Edit: windy
Nhắc tới Mặc Khuynh Thành, cô đang ở nước M hắt hơi một cái.
“Công tử, cậu làm sao vậy?”
Đào Hề Nhiễm khẩn trương đi lên phía trước, diễn viên bị cảm trong lúc quay phim, là chuyện cực kì đau khổ.
“Không có chuyện gì.” Ngoài miệng nói như vjaay, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc là ai nhắc tới cô.
Đào Hề Nhiễm nghe thấy cô nói như vậy, cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại vui sướиɠ khi thấy người gặp họa đem điện thoại tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, “Công tử, cậu xem đây là tin tức mới nhất của Hoa Hạ.”
Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, nhìn tiêu đề [Du khách xuất ngoại làm mất hết mặt mũi Hoa Hạ], kéo xuống, video tự động chạy, tuy không thấy rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra được người đó là Quảng Y.
“Nhảy thoát y?”
Điều này làm sao có thể, dù thế nào, Quảng gia cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy trước nơi công cộng, ở giữa chắc chắn có ẩn tình gì đó?
“Đúng vậy, cũng không mấy người đó nghĩ thế nào, quả thật mất mặt.”
Kì thật cô lựa chọn đưa cho công tử xem lúc này, tuy không rõ lắm vì sao Lê An An nói muốn đuổi chị em hai người kia, nhưng mà khẳng định là có lý do.
Đem điện thoại lại cho cô ấy, vẻ mặt Mặc Khuynh Thành tỏ vẻ không có hứng thú.
Đào Hề Nhiễm vẫn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Công tử đã không thèm để ý, cô cũng không cần nói thêm gì nữa.
“Mặc, có người tìm!”
“Công tử, cậu chuẩn bị quay phim đi, mình đi!”
Nói xong, cô liền ôm điện thoại chạy ra cửa.
“Giác Nhi, con nói bảo bảo hiện tại đang làm cái gì?” Lan Tuyết Mai mang theo vali ngó vào bên trong.
Mặc Giác vụиɠ ŧяộʍ trợn trắng, vẫn kiên nhẫn nói: “Mỹ nữ, ở trong này ngoại trừ quay phim thì còn có thể làm gì.”
Lan Tuyết Mai biết mình lo lắng quá mức, nhưng cũng không có cách nào khác, có một cô con gái như vậy, nếu là gặp chuyện không may thì đau lòng chết.
“Mỹ nữ, tại vì mẹ lo lắng như vậy, mới có thể dẫn đến người đàn ông của mẹ nghi ngờ nhiều như vậy đó.”
Lan Tuyết Mai bị nói có chút đỏ mặt, lạnh nhạt dơ tay che đi.
“Giác Nhi, nếu không tại vì con, Tuyển Thần sẽ không hỏi nhiều như vậy.”
Cũng không phải tại lý do này, nếu là một mình ra ngoài, cũng không thấy Mặc Tuyển Thần lo lắng nhiều lắm, nhưng vừa nói tới cùng với Mặc Giác, ông ấy liền như là sư tử đa nghi, hoài nghi đủ thứ.
Mặc Giác hô to oan uổng, “Mỹ nữ, đây không nên trách con nha, mẹ không phải không biết con và người đàn ông của mẹ từ nhỏ liền xem không vừa mắt.”
“Đó là con không có bản lĩnh, xem Dận Nhi đi, tới cả bảo bảo nữa, ai không thể sánh bằng con không.”
Ngàn sai vạn sai, đều là anh sai.
Trong lòng Mặc Giác từng trận đau đớn, anh cảm thấy mỹ nữ không thích anh, vậy mà lại hạ thấp bản thân anh đi như vậy.
“Hu hu...”
“Ma, ma giáo quan?”
Một tiếng hô kêu lên, khiến cho tâm tình của anh càng thêm buồn.
“Đầu lưỡi uốn thẳng trước khi nói.”
Cái gì mà ma giáo quan, anh có khủng bố như thế không? Anh cả nhà mình tính là gì, ác ma địa ngục sao?
