Lửa Rừng

Chương 31: Gặp gỡ

Bên cạnh Lê Ngôn Chi, Lâu Nhã học được một câu, phải tùy thời làm tốt để thay đổi khuôn mặt, ví dụ như một giây trước nàng còn tức giận công tâm cùng Trương Linh nói chuyện hợp đồng tiếp tục, giây tiếp theo sẽ quay đầu cười hỏi: "Ba vị ăn cơm chưa? ”

Kỳ Mạn ở gần nhất khẽ cau mày, biểu tình rất nhỏ bị Lâu Nhã bắt được, trong lòng cô cười tủm tỉm: "Các vị không ăn cơm trưa, chúng tôi dưới lầu mới mở một nhà hàng Tứ Xuyên, không biết ba vị có hứng thú hay không. ”

Trương Linh vượt qua Kỳ Mạn đứng ở phía trước, thu liễm vẻ kinh ngạc vẻ mặt vui mừng: "Đương nhiên có hứng thú. ”

" Để chúng tôi mời cô."

Lâu Nhã cười: "Không được, là khách phương xa. Nếu khách sáo có lý do gì mà đãi, vậy tôi sẽ nhờ trợ lý hẹn trước. ”

Trương Linh gật đầu, mặc dù cô ấy đồng ý nhưng cô ấy vẫn còn hụt hẫng, vừa rồi Lâu Nhã rõ ràng rất tức giận, sao đột nhiên thay đổi thái độ, tuy rằng là chuyện tốt, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Lâu Nhã mang theo ba người ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt Trương Linh giải thích: "Đúng vậy, hội nghị Tổng giám đốc Lê đã kết thúc, cô ấy đối với sự hợp tác của công ty cô rất hứng thú, muốn tự mình nói chuyện, cho nên chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện. ”

Hóa ra là như vậy.

Trương Linh nghe được tin Lê tổng tự mình tới đã bị vui sướиɠ đến hoáng váng, làm sao còn muốn đi nghiên cứu sâu các vấn đề khác, ngược lại Trần Viện có chút bất an, chuyện vừa rồi cô thừa nhận là thừa nhận, Trương Linh khẳng định đứng ở góc độ của cô hiểu cô, nhưng Lâu Nhã và Vinh Thiên bên này sẽ nghĩ như thế nào về cô? Cảm thấy cô lợi dụng tâm cơ để làm nhân viên mới, loại ấn tượng được thiết lập này thật sự quá kém, khiến cô hiện tại có chút nghẹn ngào.

Nghĩ như vậy, cô càng chán ghét Kỳ Mạn, nếu không có nàng ta cô cũng sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy.

Dư quang liếc Kỳ Mạn, thấy nàng nghiêng mặt lạnh nhạt bình tĩnh, bộ dáng không tranh giành với thế gian liền tức giận.

"Kỳ Mạn?" Lâu Nhã quay đầu, có chút nghi ngờ nói: " Đây là tên sao? ”

Kỳ Mạn ngước mắt lên, cười: "Đúng vậy. ”

Lâu Nhã liếc nhìn Trần Viện đang hỏi: "Cô đã tiếp xúc với bút ghi âm của HI trước đây?" ”

Trong phòng họp, cô thề rất chắc chắn, giống như đối với cây bút ghi âm này rất hiểu biết, Lâu Nhã cảm thấy tò mò, bút ghi âm của HI đã ra đời cách đây mười hai năm trước, rất ít người biết chức năng của thế hệ đầu tiên.

Kỳ Mạn nghe vậy mở môi nói: "Tiếp xúc qua. ”

Cô hào phóng: " Sản phẩm này là một trong những khóa học nghiên cứu ở trường đại học của tôi.. ”

Mười hai năm trước nghiên cứu cô còn nhớ rõ, Lâu Nhã đối với đối tác mới tới này có chút ngưỡng mộ, hơn nữa biểu hiện của nàng trong phòng họp không bình thường, luôn cho Lâu Nhã một loại ảo giác, lần này hợp tác dự án, sẽ không đơn giản như vậy.

