Sự phẫn nộ của Lâu Nhã không được truyền qua điện thoại di động cho Lê Ngôn Chi ở phía bên kia, cô chỉ trả lời một câu rõ ràng liền cắt đứt trang trò chuyện, không cắt đứt cô thật sự sợ Lê Ngôn Chi hỏi cô một câu: Cô hiểu cái gì.
Lãnh đạo luôn luôn khó khăn, Lê Ngôn Chi là khó trong cái khó.
Lâu Nhã hiểu được điều này, cô hít một hơi thật sâu, trên mặt như không có gì tiếp tục trò chuyện với Trần Viện.
"Cô Trần vẫn luôn theo dự án này sao?" Lâu Nhã nói: "Trước kia hình như không chú ý tới cô. ”
Trần Viện ngồi đoan chính, cô nói: "Ừm đúng, nhưng lúc trước Trương quản lý không dẫn tôi tới đây. ”
"Khó trách đâu." Lâu Nhã cười tao nhã: "Tôi nói Trần tiểu thư nói người biết nói như vậy, sao lại không có ấn tượng, sớm để Lê tổng quen biết, dự án của các ngươi sao lại mất nhiều thời gian lâu như vậy. ”
Trần Viện bị cô thổi bay lên trời, khuôn mặt xinh xắn lúc nào cũng ửng hồng, đôi mắt mang theo ý cười khiến cô không kìm lòng được, thậm chí muốn chia sẻ với bạn bè, cô khẽ chạm vào điện thoại của mình, nhưng lại không. Không tìm thấy liên lạc. Trong một tiếng vo ve, một tin nhắn lạ đến.
Là một thông báo tuyển dụng.
Người gửi là Lâu Nhã.
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Nhã, nhìn thấy cô ấy đang cúi đầu nhíu mày, Trần Viện nói: "Lâu thư ký, cái này? ”
Lâu Nhã ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy? ”
Trần Viện giơ điện thoại lên, Lâu Nhã bất đắc dĩ lắc đầu: "A, tôi gửi nhầm. ”
Cô nói: "Tôi xin lỗi. ”
Tin tức bị rút lại, Trần Viện đại khái đã đọc toàn bộ nội dung, dư quang của cô liếc Lâu Nhã, tự nhiên sẽ không tin cái mà cô gọi là sai lầm, Lâu Nhã là ai, người bên cạnh Lê Ngôn Chi, gọi thư ký huy chương vàng cũng không quá đáng, gửi nhầm tin tức như vậy sao có thể xảy ra với cô?
Trừ khi cô ấy có ý định làm điều đó.
Vậy tại sao cô ấy cố tình gửi nó cho chính mình? Cô ấy đang muốn cô đến phỏng vấn hay sao? Lê Ngôn Chi đưa ra lời khẳng định trước khi ăn, thái độ của Lâu Nhã đối với cô xoay một trăm tám mươi độ, cả lời lẫn lời đều khâm phục cô ấy, cô ấy không phải là người ngu ngốc, cô còn có thể nghe thấy điều này sao?
Bây giờ trở về cô khẳng định sẽ bị Trương Linh mang giày nhỏ, không chỉ là không sửa chữa tốt Kỳ Mạn, khiến Trương Linh mất mặt, còn có vừa mới ở trên bàn cơm, Trương Linh đối địch với mình, người này ỷ vào con gái của ông chủ bình thường ngang ngược bá đạo, luôn độc đoán, đem toàn bộ bộ phận bán hàng biến thành một lời, có bất kỳ giọng nói nào khác không phải nao sẽ bị cô sa thải , không thuận lợi cho phát triển lâu dài.
Tâm tư Trần Viện bắt đầu sống động.
Cô bưng đồ uống lên và nói, "Thư ký Lâu, uống một ly được không?"
Lâu Nhã ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, cười ôn hòa: "Được a. ”
Hai người đυ.ng phải một ly, tiếng vang thanh thúy, bị Trương Linh vừa mới mở cửa tiến vào nhìn thẳng, cô nhìn Trần Viện và Lâu Nhã nói chuyện rất vui vẻ sắc mặt trầm xuống, vừa rồi cô vẫn luôn nói chuyện hợp tác trước mặt Lê Ngôn Chi. Lê Ngôn Chi cuối cùng hứa hẹn, chỉ cần giá thấp hơn 0,5, bây giờ các cô có thể ký hợp đồng.