Đào Hề Nhiễm can đảm, thiếu chút nữa liền chào một cái.
“Huấn luyện viên Mặc, sao thầy lại rảnh mà tới đây vậy?”
Mặc Giác làm động tác giống như Mặc Khuynh Thành từng làm, chân mày nhíu lại, “Thế nào, tôi không thể tới sao?”
“Đương nhiên không phải! Thầy là anh trai của công tử, chính là anh trai của tôi, tôi cao hứng còn không kịp đấy!”
Nực cười, cô dám nói một tiếng không!
“A, lôi kéo làm quen là vô vị, mỹ nữ, đây là trợ lý nhỏ của em gái, mẹ ý tứ ý tứ thì tốt rồi.”
Lan Tuyết Mai trực tiếp bỏ qua lời anh nói, tươi cười ôn nhu, “Con là trợ lý của bảo bảo hả, ta là mẹ của bảo bảo Lan Tuyết Mai.”
“Thái hậu, Thái hậu cát tường!”
Theo bản năng muốn hành lễ.
Một đôi tay ngọc liền vội vàng đỡ lấy cô, “Cháu gái, con làm cái gì vậy.”
Nhìn động tác của cô ấy, dở khóc dở cười, nếu là bà phản ứng không kịp, kia không phải là nhìn cô ấy quỳ xuống sao.
Gương mặt Đào Hề Nhiễm đỏ lên, mới nhớ tới đây vẫn là ở bên ngoài, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Thái hậu, cháu, cháu dẫn 2 người đi tìm công tử.”
Lan Tuyết Mai nhìn bóng dáng vội vã chạy vào bên trong, nháy nháy mắt với Mặc Giác ở bên cạnh, “Giác Nhi, con thấy cô ấy thế nào?”
Mặc Giác trả cho bà một ánh mắt “Mỹ nữ, mẹ không có nói đùa chứ!”
Hừ lạnh một tiếng, kéo vali hành lí đi theo sau Đào Hề Nhiễm, bà cảm thấy được cô gái này không tồi.
“Công tử, thái hậu tới đây!”
Một tiếng thái hậu, khiến cho tất cả mọi người đang làm việc liền dừng công việc trong tay lại, nhìn về phía sau Đào Hề Nhiễm.
Lan Tuyết Mai sửng sốt, rất nhanh liền khôi phục bình thường, bà dù gì cũng là Piano gia, nếu là nhìn kĩ liền thấy dấu vết luống cuống, vậy thì không phải rồi.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mặc Khuynh Thành vội vàng buông kịch bản trong tay ra, tiếp nhận vali, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mặc Giác ở sau.
Mặc Giác cho cô một ánh mắt “Chờ chút nói cho”.
“Mẹ nhớ con, vừa lúc cũng chưa từng xem con đóng phim bao giờ, liền thuận tiện tới đây xem thử.”
Bà đương nhiên sẽ không nói là vì một câu của Mặc Giác mà sợ tới mức tự mình vội vàng chạy tới đây được.
“Mẹ, con cũng nhớ mẹ rồi.”
Cảm động ôm lấy Lan Tuyết Mai, đem khuôn mặc nhỏ nhắn chôn ở trên cổ bà, mang theo chút mệt mỏi.
Lan Tuyết Mai sờ sờ tóc của cô, cười nói: “Bảo bảo, nơi này nhiều người nhưu vậy, nhanh tiếp tục làm việc đi.”
“Không đâu, làm nũng với mẹ của mình thì có làm sao đâu, để cho bọn họ hâm mộ đi.”
Đào Hề Nhiễm trừng lớn hai mắt, không nghĩ tới, công tử ở trước mặt thái hậu lại có bộ dáng này, sau đó nhớ tới lời Lê An An nói trước khi đi, vội vàng đem điện thoại giơ về phía đó sau đó chụp lấy một tấm.
Mặc Giác đem động tác của cô để vào trong mắt, bất động thanh sắc tiêu sái đi tới chỗ cô nhìn động tác của cô.
Chậc, không tệ, vẫn biết PS.