Kỳ Mạn mặc cho nàng đánh giá khẽ gật đầu, Trương Linh nhìn thấy Lâu Nhã tầm mắt đặt trên người Kỳ Mạn có chút không vui, trên mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng rất rõ ràng là chuyển đề tài: "Lâu thư ký, cô vừa mới nói, Lê tổng sẽ tới đây? ”

Lâu Nhã phục hồi tinh thần, thu hồi tầm mắt nói: "Đúng vậy, chúng ta đi trước, Lê tổng đại khái mười phút sau đến. ”

Lê Ngôn Chi còn đứng ở trong phòng nghe, cô phát lại đoạn ghi âm vừa rồi của Kỳ Mạn: "Tôi là người cái gì cũng tốt, chính là tính tình không tốt, cái gì cũng phải, chính là mặt mũi không cần..."

Không nghĩ tới nàng lại phát hỏa như vậy, trước kia nàng cũng sẽ tức giận nổi giận, nhưng sẽ không nghiêm khắc như vậy, Lê Ngôn Chi nhớ có lần cô và Kỳ Mạn hẹn nhau đến ngày Valentine, kết quả công ty có việc gấp cô muốn đến nhà máy xử lý, bận đến cuối giờ đã qua, cô trở về đối mặt với thức ăn đã chuẩn bị và bóng tối trong phòng, cô bật đèn lên, nhìn thấy Kỳ Mạn ngồi trên sô pha.

"Tại sao chị không trở lại?"

"Chị bận việc à? Em đã gửi tin nhắn cho chị.”

"Em đã chời chị thật lâu nha."

Cô đi tới, bên trong nhà xưởng tín hiệu không tốt, cô không nhận được tin nhắn của Kỳ Mạn, đúng là cô không tốt, cô đi tới ôm Kỳ Mạn: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý đến thời gian. ”

"Em tức giận." Kỳ Mạn tức giận ôm Tri Tri tránh xa vòng tay cô, ngồi ở phía bên kia sofa, cô không có cách nào: "Mạn Mạn. ”

"Kêu cái gì." Nàng buông Tri Tri nhìn cô. Khóe mắt đỏ hoe có vết nhòe, đồng tử long lanh, xinh đẹp đến kinh ngạc, một cái nhìn lướt qua cũng đủ để cô trầm luân, cô đến gần, Kỳ Mạn quay lưng với cô: "Em thật sự tức giận! ”

Giống như một đứa trẻ lặp đi lặp lại nhấn mạnh, cô đã được cười: "Được rồi, tôi biết." ”

“Chị biết mà còn không dỗ em sao?” Kỳ mạn xoay người, buông biết biết, vươn đôi tay nói: “Ôm em.”

Cô ngồi qua, duỗi ra tay liền ôm lấy nàng.

Kỳ mạn cái gì cũng tốt, tính tình càng tốt, cái gì đều phải, chính là không cần nàng.

Lê ngôn chi bỏ tai nghe ra, dựa vào bên cạnh bàn, di động vang lên một tiếng, ánh đèn lập loè, màn hình sáng lên lại tắt đi, sau một lúc lâu, cô mới bắt máy.

“Tại sao trong ban giám đốc lại nói như vậy?” Lê Uẩn thực sư sốt ruột: “Cháu có biết hay không hiện tại bọn họ đối với cháu ý kiến rất lớn?”

Hội đồng quản trị vừa kết thúc, cô nghĩ rằng có biện pháp đối phó tốt cho Lê Tuệ.

“Ý kiến

của tôi liên quan đến sự cố K8 này là đầu tiên, chúng tôi nên ngừng hợp tác với Uy Hải, và thứ hai, Vinh Thiên sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả các vấn đề của K8.”

Lê Ngôn Chi còn chưa nói hoàn chỉnh cả phòng họp đều sôi trào.

“Cái gì Vinh Thiên gánh vác?”

“Điên rồi đi?”

“Lê tổng ngài hôm nay cần phải đem nói rõ ràng, K8 có cái gì vấn đề.”

Cô nghĩ biện pháp đối phó tốt là phải chịu trách nhiệm, mấy năm nay cô vắng mặt ở công ty, nhưng là một trong những giám đốc của Vinh Thiên, cô cũng biết tính tình của những giám đốc đó, có thể ăn thịt người không ra xương, vậy thì thế nào. có thể dễ dàng để Lê Ngôn Chi làm điều đó.