Bây giờ cô có thể ký hợp đồng!
Thật là một sự cám dỗ.
Cô đi theo dự án hai năm, cũng chỉ ở mức giá 0,5, bây giờ buông tha cho cô ấy là không muốn, nhưng nếu hạ 0,5 xuống cô ấy sẽ bị các giám đốc mắng mỏ. Nếu như trước đây, cô có thể không để ý tự tiện quyết định giảm 0,5, nhưng bây giờ không thể, Kỳ Mạn trở về, cô không thể để bản thân gặp bất kỳ thất bại nào.
Trương Linh đau đầu đến cực điểm, sau khi cô vào ghế nhìn về phía vị trí bên cạnh, hỏi: "Kỳ Mạn đâu? ”
"Đi vệ sinh rồi."
Lê Ngôn Chi đi theo phía sau cô liếc mắt nhìn vị trí của Kỳ Mạn, thu liễm thần, thu hồi tầm mắt.
Bốn người lại nói chuyện, Kỳ Mạn đang ngồi xổm một mình trong phòng tắm gửi tin nhắn.
"Cho nên năng lực cạnh tranh lớn nhất với Cẩm Vinh chính là Thiệu Thiên?" Nàng gửi tin tức đi, nhìn thấy phía bên kia lập tức trở về: "Đúng vậy, trước mặt chính là hai nhà Thiệu Thiên và Cẩm Vinh đang cạnh tranh. ”
Kỳ Mạn gật đầu, không trách Thiệu Thiên vừa nói của Lê Ngôn Chi.
Nàng gõ: "Còn gì nữa?"
Lục Kiều nháy mắt: "Muội muội, chị coi em như bảo bối, có thể biết được tôi đã nói cho em biết, đây là tin tức trong công ty, em vẫn để nhân tài tra cứu được, tốn tiền! ”
Nàng vừa nói xong, Kỳ Mạn gửi một cái túi màu đỏ lớn tới, dán lên mặt cô, Lục Kiều Hỉ nở nụ cười: "Em gái tốt, em còn muốn biết gì nữa không? ”
Kỳ Mạn liên tục hỏi mấy câu hỏi, về phần Thiệu Thiên và nguyên liệu đặc thù, Lục Kiều nói những thứ này đều phải điều tra, nhất thời sẽ không có biện pháp tìm được, Kỳ Mạn cũng biết đây không phải là thứ nóng lòng nhất thời, nàng bảo Lục Kiều điều tra trước, tự mình đi ăn cơm.
Lục Kiều múc một thìa canh tiện tay đánh máy: "Cậu đang ở đâu?" ”
Kỳ Mạn: "Trong nhà vệ sinh. ”
Lục Kiều: ...
Nhất thời canh này liền không muốn uống nữa.
Kỳ Mạn không đứng dậy, nàng không ôm hy vọng rất lớn cho bữa cơm hôm nay, Lê Ngôn Chi rõ ràng không phải hướng về phía hợp đồng, phỏng chừng là muốn ép một làn giá, thuận tiện chỉnh đốn Trần Viện, nàng đối với Trần Viện không có tâm tình chán ghét như vậy.
Nhưng Lê Ngôn Chi sẽ không nghĩ như vậy.
Người này tám phần là vì mình tức giận.
Nhưng có quan hệ gì với nàng, nàng lại không nhờ Lê Ngôn Chi ra tay, càng không có khả năng can thiệp vào suy nghĩ của Lê Ngôn Chi, Lê Ngôn Chi muốn làm cái gì, liên quan đến chuyện rắm của mình?
Kỳ Mạn đứng trước gương nhìn trái phải hai lần, lấy tay đẩy mái tóc mai, càng cảm thấy mình đang tức giận.
Bóng dáng mảnh khảnh của nàng từ phòng vệ sinh đi ra, đi về phía phòng ăn, nhà hàng Tứ Xuyên này không tính là lớn, trang trí cũng không phải rất tinh xảo, chính là nơi nhân viên văn phòng ăn no bụng, phòng khách có hai mặt, ở giữa dùng bình phong chặn lại, từ mép phòng khách xuyên qua có thể ngửi thấy mùi cay. Kỳ Mạn vừa rồi uống một ngụm đồ uống bên trong hiện tại ngửi thấy mùi vị, cô nhịn không được nhanh chóng đi về phía phòng.
