Thiếu Dưỡng Khí

Chương 17: Gãi Ngứa

Hoắc Vân Thâm nhìn bộ dáng sắp khóc của Đường Vũ, chỗ mềm mại trong lòng tựa hồ bị chọc chọc.

Anh vuốt ve đôi mắt Đường Vũ, ngữ khí cưng chiều: "Bao nhiêu tuổi rồi mà động một chút là khóc.”

Đường Vũ bị Hoắc Vân che mắt, liền mím cái miệng nhỏ nhắn, hừ hừ nói: "Chính là đau mà, vừa rồi đập đến.”

Hô hấp bỗng nhiên bị chặn lại, Đường Vũ ngẩn người, trong lòng lặng lẽ nở nụ cười, sau đó hết sức nhu thuận đáp lại Hoắc Vân Thâm, lại không phối hợp cắn anh một cái. ( truyện chỉ đăng ở s1apihd.com )

Người đàn ông "hừ" một tiếng, ghé vào bên tai cô nói: "Em ngoan một chút cho tôi, còn để cho tôi thấy em cười với người đàn ông khác, tôi..."

"Đánh gãy chân của em" Đường Vũ cười cười: "Em biết, yên tâm đi, chân dài của em là bảo bối, sẽ không gãy đâu.”

"À" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, cho dù Đường Vũ bị che mắt, vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng đắc ý vừa bá đạo của Hoắc Vân Thâm, nhưng cô lại thích bộ dạng này.

Hoắc Vân Thâm thu tay lại, lại thò vào chăn, xoa xoa lưng Cho Đường Vũ, anh nghĩ trên lưng người phụ nữ này sờ thấy xương rõ ràng như vậy, hẳn là để dì Trương nấu cho cô thêm chút thịt để ăn.

Đường Vũ giống như một con mèo được vuốt lông, híp mắt, khóe miệng mang theo một nụ cười thỏa mãn, kỳ thật vừa rồi chính là đυ.ng một cái, cũng không đau lắm.

Đường Vũ nghiêng người, nói: "Anh sang trái một chút, bên đó ngứa, sang phải một chút, phía trên một chút.”

Hoắc Vân Thâm làm theo, Đường Vũ phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, chỉ thiếu học heo kêu, một lát sau, lại nói: "Phía trên một chút, bên phải một chút, chính là nơi này chính là như vậy, ai nha thật thoải mái..."

Hoắc Vân Thâm: "..."

Người phụ nữ này coi anh là gì? Máy gãi ngứa nhân tạo? Thật sự là ba ngày không thu thập, sẽ không biết mình mang họ gì!

Hoắc Vân Thâm lập tức rút tay ra, Đường Vũ mở mắt ra, quay đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, lập tức phản ứng lại, cười cười, nói: "Chính là thoải mái mà. So với máy gãi ngứa trong nhà thoải mái hơn nhiều..."

Hoắc Vân Thâm: "..."

Anh nên vui sao? Người phụ nữ này đang khen anh hả?

Hoắc Vân Thâm đứng lên, Đường Vũ giữ chặt anh, đáng thương hỏi: "Anh phải đi sao?”

Hoắc Vân Thâm gật đầu, hôm nay anh đã ở trong bệnh viện rất lâu, hơn nữa người phụ nữ Đường Vũ này lúc nào cũng quyến rũ anh, bây giờ ánh mắt lưu luyến không rời này đều có thể trực tiếp biến thành thiệp mời, anh thật sự không thể ở lại được nữa.

Đường Vũ cắn môi, hừ hừ nói: "Em muốn ăn bánh hạt dẻ..."

Hoắc Vân Thâm nhìn Đường Vũ một cái, không nói gì, Đường Vũ kéo ống tay áo anh nhìn thẳng vào anh, chừng mười giây sau, cô buông tay ra, sự dịu dàng của Hoắc Vân Thâm chỉ giới hạn ở thời điểm anh muốn dịu dàng, không liên quan gì đến việc Đường Vũ có làm nũng hay không, nếu dây dưa tiếp, hôm nay chút ôn nhu này sẽ biến thành phiền não của Đường Vũ.

Hoắc Vân Thâm rất hài lòng với sự nhu thuận hiểu chuyện của Đường Vũ, anh khom lưng hôn lên trán Đường Vũ, nói: "Nghe lời, ngày mai có thể xuất viện.”

"Ừm." Đường Vũ rất nhu thuận cười cười, nhìn theo Hoắc Vân Thâm đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó nhảy xuống giường, đi đến bên giường chờ một phút, nhìn thấy bóng lưng cao ngất của Hoắc Vân Thâm đi ra khỏi tòa nhà.

Minh Thành mở cửa xe, Hoắc Vân thâm đầu cũng không quay lại mà lên xe, chiếc xe quý giá lao đi.

Đường Vũ bĩu môi, nói một câu: "Mẹ kiếp! Thật đúng là đi rồi, tra nam!”

Sau đó, cô "xạch" một cái kéo rèm cửa lại.