“Hôm nay cô không nói ra cái lý do đừng nghĩ làm chúng ta gánh vác trách nhiệm!”

“Chính là, rốt cuộc sao lại thế này?”

Cô cũng khó hiểu, nhìn về phía Lê Ngôn Chi, hỏi: “Ngôn chi a, rốt cuộc vì cái gì?”

“Là động cơ có vấn đề.” Lê ngôn Chi nói: “Hiện tại chủ động gánh vác trách nhiệm còn kịp, nếu bị Uy Hải tuôn ra điều này thì sẽ không kịp, quyết định của tôi là thay thế vô điều kiện động cơ bằng chiếc K8 đã bán.”

“Này sao lại có thể!”

“Cô có biết doanh số bán hàng của K8 trong nửa đầu năm không? Nếu nó được thay thế vô điều kiện, cô có biết cần bao nhiêu tiền không?”

“Chính là nếu thật là động cơ vấn đề, hiện tại chủ động gánh vác chúng ta còn có thể bảo đảm thanh danh.”

Hai bên người bắt đầu khắc khẩu, Lê Ngôn Chi sau khi nhậm chức đã đem lại rất nhiều lợi nhuận cho mọi người, nhưng hiện tại cũng không ai quên xẻ thịt vì lợi ích trong quá khứ đau lòng, bọn họ không đồng ý, Lê Ngôn Chi lại tâm ý đã quyết, còn lập hạ ‘ quân lệnh trạng ’, chuyện này xử lý không tốt ảnh hưởng doanh số của 480, cô sẽ chủ động từ chức, lời này vừa ra, những cái đó đổng sự đều trầm mặc xuống dưới, Lê Tuệ lại bối rối.

“Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Lê Tuệ nhíu mày: “k8 thật là động cơ vấn đề?”

Lê Ngôn Chi thấp thấp nói: “Đúng vậy.”

Nàng nói: “Hiện tại xử lý còn kịp, nếu kéo Uy Hải vào việc này thì là quá muộn.”

Lê Tuệ ấn đầu: “Làm sao có thể không ảnh hưởng tới doanh số 480?!”

Bà rất tức giận, giọng điệu càng thêm trầm trọng: "Làm sao có thể nói lời từ chức!"

Lê Ngôn Chi trấn an nói: “Cô cô, lời nói đã nói ra, cháu liền phải làm tốt gánh vác chuẩn bị, không cần nhiều lời.”

Lê Uẩn thiếu chút nữa không bị cô làm phát điên, bà hít sâu một hơi: “Ta có thể giúp cháu làm cái gì?”

Lê Ngôn Chi nói: “Cái gì đều không cần.”

“Vậy kế tiếp cháu chuẩn bị làm cái gì?”

Lê Ngôn Chi cầm điện thoại di động: “Cháu chuẩn bị mở họp báo.”

“Mở họp báo?” Lê Uẩn ít một hơi thật sâu, bà đầu óc choáng váng, cơ hồ đứng không vững, còn muốn dựa vào một người phụ nữ phía sau, Khi trợ lý nhắc nhở, cô ấy giơ tay lên và trợ lý đã hiểu, rời đi trước. Lê Tuệ đứng phía sau, lời nói nghe được rất rõ ràng.

Vinh Thiên chịu hoàn toàn chịu trách nhiệm tổ chức một cuộc họp báo và không còn hợp tác với Uy Hải, cả hai đều là mắt xích chết người.

Đương nhiên bà biết Vinh Thiên không thể thoát khỏi mối quan hệ trong chuyện này, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng Lê Ngôn Chi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, nếu cô nhận toàn bộ trách nhiệm thì đồng nghĩa với việc vấn đề K8 xuất hiện trên động cơ mới đã được thay thế. Vẫn còn một vấn đề, đó rõ ràng là vấn đề của Uy Hải.

Mấu chốt là, Uy Hải xác thật có vấn đề, không liên quan gì đến động cơ, không thể đổ lỗi cho Rongtian nếu K8 với động cơ mới được thay thế có vấn đề. Khi đó, Uy Hải sẽ không chỉ mất tiền, mà còn mất danh tiếng.