Trước mặt một người đàn ông, bốn mươi tuổi, hói đầu, vóc người không cao nhưng phát triển theo chiều ngang, bụng bia rất lớn, bên cạnh ông ta cùng một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp, trông giống như là thư ký.
Kỳ Mạn nhìn thấy hắn dừng bước, đứng bên cạnh một chút.
Hành lang này cũng không tính là hẹp, hành động này của cô khiến người đàn ông liếc mắt nhìn, chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn không nghĩ tầm mắt dính qua, Thiệu Trường Ninh đánh giá người phụ nữ trước mặt, quần áo sơ mi đơn giản, gót chân cao, dáng người cao gầy thon dài, dáng người cao gầy thon dài, mang theo một vẻ đẹp thanh tú lãnh diễm, khí chất tao nhã, rất đặc biệt, ông nhìn kỹ phía sau thư ký nói: "Thiệu tổng, bên này mời”
Thiệu Trường Ninh chuyển tầm mắt, cùng thư ký vào một gian phòng, Kỳ Mạn xuyên qua khe hở cửa nhìn vào, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở bàn cơm.
Rất quen mắt, dì của Lê Ngôn Chi, Lê Tuệ.
Là phó tổng giám đốc của Vinh Thiên.
Nhận thức của Kỳ Mạn đối với Lê Tuệ hơn phân nửa đến từ tin tức nhỏ bé và tin nhắn bát quái, còn có báo chí đưa tin, nghe nói bà tiếp nhận Vinh Thiên sau khi cha mẹ Lê Ngôn Chi qua đời, ban giám đốc ban đầu rất không hài lòng với bà, nhưng ngay cả mấy hạng mục của bà cũng hoàn thành rất đẹp đẽ, đập vỡ người trong hội đồng quản trị không nói nên lời, sau đó bà vẫn quản lý Vinh Thiên, cho đến sau khi Lê Ngôn Chi tốt nghiệp bà mới chuyển lại công ty cho cô.
Có người nói, bà không muốn chuyển vị trí tổng giám đốc, đặt ra rất nhiều trở ngại cho Lê Ngôn Chi, nhưng đều bị Lê Ngôn Chi giải quyết, cũng có người nói hiện tại bà vẫn nhìn chằm chằm vị trí tổng giám đốc như trước, muốn thừa dịp Lê Ngôn Chi không chuẩn bị giành lại quyền lực thống trị của công ty.
Lê Ngôn Chi trong lòng mọi người ít nhiều có chút dấu hiệu thần thoại, cho nên mù quáng sùng bái cũng nhiều. Một số phiên bản của cô đã được truyền lại, trong đó có một người khoa trương nhất, nói trong vòng ba ngày cô diệt trừ tất cả người của Lê Tuệ trong công ty. Nàng đã từng hỏi Lê Ngôn Chi rằng có đúng không, Lê Ngôn Chi ôm nàng và nói: “Nếu cô có thể loại bỏ tất cả những người trong Phó chủ tịch Lê, thì công ty sẽ gần như phá sản.”
Lê Tuệ tốt xấu gì cũng ở công ty cũng gần hai mươi năm, thế lực của bà ấy sao có thể bị Lê Ngôn Chi san bằng trong một sớm một chiều?, lúc ấy nàng nghe thấy mím môi cười: "Em chỉ muốn nói tại sao chị lại mạnh mẽ như vậy. ”
Lê Ngôn Chi tiến đến bên cạnh nàng thấp giọng nói: "Tôi lợi hại hay không, không phải em biết rõ nhất sao? ”
"Không biết."
"Không biết thì thử xem."
Nàng bị đẩy lêи đỉиɦ cao nhất của ngọn sóng quay đầu hỏi Lê Ngôn Chi: "Chị và cô của chị, có phải là bất đồng không?" ”
Các nàng hiếm khi nói về đề tài cá nhân như vậy, hơn phân nửa nàng đều tuân theo thiết lập chim hoàng yến của mình, tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có hiếu kỳ, ngẫu nhiên cũng muốn hiểu rõ cô hơn.
Bàn tay bận rộn của Lê Ngôn Chi không dừng lại, vừa đưa nàng lên thiên đàng vừa thấp giọng nói: "Là cô ấy và tôi không hòa thuận được. ”
Đó là cô ấy và tôi.
