn. "Đây là hà thủ ô?"
Quay lại chủ đề dược liệu, khuôn mặt Ngu Huỳnh dường như sáng lên lập tức, hưng phấn nói: "Đây chính là hà thủ ô, hơn nữa niên đại không nhỏ, ước chừng được mười năm trở lên, nhất định có thể bán được rất nhiều bạc, không chừng bán xong có thể đủ bạc chuộc thân cho đại huynh của ngươi, cũng có thể dư được một ít nữa!"
Phục Nguy đánh giá hà thủ ô trên bàn một chút, trầm tư chốc lát, sau mới nói với nàng: "Hà thủ ô tuy quý giá, nhưng ngươi phải hiểu được huyện Ngọc còn rất nghèo, sẽ không bán được giá cao."
Ngu Huỳnh sững sờ.
Phục Nguy chậm rãi nói: "Thứ nhất nếu ngươi bán cho y quán, thì chỉ có thể có giá thấp. Thứ hai nếu đem đến hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ lại không phải đại phu, trong lúc kiểm tra khó có thể bảo đảm bọn họ sẽ không đem đồ của ngươi đánh tráo. Thứ ba ngoại trừ những người đó, còn có thể bán cho những người giàu có, nhưng rất khó gặp được họ, với lại bọn họ chắc chắn sẽ không tin ngươi sẽ có món bảo bối này. Thứ tư, chính là đem đến những thị trấn náo nhiệt khác, nhưng đường xá xa xôi, hung hiểm khó dò, không thực tế. Cuối cùng, chỉ có thể bán cho dược thương."
Ngu Huỳnh nghe những gì hắn nói trước đó, tâm trạng hơi chùn xuống, sau khi ngẫm lại, nàng hiểu ý của hắn: "Chỉ có thể bán cho dược thương, nhưng cũng sẽ không bán được giá quá cao, phải không?"
Phục Nguy gật đầu: "Mặc dù đủ, nhưng cũng chưa chắc đủ."
Tuy đủ bạc để chuộc thân cho phu thê đại huynh, nhưng số bạc còn lại có lẽ không đủ để tiêu dùng, Ngu Huỳnh hiểu rõ điều này.
Phục Nguy lại nói: "Giống như ta nói, những dược thương kia cũng rõ được vấn đề này. Hơn nữa nếu ngươi tìm được những dược thương khác, thì những người đó cũng sẽ tiếp tục ép giá, tuy giá có cao hơn chút nhưng cũng không quá nhiều. Những người biết được việc cũng tự dấn thân trở thành thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội, không an toàn."
Ngu Huỳnh một mặc.
Đúng vậy, huyện Ngọc rất nhiều người nghèo khổ, nếu có được trân bảo sẽ mong muốn có được. Chưa kể hiện ở Phục gia không có một nam nhân khỏe mạnh để che chở, chuyện cướp đoạt việc nhất định sẽ phát sinh.
Nghĩ đến đây, Ngu Huỳnh nhìn dược liệu trên bàn, trầm mặc một lát.
Giây lát sau, nàng nghĩ thông suốt, nói: "Vốn là bất ngờ nhận tài lộc, có thể giải quyết những việc cấp thiết của hiện tại cũng rất tốt, có thể sau đó không dư lại bao nhiêu, nhưng nếu có thể sống yên ổn mới coi là tốt đẹp."
Phục Nguy không nghĩ tới nàng nhanh như đã thông suốt, trong lòng đối với nàng thêm phần tán thưởng.
Hắn cân nhắc một lát, lại nói: "Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn có thể cùng dược thương bàn bạc giá cả, nếu không được giá vừa ý cũng không nên gây nháo loạn trở mặt, sau này bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đến Lĩnh Nam thu lấy dược liệu, trong tương lai ngươi cũng có thêm một con đường kiếm bạc."
Ngu Huỳnh vui vẻ nói: "Ngươi nói cũng đúng, nếu sau này những dược thương muốn thu mua dược liệu của ta, vậy ta cũng muốn đi buôn, sau này không hái thuốc, ta sẽ đi buôn dược."
Phục Nguy nhìn ý tứ vui vẻ của nàng, từ từ nói: "Nếu ngươi nghĩ như thế, tất nhiên có thể làm được."
Ngu Huỳnh nghe hắn nói, có chút ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"
Phục Nguy: "Ngươi hôm qua có nói với ta, mọi chuyện đều muốn thử một lần biết đâu có thể đạt được." hắn lại nhìn về phía hà thủ ô: "Ngươi xem đi, cái này không phải đạt được sao"
Ngu Huỳnh không nhịn được cười một tiếng, sau đó cầm cái gầu lên: "Cũng do ta mèo mù gặp cá rán." Dừng một chút, còn nói: "Ngày mai ta mang theo dược liệu đi vào trong trấn, sẽ mang nó theo. Với lại, chuyện này chỉ ngươi biết ta biết, ta cũng chưa nói với Phục An Phục Ninh, ngươi đừng làm lộ."
Chẳng biết vì sao, Phục Nguy nghe xong lời này của nàng, tâm trạng sinh ra một tia vui sướиɠ. hắn gật đầu, âm thanh trong trẻo: "Chỉ hai người chúng ta biết được, ta hiểu rồi."