Lê Ngôn Chi đã cảnh giác đến chiêu trò này nhưng vẫn trở tay không kịp

Quá tàn nhẫn, nhưng động cơ của Vinh Thiên có một chút vấn đề và Lê Ngôn Chi không thể trốn thoát, mấu chốt chính là không có, nếu có thể ở động cơ thượng gian lận, bà hà tất cùng Tề Thiếu Đường liên thủ.

Sống sau khi chết, rất ít người có được loại dũng khí này.

Lê Tuệ đau đầu, di động vang lên, là Tề Thiếu Đường gọi điện thoại tới, bà liếc mắt thấy Lê Uẩn đứng đó vài mét, cắn răng nghe điện thoại.

Tiếng bước chân dần dần rời xa, lê Tuệ chậm rãi đứng thẳng người, đảo qua vừa mới buồn bực thái độ, bà nói: “Đi rồi.”

Lê Ngôn Chi cười: “Cảm ơn cô cô, kỹ thuật diễn càng ngày càng tốt.”

“Còn không phải bị cháu bức.” Lê Uẩn nói: “Lần sau có thể hay không sớm một chút cho ta biết?”

“Sớm một chút thì làm sao diễn được thế này.”

Lê Uẩn: “……” Nàng không phục: “Ta có kém như vậy sao? Vừa rồi không phải khen tài diễn xuất của ta sao?”

“Không kém, cô cô kỹ thuật diễn tốt nhất.”

Lê Uẩn bị cô vỗ mông ngựa rất cao hứng, thay đổi đề tài nói: “Đúng rồi, Triệu Hải Xuyên bên kia, cháu muốn qua thăm không?”

Trước kia bà suýt chút nữa đã thừa nhận Triệu Hải Xuyên sắp kết hôn với Lê Ngôn Chi, bây giờ gặp phải tai nạn lớn như vậy, Lê Ngôn Chi cũng không chịu đi, sợ rằng nhà họ Triệu sẽ tức giận.

“Không đi.” Lê Ngôn Chi nói: “Cháu cùng anh ta ngày đó đã kết thúc, không còn chuyện gì để nói.”

“Lời nói là nói như vậy, nhưng nhân tình không phải làm như vậy, cháu không đi liền không đi thôi, cô sẽ thay cháu đi xem anh ta vậy, nếu cháu không thích Triệu Hải Xuyên, ta đây cho cháu người khác.”

“Cô.”

“Liền nói như vậy định rồi.” Lê Uẩn nói: “Giữa trưa muốn hay không cùng nhau ăn cơm?”

Lê Ngôn Chi cự tuyệt: “Hẹn khách hàng.”

“Đi trước đi, cháu đang bận.”

Lê Ngôn Chi ngắt điện thoại nắm chặt di động, mấy phút sau cô mới rời khỏi phòng nghe, lên thang máy ra khỏi công ty, trước khi vào nhà hàng Tứ Xuyên, cô gửi một tin nhắn cho thư ký Lâu Nhã.

Điện thoại của Lâu Nhã tích tắc, cô nhìn xuống, sau khi xem xét nội dung, cô mỉm cười và nói: "Lê tổng đến rồi."

Trương Linh lập tức quay đầu, lại không thấy được cô, cô luyến tiếc dời đi tầm mắt, cô ấy miễn cưỡng quay mặt đi nhìn chằm chằm vào cánh cửa như thế này, Trần Viện ngồi ở bên cạnh cô có chút bất an, vừa mới nói chuyện phiếm vẫn luôn là Lâu Nhã cùng Trương Linh nói chuyện, tuy rằng Kỳ mạn cũng không mở miệng, một cỗ xấu hổ khó tả trào ra sống lưng, nhất là khi cô ngồi bên cạnh Kỳ mạn, cái loại cảm giác này liền càng thêm mãnh liệt.

Thật khó chịu, khó chịu đến cô nhịn không được uống một ngụm trà.

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Trương Linh lập tức đứng lên: “Lê tổng.”

Trần viện tay run lên, cái cốc không vững, trên ngực bị đổ một ít nước, cô vội vàng lau đi, đứng dậy nói: “Lê tổng.”

Kỳ Mạn là người cuối cùng đứng dậy, nàng ấy cao và mảnh khảnh với áo sơ mi trắng và quần tây cắt xéo màu nâu, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ, và một đôi mắt trong veo, xem người khi thanh triệt sạch sẽ, lại cảm thấy một chút mát lạnh như nước, nàng bôi đôi môi hồng nhạt của mình, hô: “Lê tổng.”