Một câu nói bất đắc dĩ.
Kỳ Mạn không nghĩ tới sẽ gặp Lê Tuệ ở đây, càng không ngờ, người gặp Lê Tuệ là ông chủ của Thiệu Thiên, Thiệu Trường Ninh.
Cho nên Thiệu Thiên hợp tác với Vinh Thiên? Hay là cõng Lê Ngôn Chi hợp tác? Nếu như là cõng Lê Ngôn Chi, vậy tại sao Lê Tuệ lại quang minh như vậy cùng Thiệu Trường Ninh gặp nhau ở chỗ này, bà không sợ Lê Ngôn Chi nhìn thấy sao?
Hay là, về một số lợi ích nhất định, Lê Tuệ và Lê Ngôn Chi có sự đồng thuận?
Cẩm Vinh chính là hoàn toàn không có đất diễn?
Trong đầu Kỳ Mạn có một trăm hai mươi vấn đề, tất cả manh mối đều rất lộn xộn, nàng chỉ có thể miễn cưỡng lấy ra đầu mối, nhân viên phục vụ bên cạnh đi ngang qua, tò mò nhìn nàng, Kỳ Mạn hồi thần, cúi đầu vào phòng.
Trong phòng vui vẻ cười nói, Kỳ Mạn đi vào cũng không khiến người khác chú ý, sau khi nàng ngồi xuống nghe Lâu Nhã nói: "Lê tổng từ trước đến nay không mở miệng, nếu ngài ấy mở miệng cơ bản chính là định cục, hôm nay các người phải nắm chắc cơ hội. ”
Trương Linh nghe được cô nói như vậy cắn môi, cô đương nhiên biết Lê Ngôn Chi không dễ dàng mở miệng, đừng nói không dễ mở miệng, chính là có thể nhìn thấy bản thân, cũng may mắn, hôm nay cô không chỉ nhìn thấy, còn chỉ cần ép 0,5 là có thể ký hợp đồng, nghĩ đến bao nhiêu ngày đêm vì dự án này mà bôn ba, hiện tại mắt thấy có thể thành, nhưng bị kẹt ở đây nửa ngày, cô nóng lòng như lửa đốt.
"Trương quản lý." Lâu Nhã mỉm cười bưng ly: "Kính cô một ly. ”
Trương Linh ngẩng đầu, dư quang quét đến mặt Lê Ngôn Chi, cô đang ăn cơm, động tác tao nhã, nhai chậm, vừa ăn vừa ăn như một bức tranh, nghĩ đến sau khi ký xong hợp đồng có thể thường xuyên nhìn thấy gương mặt này, trong lòng Trương Linh đập thình thịch, đưa ra quyết định táo bạo.
Một bữa cơm ăn coi như vui vẻ, là người minh bạch nhất Kỳ Mạn không bị để ý đến cũng buông tha cho trên bàn có đầy đủ khẩu vị yêu thích của nàng, những người khác hoặc là lo lắng hoặc là có tâm tư khác, chỉ có nàng một lòng nhào lên bàn cơm, quét mấy món ăn, Lê Ngôn Chi ngẩng đầu liền thấy hai má Kỳ Mạn không ngừng động.
Môi nàng rất dễ nhìn, đường môi rõ ràng rõ ràng, bôi son môi một chút liền có cảm giác kinh diễm, cô đặc biệt thích dùng ngón tay cọ xát cánh môi Kỳ Mạn, rất mềm mại.
Kỳ Mạn nhận thấy tầm mắt dừng trên người mình giương mắt, lạnh lùng đối với hai mắt Lê Ngôn Chi, sau đó mím môi cười, Lê Ngôn Chi nhìn thấy tâm tình cười khẽ của cô không tệ, còn chưa thay đổi sắc mặt, Kỳ Mạn liền trợn tròn mắt với cô.
Lê Ngôn Chi: ...
Cô thu hồi ánh mắt, bưng đồ uống trước mặt lên nhấp một ngụm.
Hơi chua, không ngọt ngào.
"Lê tổng, tôi có thể ra ngoài gọi điện thoại không?" Trương Linh đột nhiên lấy can đảm nói: "Về phương diện báo giá, tôi muốn tham khảo ý kiến tổng giám đốc tiếp theo." ”
Lê Ngôn Chi nhìn cô, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể. ”
Trương Linh đứng dậy liếc mắt nhìn Kỳ Mạn, cắn răng đi ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi phòng liền gọi điện thoại cho Trương Xuân Sơn, thề thốt: "Bố ơi, con có thể lấy được hạng mục 480 rồi!" ”
Trương Xuân Sơn từ trên ghế văn phòng chậm rãi đứng dậy, nhíu mày nói: "Có thể lấy được không? ”
Trương Linh cười nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Con nói tôi có thể lấy nó! ”
Cô hít một hơi thật sâu: "Con đã gặp Tổng giám đốc Lê, cô ấy đồng ý hợp tác với chúng ta!" ”
"Thật sao?" Trương Xuân Sơn có chút không tin, ông không phải không tin lời Trương Linh, chỉ là dự án này đã bao lâu rồi, đột nhiên đàm phán bao nhiêu vẫn có chút không thể tin được, Trương Linh nhấn mạnh: "Thật! ”
"Chính là còn có một vấn đề nhỏ." Cô do dự, Trương Xuân Sơn nghe được đàm phán thỏa đáng cũng không có rất cao hứng, bởi vì báo giá ông thập phần không hài lòng, nhưng đây là dự án Trương Linh kiên trì, huống hồ dùng tiền thua lỗ để thông suốt Vinh Thiên, xây cầu xây đường, cũng không phải là không thể, nhưng đây nhất định không phải là một giao dịch có thể kiếm tiền, ông tự nhiên cao hứng không đứng dậy.
"Bố, bố nghe con nói." Trương Linh nhuận nhuận môi, kéo toàn bộ kế hoạch đáy lòng ra: "Vinh Thiên bên này ý nghĩa là giá cả lại thấp hơn 0,5 –"
"Cái gì cơ!" Trương Xuân Sơn không nghe xong liền gầm lên giận dữ: "Thấp hơn nữa sao, lợi nhuận của chúng ta đâu? Không cần phải suy nghĩ về nó? Linh Linh, sao con lại ngày càng không đo lường được? ”
“0,5 là cái gì!” Trương Linh không bị sốc bởi tiếng gầm giận dữ, cô nói một cách có trật tự: "Bố, bố nghĩ này, tại sao chúng ta nên làm việc với dự án này? Không phải là muốn dùng Vinh Thiên thâm nhập vào thị trường nước ngoài sao? Bây giờ là cơ hội tốt nhất! Có, dự án này không kiếm tiền, nhưng chúng ta có thể kiếm được tiền từ nơi khác, mở ra thị trường nước ngoài, sau đó không kiếm được nhiều hơn bây giờ? Đừng nói 0,5, 50% là có thể! ”
"Bố, bố có thể nhìn xa hơn một chút không??"
Trương Xuân Sơn nghe cô lắc đầu thẳng: "Không được, hội đồng quản trị bên kia sẽ không qua được, con đừng vì dự án này đến lúc đó ngay cả chức phó quản lý cũng không dữ được! ”
"Làm sao có thể được." Trương Linh nói: "Bố, nếu dự án này bây giờ đổi người, vậy trách nhiệm không phải là của con sao? ”
"Đổi người?" Trương Xuân Sơn cau mày: "Con đang tính toán cái gì vậy? ”
"Con có thể tính toán cái gì, con không phải tất cả vì công ty hay sao?" Trương Linh nói: "Lúc trước bố không phải bảo con là giao hợp đồng này cho Kỳ Mạn, cho nên hợp đồng này Kỳ Mạn đi ký, đến lúc đó ban giám đốc hỏi không phải có người gánh vác sao? ”
"Linh Linh." Trương Xuân Sơn bị tức giận cười: "Ý con là sao? Để em gái con gánh tội lỗi cho con? ”
“Đây không phải là tội ác!” Trương Linh nói: "Bố, con nghĩ là, dự án này bây giờ không kiếm tiền, theo dõi nhất định sẽ kiếm tiền, sau khi thông suốt thị trường nước ngoài tất nhiên sẽ kiếm được nhiều hơn bây giờ, con biết, như vậy là có chút xin lỗi Mạn Mạn, nếu có thể, con đương nhiên sẽ không để Mạn Mạn chịu trách nhiệm, nhưng con còn phải giúp bố chăm sóc công ty, vạn nhất hợp tác thành công ở thị trường nước ngoài bố một mình tới đây sao? ”
"Mạn Mạn là người mới vào công ty, cô ấy lại là con gái bố, cô ấy làm gì hội đồng quản trị bên kia cũng sẽ không quá so đo, nhiều nhất là trách cứ hai câu, nhưng nếu người ký hợp đồng là con, bọn họ liền nói con biết rõ nhưng cố phạm, như vậy trách nhiệm của con chẳng phải lớn hơn Mạn Mạn, con chính là một lòng muốn vì công ty, muốn vì tốt cho bố!"