Lê Ngôn Chi đi qua đi, Trương Linh muốn đưa tay ra nhưng cảm thấy không đủ tư cách, cô co quắp ngón tay lại, ngược lại là Lê Ngôn Chi đi đến bên cạnh các nàng chủ động vươn tay.

Trương Linh thụ sủng nhược kinh, lập tức duỗi tay, Lê Ngôn Chi cùng cô nhẹ nhàng chạm tay vào nhau, cô còn cảm nhận được độ ấm, Trương Linh đáy lòng lại dâng lên một vạn cái bong bóng.

Thần tượng của cô bắt tay cô, thật là không biết vui đến mức nào.

Lê Ngôn Chi không để ý tới cô đi đến bên người nàng cùng Trần Viện nắm tay, tiện đà nhìn Kỳ mạn.

Hai người đã vài cái buổi tối không ở bên nhau, từ trước không cảm thấy, bởi vì Kỳ mạn ở biệt thự, đang đợi cô, chỉ cần cô quay lại mở cửa liền có thể nhìn thấy Kỳ mạn, người này là thuốc an thần cô, mặc kệ ở nơi nào, nghĩ đến nàng ở biệt thự, trong lòng cô liền như lửa đốt, đủ khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng hiện tại, ngọn lửa này đã tắt.

Thế giới của cô cũng đột ngột thay đổi.

Lê Ngôn Chi vươn tay đặt ở Kỳ mạn trước mặt, mặt mày còn đang căng thẳng, lại lắc lắc một cái, dường như không thể không duỗi tay ra, cho nên Kỳ mạn cho dù không muốn vẫn là vươn tay đặt ở lòng bàn tay Lê Ngôn Chi.

Mười năm, Kỳ mạn đã quá quen với nhiệt độ và cảm giác của đôi bàn tay này, khi hai lòng bàn tay chạm vào nhau Lê Ngôn Chi liền vẽ một vòng tròn trên lòng bàn tay, cảm giác ngứa nhẹ ập đến Kỳ mạn giật mình, lập tức thu tay lại.

Sau khi chia tay, nàng vẫn biểu hiện như thế này, không biết sống những đêm này như thế nào.

Ý thức được chính mình ở chỗ này hồ tưởng cái gì Kỳ mạn nhíu mày, mặt hơi trầm xuống.

Lâu Nhã đã chuẩn bị xong thực đơn, nói: “Lê tổng, bên này ngồi.”

Lê Ngôn Chi đi qua đi ngồi ở chủ vị thượng, bên người cô là Trương Linh cùng Lâu Nhã, Lâu Nhã nói: “Mọi người có cần gọi thêm gì không?”

Thực đơn chọn vài món thức ăn, đều là khẩu vị của Lê Ngôn Chi, Cô ấy thêm vài món tùy ý và nói với Trương Linh: “Quản lý Trương có cần gọi thêm món khác không?”

Trương Linh xua tay: “Không cần không cần, tôi không kén ăn, cái gì đều ăn.”

Lê Ngôn Chi nhìn về phía Trần Viện: “Vị này chính là?”

“Trần Viện.” Trương Linh nói: “Đó là nhóm dự án của chúng tôi.”

Lê Ngôn Chi gật đầu: “Thoạt nhìn trông rất thông minh.”

Trần Viện mặt ửng hồng lên, có chút lúng túng nói: “Cũng không có.”

Trương Linh dư quang liếc cô ta có chút không vui, thông minh không khéo, chuyện nhỏ cũng không thể làm tốt, hơn nữa không thành công, vừa mới còn bị Kỳ mạn phản gϊếŧ, không biết mặt mũi cười ở nơi nào mà còn cười được.

Trước mặt thần tượng, nghe cô ấy khen người khác luôn rất có tâm, có chút khắc nghiệt, Trương Linh nghĩ, lần sau mình thay Trần Viện cũng vô dụng.