"Nếu bố thật sự lo lắng con cố ý đối xử không tốt với Mạn Mạn như vậy, sau khi dự án này Mạn Mạn ký hợp đồng xong, con sẽ xin chuyển ra khỏi bộ phận này."
"Linh Linh." Trương Xuân Sơn trấn an: "Bố không có ý đó. ”
Trương Linh là cánh tay phải của ông, mặc dù có đôi khi làm việc không chu đáo, nhưng trên dự án rất nghe lời ông, cho nên ông không có khả năng để điều Trương Linh đến bộ phận khác, nhưng Kỳ Mạn vừa trở về, liền để con bé gánh vác trách nhiệm này, Trương Xuân Sơn do dự.
"Bố, cơ hội không thể mất thì không đến nữa, đây là bố dạy con, hai năm, cơ hội là lần này, bỏ lỡ có thể cho Thiệu Thiên, Mạn Mạn khẳng định có oán hận, nhưng con tin tưởng cô ấy có thể hiểu được cách làm của chúng con, nếu cô ấy thật sự không thể hiểu được, đến lúc đó con để cho cô ấy mắng."
Trương Xuân Sơn bị cô dựng lên, ông nói: "Linh Linh, việc này không thể vội vàng, để bố suy nghĩ lại." ”
“Đừng nghĩ đến bố!” Trương Linh sốt ruột nói: " Cơ hội không đợi ai!”
Trương Xuân Sơn nhíu mày.
Trương Linh cúp điện thoại quay đầu nhìn phòng, ánh mắt lạnh lùng.
Cô đẩy cửa ra đi vào, mọi người đã ăn xong, Trương Linh nói: "Vậy tôi đi thanh toán. ”
"Quản lý Trương để tôi đi." Trần Viện cười lướt qua Trương Linh đi trước, vẻ mặt vui mừng, Trương Linh không để ý đến sự bất thường của cô, tâm tư của cô đều ở trên người Lê Ngôn Chi, hỏi: "Lê tổng, lúc trước ngài nói giá thấp hơn 0,5 liền ký hợp đồng với chúng tôi, thật sao? ”
Lê Ngôn Chi nghiêng đầu nhìn cô, mở môi: "Trương quản lý không tin tôi? ”
“Không đúng không đúng không phải.” Trương Linh nói: “Tôi không ý tứ này, tôi liền tưởng, nếu Lê tổng cũng đồng ý hợp tác, để tránh đêm dài lắm mộng, không bằng chúng ta hôm nay liền đem hợp đồng ký, có thể chứ?”
“Có thể.” Lê Ngôn Chi đối bên cạnh Lâu Nhã nói: “Cô mau về chuẩn bị một bản hợp đồng với Cẩm Vinh.”
Lâu Nhã thần sắc không có dao động, gật đầu cung kính nói: “Vâng, Lê tổng.”
Trương Linh thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn quay đầu nhìn Kỳ Mạn, nhưng lại đột ngột bị kìm lại.
Kỳ Mạn đi theo phía sau hai người nghe được nói chuyện, hơi nhướng mày nhưng lại không nói chuyện, Trần Viện đã sớm thanh toán hóa đơn rồi trở về, đối với Trương Linh nói: “Giám đốc, yêu cầu tôi trở về lấy con dấu sao?”
Tuy là bản hợp đồng đầu tiên nhưng cũng cần có con dấu chính thức, trước khi đến bọn họ không ngờ buổi gặp mặt lại dễ chịu như vậy, cũng không ngờ sẽ ký hợp đồng ngay nên không mang theo. Trương Linh nghe vậy nhìn Kỳ mạn nói: “Tôi đi lấy, cô cùng Kỳ mạn đi lên trước đi.”
“Cô đi lấy sao?” Trần viện rõ ràng kinh ngạc, Trương Linh gật đầu nói: “Ừ, vừa lúc còn có văn kiện khác cũng muốn lại đây, cô không biết để chỗ nào cho nên tôi đi lấy.”
Cô nói xong nhìn về phía Kỳ mạn nói: “Mạn mạn, không cần biết quan hệ riêng tư của chúng ta có tốt hay không, cô có ý kiến
gì với tôi hay không, những thứ này đều không quan trọng. Điều quan trọng là dự án 480 là không thể thiếu đối với công ty. Cô là người chỉ huy thứ hai của dự án này. Tôi không có ở đây, cô phải kiểm tra tình hình chung. "
Kỳ Mạn nghe cô ta đường hoàng nói suy nghĩ sâu xa vài giây, giương mắt ánh mắt trong trẻo có thần, mở miệng nói: “Tôi sẽ.”
Trương linh hướng Lê Ngôn Chi cùng Lâu Nhã chào hỏi: “Lê tổng, Lâu thư ký, tôi về công ty trước một chuyến.”
Lê Ngôn Chi nhàn nhạt gật đầu, mấy người ở đại sảnh tách ra.
Sau khi lên lầu, Trần Viện vẫn để mắt tới Lâu Nhã, như thể cô ấy có điều gì muốn nói với cô ấy, Lê Ngôn Chi nhìn ra lúc sau mở miệng nói: “Lâu thư ký, Trần tiểu thư giống như đối công ty rất có hứng thú, cô có rảnh đưa cô ấy đi dạo.”
Lâu Nhã lập tức hiểu ra, cô nói: “Được rồi, tầng này tình cờ là phòng kinh doanh của chúng tôi, nếu không tôi sẽ cho cô Trần xem?”
Trần viện cười gượng: “Có thể hay không làm chậm trễ việc của cô.”
“Không thành vấn đề.” Lâu thư ký nói: “Chuyện khác có trợ lý sẽ chuẩn bị.”
“Vậy quấy rầy.”
Lâu Nhã mang theo Trần Viện đi xuống, thang máy chỉ còn lại có Lê Ngôn Chi cùng Kỳ Mạn, hai người đứng ở một bên, không ai lên tiếng, thang máy chậm rãi đi lên trên, Kỳ mạn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim vẻ mặt bình thản ung dung.
Nàng bên cạnh Lê Ngôn Chi lặng yên cuộn tròn tay lại chậm rãi buông ra.
Đinh một tiếng, thang máy tới rồi, Kỳ Mạn ở bên ngoài, xuống thang máy trước, nàng không nhúc nhích, Lê Ngôn Chi ra khỏi thang máy sau nói: “Đi thôi.”
“Vẫn là Lê tổng ở phía trước đi.” Kỳ Mạn ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi không biết phòng làm việc của ngài.”
Một câu nói chặn lại lời nói của Lê Ngôn Chi.
Cô môi mỏng giật giật, lại không ra tiếng, tiếp tục đi phía trước đi.
Kỳ Mạn đi theo phía sau cô, làm ngơ trước vẻ mặt của cô, hai người ở bên nhau đã bảy năm, nàng chưa từng đến công ty này hay văn phòng của cô ấy nên nàng ấy mới nói ra sự thật. Nhưng chính là lời nói thật, mới có thể đả thương người.
Là sự thật, khiến người ta đau lòng.
Phòng làm việc của Lê Ngôn Chi ở tận cùng bên trong, phải đi qua phòng thư ký, bên cạnh có một phòng vệ sĩ, khi Kỳ đi ngang qua, cô nhìn thấy bên trong có hai bóng người quen thuộc, cô cúi đầu bước vào văn phòng.
Cũng giống như TV, lối trang trí đơn giản và thoáng đãng, với cửa sổ kiểu Pháp thẳng đứng ở cả hai bên. Mặt trời chiếu vào vô tư và làm sáng bừng cả văn phòng. Nàng ấy nhớ rằng Lê Ngôn Chi đặc biệt thích ngồi bên cửa sổ trong cuộc phỏng vấn. Cô ấy nói rằng nhìn xuống dưới, phong cảnh Rất tốt, Kỳ Mạn đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, có từng dãy nhà cao tầng, đường phố nhộn nhịp đông đúc, phong cảnh quả thực hiếm thấy.