Trần Viện nói xong nhìn về phía Trương Linh, cô đột nhiên bắt gặp khuôn mặt bị bóp chặt của cô, trong lòng rung động, lập tức nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của cô trong phòng họp, rõ ràng là biện pháp đối phó mà hai người đã bàn bạc, nhưng cô không làm gì cả, Trần Viện trong lòng hỏa khí có chút lan tràn đến trên người Trương Linh, cảm thấy đều là cô ta mới hại chính mình trước mặt mọi người.

Những suy nghĩ tinh tế của hai người đều không thể hiện trên bàn, trong khi thừa dịp dọn món ăn, Lâu Nhã đơn giản cùng Lê Ngôn Chi nói sơ qua chuyện hơp tác, Lê Ngôn Chi ngẫu nhiên gật đầu và rất nghiêm túc lắng nghe, Kỳ mạn gắp đồ ăn lại giương mắt nhìn cô, dưới ánh đèn, mái tóc của người phụ nữ tinh xảo, cả người anh ta lộ ra tư thế ưu tú, góc của bộ vest đính bên hông thẳng tắp, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kim cương có hình dáng độc đáo, Kỳ mạn đối này chỉ biểu lại quen thuộc bất quá đây là quà sinh nhật mà nàng đưa cho Lê Ngôn Chi.

Không nghĩ tới còn mang theo.

Cũng là, nàng vẫn còn dùng xe mà Lê Ngôn Chi cho.

Mỗi người một khác, không thể sống không cần tiền.

Kỳ mạn rũ mắt, nghe được Lâu Nhã hỏi: “Lê tổng, ngài cảm thấy thế nào?”

Lê Ngôn Chi nói chuyện, giọng nói của cô hơi trầm xuống, tốc độ nói cũng không nhanh nhưng giọng điệu rất bình tĩnh, cô lại tỏ vẻ lãnh đạm, cô nói: "Thật sự rất chân thành, nhưng giá cả vẫn hơi cao một chút. Có thể được giảm đi 0,5 được không? "

Trương Linh nghe được cô hỏi chuyện đầu óc ngốc ngốc, ngẩng đầu liền nhìn đến cô nhìn về phía chính mình, thường lui tới chỉ có thể ở trong TV mới có thể nhìn đến thần tượng giờ phút này liền tại bên người, liền ở trên bàn cơm, Trương Linh tâm tình kỳ thật thực nổ mạnh. Tuy nhiên, cô ấy muốn để duy trì hình ảnh của cô ấy như một người quản lý và không thể mất thái độ một cách tùy tiện.

“Lê tổng.” Trương linh nhuận môi, cảm giác được một trận miệng khô lưỡi khô khốc: “Giá cả thượng chúng tôi xác thật không thể lại đè ép, chỉ có thể giảm giá cho ngài những lần khác.”

“Ngài yên tâm, chỉ cần là ngài đơn đặt hàng, chúng ta ưu tiên an bài, mặt khác ——”

"Những chuyện này Triệu Thiên cũng có thể làm." Lê Ngôn Chi nói chuyện ấm áp, lại có chút áp bức: "Thư ký Lâu không nói với mọi người sao? Giá của Thiệu Thiên ít hơn các người một chút, chúng tôi còn có quyền ưu tiên lấy hàng, tôi nể mặt Trương quản lý hết lần này đến lần khác đến đàm phán hợp đồng cảm thấy có thể hạ thấp một chút yêu cầu, nhưng không phải không có yêu cầu. ”

Trương Linh mở miệng, bình thường đối mặt với những người khác lưỡi hoa sen, đến chỗ Lê Ngôn Chi lại giống như bị mắc kẹt, mặt cô đỏ lên, một lúc lâu sau không nói ra một chữ. Sắc mặt Lê Ngôn Chi rõ ràng lạnh xuống. Trần Viện không muốn bỏ qua cơ hội khó giành được này, cô ấy nói: “Lê tổng, chúng tôi đã đưa ra giá xuất xưởng ban đầu trên bảng báo giá. Cho dù chúng tôi có thấp đến đâu, chúng tôi không thể tạo ra sự khác biệt với Triệu Thiên. Cũng không phải một ngày hai ngày, thành ý cô nên nhìn ra, sự phát triển hiện tại của Cẩm Vinh của chúng tôi trong nước đã rất tốt, suy nghĩ là hợp tác lâu dài với cô, một điểm 0,5 thực sự không phải là một khoảng cách lớn, nhưng cô nghĩ rằng chất lượng công ty của chúng tôi và sức hấp dẫn thương hiệu có thể nhìn thấy, tôi tin rằng Cẩm Vinh của chúng tôi mang lại lợi nhuận cho cô không bao giờ thấp hơn một điểm. Sự hợp tác này phải là một liên minh mạnh mẽ, vì vậy tôi muốn cô tin tưởng và chọn chúng tôi. "