“Em thích nơi này sao?” Lê Ngôn Chi không biết khi nào đứng ở phía sau nàng, thanh âm rất thấp, làm như tình nhân nỉ non, Kỳ Mạn trước kia thích nghe nhất cô dùng loại này ngữ điệu nói chuyện, giọng điệu này rất là oái oăm, hiện tại lại bằng không.
“Thích.” Nàng quay đầu, ánh mắt bình tĩnh mát lạnh, như đêm thủy, phiếm không dậy nổi gợn sóng.
Lê Ngôn Chi bắt gặp đôi mắt này tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Thích liền trở về, tôi mang em……”
“Lê tổng vừa mới có phải hay không uống rượu?” Kỳ mạn ngắt lời nói: “Sao nói chuyện say sưa?”
“Tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với Lê tổng.”
Nàng nói xong phát hiện cùng Lê Ngôn Chi khoảng cách quá gần, hô hấp trong không gian hoàn toàn đều là mùi hương quen thuộc, Kỳ Mạn theo bản năng lùi về sau hai bước, Lê Ngôn Chi duỗi tay túm chặt nàng, gọi một tiếng: “Mạn mạn.”
“Lê tổng.” Kỳ Mạn ánh mắt trong trẻo vô cùng, nàng cắn tự nói: “Theo quy định, ngài hẳn là phải gọi tôi là Kỳ tiểu thư.”
Nàng nói xong muốn rụt cổ tay lại, nhưng lại bị nắm chặt hơn, Kỳ mạn ngẩng đầu: “Lê tổng ngài có ý tứ gì?”
Lê Ngôn Chi đứng ở trước mặt nàng, bắt gặp đôi mắt sáng ngời bất ngờ vì tức giận của cô nói: “Em không muốn dự án 480 nữa sao?”
Kỳ Mạn bị cô nói thế liền cười, ngữ điệu lạnh lạnh nói: “Như thế nào, đường đường là Lê tổng cũng bắt đầu học tập quy tắc ngầm? Nếu tôi tưởng, Lê tổng luôn là người mình bạch, chã nhẽ đêm nay hai ta gặp mặt ở khách sạn a?”
“Bằng không Lê tổng nói nói xem thường xuyên đi chính là nhà ai? Lần sau tôi đi, liền báo Lê tổng tên, nhìn xem có phải hay không?”
Ý tứ của Lê Ngôn Chi hoàn toàn bị xuyên tạc, còn nói cô ngày thường rất quan trọng quy tắc, Lê Ngôn Chi trầm mặt lạnh nhạt nói: “Kỳ mạn!”
Kỳ Mạn ngoảnh mặt làm ngơ, nàng nâng cô tay, cắn răng nói: “Chị còn không buông?”
Cặp kia mắt quá mức với tinh lượng, Lê Ngôn Chi không muốn nới lỏng ra, càng ngày càng nắm chặt hơn, Kỳ mạn thấy cô không có buông ra dấu hiệu đem chính tay nàng đặt ở ngực vị trí, Lê Ngôn Chi dễ dàng chạm vào một cục mềm mại, nàng sửng sốt, Kỳ Mạn đưa tay ôm ngực trong lúc cô đang phân tâm.
Từ áo sơ mi đi vào, trực tiếp đi vào nội y , mềm như bông cảm giác đánh úp lại, cảm giác mềm mại truyền đến, chính là nhiệt độ cùng sự mềm mại mà Lê Ngôn Chi quen thuộc nhất, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô vội vàng thu tay lại. , cô ấy ngẩng đầu lên, và hỏi một cách khó hiểu: "Em đang làm gì vậy?"
“Không làm gì.” Kỳ Mạn sửa sang lại áo sơ mi, ngẩng đầu nói: “Lưu cái chứng cứ.”
Lê Ngôn Chi mày đẹp nhíu lại: “Cái gì chứng cứ?”
Kỳ Mạn vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu như cô bắt được tôi nữa, tôi sẽ kiện chị ra bằng chứng hành hung không đứng đắn.”
Lê Ngôn Chi:……
(P/s của edit: bắt đầu từ chương Kỳ Mạn đòi chia tay với Lê Ngôn Chi mk thấy dùng tôi – chị có vẻ hợp lý hơn, như kiểu Kỳ Mạn dỗi Lê Ngôn Chi >_< )