Những lời này là kết quả của cuộc thảo luận giữa cô và Trương Linh trong phòng họp, tuy nhiên không nghĩ tới, Trương Linh tạm thời rớt dây, cô không thể không vượt qua, phải xông ra lập tức, Lê Ngôn Chi nghe vậy nhấc mí mắt lên nhìn cô, gật đầu, lộ ra một nụ cười rất hài lòng: "Cô Trần nói rất đúng. ”

"Tôi có thể cân nhắc."

Trần Viện nghe được lời này vẻ mặt vui mừng, Trương Linh bên cạnh lại đặc biệt tức giận, người này đem hết lời nói của mình ra nói, còn được khen ngợi, bây giờ cô đang đầy bụng lửa không có chỗ phát, còn muốn tươi cười: "Vậy trước cảm ơn Lê tổng. ”

"Không cần khách khí." Lê Ngôn Chi lướt qua cô nhìn về phía Trần Viện bên cạnh cô: "Vị tiểu thư này miệng tài, tin tưởng năng lực kinh doanh cũng không kém, người bên cạnh trương quản lý đều rất bất phàm a. ”

Trương Linh trong lòng hận không thể đem Trần Viện đập vỡ vụn thành từng mảnh, trên mặt lại chống đỡ nụ cười: "Lê tổng nói đúng. ”

Trần Viện nghe vậy là vui mừng, cô lau mặt nhìn Lâu Nhã, không ngờ lại gặp vận may về phía Lê Ngôn Chi, niềm vui của cô trái ngược hẳn với vẻ lạnh lùng của Trương Linh.

Có tiếng gõ cửa phòng, nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi vào, dọc theo bàn tròn bày một vòng, cuối cùng đặt hai chai đồ uống lên bàn, Lâu Nhã vừa đứng dậy đã bị Trương Linh đoạt trước nói: "Tôi đến đây. ”

Lâu Nhã ngồi xuống cười nhạt: "Cám ơn Trương quản lý. ”

Trương Linh rót đồ uống cho Lê Ngôn Chi và Lâu Nhã, chào hỏi các nàng ăn cơm, điện thoại di động Lê Ngôn Chi vang lên, cô làm ra cử chỉ: "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại. ”

Cô nói xong cầm di động đi ra ngoài, bốn người còn lại trong phòng không ai động đũa, Kỳ Mạn mắt nhìn mũi, phát hiện trên bàn ăn có mấy món ăn vẫn là cô thích ăn.

"Trương quản lý." Lâu Nhã nhỏ giọng nói: "Lê tổng ở bên ngoài, nhận điện thoại xong không phải là thời cơ tốt để đàm phán hợp đồng sao? ”

Như phá tan không khí ban nãy, Trương Linh ngay lập tức nói như thể cô ấy vừa thức tỉnh từ một giấc mơ lớn: "Tôi biết rồi. ”

Cô đứng dậy và không quên nói: "Cảm ơn thư ký Lâu."

Lâu Nhã nhìn phương hướng nàng rời đi cười, mím môi sữa thấp giọng nói: "Không khách khí. ”

Cô chờ người đi mới nhìn về phía Trần Viện, hỏi: "Cô Trần làm việc ở Cẩm Vinh mấy năm rồi? ”

Trần Viện lạnh lùng bị hỏi sửng sốt hai giây, Lâu Nhã cười: "Lê tổng cũng không dễ dàng khen người, Trần tiểu thư có thể vào mắt Lê tổng, chứng minh ngài rất có thực lực. ”

"Lâu thư ký đã qua giải thưởng rồi." Tâm trạng của Trần Viện hôm nay là ngồi tàu lượn tốc, chợt lên và xuống, một lúc nhảy điên cuồng dừng lại, hiện tại chính là giai đoạn nhảy điên cuồng, cô nói: "Tôi đã ở Cẩm Vinh ba năm rồi. ”

"Đó có phải là bộ phận bán hàng không?" Dáng vẻ tán gẫu của Lâu Nhã, trên mặt mang theo ý cười ôn nở, tựa như bạn tốt tri tâm, Trần Viện buông bỏ cảnh giác, gật đầu: "Ừm, vâng. ”

"Đáng tiếc a." Lâu Nhã lắc đầu: "Chôn vùi rồi. ”

Chen Yuan không hiểu: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có." Lâu Nhã bật cười: "Liền cảm thấy theo tài năng và năng lực của cô Trần, ở lại phòng bán hàng làm nhân viên, thật sự quá chôn vùi. ”

"Cô không biết, người trước đây Lê tổng khen ngợi đã mở công ty rồi, ánh mắt cô ấy rất chuẩn."

Kỳ Mạn ngồi ở một bên ăn cơm hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt rất chuẩn, miệng tốt, năng lực cao, Lâu Nhã cùng Lê Ngôn Chi hai người cầm gϊếŧ quả thực là vô địch, tin tưởng không có ai có thể chống cự, quả nhiên Trần Viện ngồi bên cạnh nàng đã bắt đầu xuất hiện biểu tình vui mừng không thắng: "Không có, Lê tổng quá sai lầm khen ngợi. ”

"Vậy vẫn có thực lực mới có thể khen ngợi." Lâu Nhã nói: "Tôi tin tưởng Lê tổng sẽ hảo hảo cân nhắc hợp tác với công ty của mọi người, nếu như có thể thành công, cô chính là đại công thần đầu tiên. ”

Trần Viện bị cô thổi bay phiêu nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ tươi diễm lệ.

Kỳ Mạn thật sự nhịn không được cười đứng lên, nói với Lâu Nhã: "Xin lỗi, đi vệ sinh một chuyến. ”

Lâu Nhã gật đầu: "Được. ”

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai người là Lâu Nhã cùng Trần Viện, Lâu Nhã nói: "Tiện thêm wechat thì sao? Tôi nghĩ rằng giao tiếp với cô là thuận tiện hơn so với giao tiếp với quản lý Trương. ”

Trần Viện vội vàng lấy điện thoại di động ra khỏi túi, lúc mở khóa còn không quên nói: "Xin lỗi Thư ký Lâu, hôm nay ở phòng họp cho cô xem chuyện cười..."

"Tôi không quan tâm đến chuyện nội bộ bán hàng của các ccoo." Vẻ mặt cô thản nhiên: "Tôi chỉ biết, Lê tổng rất hài lòng với kế hoạch của cô, rất hài lòng với cô là được, lãnh đạo hài lòng tôi liền hài lòng. ”

Trái tim treo lơ lửng của Trần Viện hoàn toàn được đặt trở lại, một đầu mồ hôi, cô dùng giấy mặt lau sạch, cuối cùng cộng thêm WeChat của Lâu Nhã.

Lâu Nhã chỉ bụng rất nhanh gửi tin nhắn cho một người khác: "Lê tổng, toi đã thêm vào. ”

Lê Ngôn Chi vừa nghe Trương Linh giải thích vừa cúi đầu gõ: "Gửi thông tin tuyển dụng mới nhất của công ty cho cô ấy. ”

Lâu Nhã có chút mơ hồ, cô bất động thanh sắc dùng dư quang liếc mắt nhìn Trần Viện, tướng mạo bình thường, tư chất không cao, quan trọng nhất là thủ đoạn quá kém, chẳng lẽ bởi vì lời vừa rồi của cô xúc động Lê tổng, cho nên muốn mời tới công ty?

Cũng không giống phong cách làm việc bình thường của Lê Ngôn Chi.

Lâu Nhã mang theo hai phần hồ nghi gửi tin nhắn: "Lê tổng, ngài muốn mời chào vị Trần tiểu thư này? ”

Lê Ngôn Chi: "Không muốn. ”

Lâu Nhã nắm chặt điện thoại di động: "Vậy ý ngài là sao? ”

Lê Ngôn Chi không nhẹ không nhạt trả lời ba chữ: "Cô nói sao? ”

Lâu Nhã: ...

Cô ấy nói một cái búa! Cô ấy không muốn nói! Cô ấy muốn từ chức!