Đương nhiên, PS không phải là vì để cho ba người càng thêm đẹp, mà là vì suy nghĩ riêng, đầu Lan
Tuyết Mai cùng Mặc Giác là hình động vật đáng yêu, chỉ là...
Vì sao anh lại là hình quỷ!
Trong mắt hiện lên vẻ không vui, lại cảm thấy đầu óc người này không tốt.
Đào Hề Nhiễm chăm chú PS không hề phát hiện ra vẻ mặt của anh, nếu không thì tuyệt đối sẽ đem hình quỷ thay thành thiên sứ, bày tỏ ra tôn kính thâm sâu của mình.
PS xong xuôi, gõ gõ mấy câu liền gửi đi.
Khuynh Thành công tử: Hôm nay Thái hậu yêu quý cùng Vương gia ca ca tới thăm, ha ha ha, kinh hỉ lớn, ps, nhìn bộ dạng làm nũng của công tử kìa, tôi cũng là con gái, cảm thấy cực kì xấu hổ.
[Người phát Weibo là ai? An ma ma, Hứa ma ma hay là Đào ma ma?]
[Trọng điểm của lầu trên sai rồi, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy hình ảnh công tử ôm thái hậu như tranh vẽ ra sao!]
[Làm nũng a, tôi cũng muốn tận mắt thấy công tử làm nũng, ma ma, tới tới tới, nói cho chúng tôi biết công tử ở đâu đi, chúng tôi lập tức bay qua thăm!]
[Cho dù tới đó chúng ta cũng không nhìn thấy bộ dáng làm nũng của công tử đâu, a a a, đột nhiên cảm thấy công tử đặc biệt man làm nũng thật không xuất bản nữa!]
[Ma ma đúng là, vậy mà không có chụp chính diện, chúng tôi muốn xem công tử làm nũng!]
[Đồng tình cầu hình chính diện +1]
[Đồng tình cầu hình chính diện +2]
[Đồng tình cầu hình chính diện +3]
...
Rất nhanh, tin này được nhiều người đăng lại, cũng nổi nhiệt lên tận đầu trang.
MD, có cần khoa trương như vậy không!
Đào Hề Nhiễm khoa trương nuốt nước miếng, điện thoại không ngừng kêu lên, không chỉ có tin tức, còn có điện thoại của mình.
Không được, cứ như vậy sẽ đơ luôn mất.
Nghĩ tới như vậy, liền bấm nút thoát khỏi.
Nhưng mà...
“Đơ thật rồi!”
Nhịn không được nói ra miệng, Mặc Khuynh Thành còn đang hưởng thụ ấm áp cũng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía cô.
“Làm sao vậy?” Cô biết là Đào Hề Nhiễm chụp ảnh đăng lên Weibo.
Đào Hề Nhiễm nắm góc áo, nhưng vẫn nhếch khóe miệng nói: “Không, không có chuyện gì, công tử, mình đi xử lý chút chuyện đây.”
“Đi đi.”
Cầm lấy điện thoại vội vàng chạy đến một góc, chăm chú trả lời.
An ma ma: Đào ma ma, cậu bị pháo nổ sao.
Đào ma ma: An ma ma, cậu như vậy là vui sướиɠ khi thấy người gặp họa sao?
An ma ma: Ai nha nha, đừng nóng giận, nhưng mà mình thật đúng là vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.
Đào ma ma: Chậc, cậu đừng có mà vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, gần đây Dịch Thần quấn lấy suốt phải không.
Mặc dù ở nước ngoài, nhưng chuyện công ty xảy ra những gì cô đều biết hết.
An ma ma: MD, mấy đám mồm rộng kia! Khuynh Thành không biết đúng không?
Đào ma ma: Cậu cảm thấy sao?
Lê An An ở đầu bên kia trong lòng than một trận, vì cớ gì mà trời cao lại đối đãi với mình như vậy!
Đào ma ma: Nhưng mà cậu yên tâm, cho dù công tử biết cũng sẽ không kinh ngạc, bởi vì cậu ấy sớm đã nhìn ra rồi.
Lê An An suy nghĩ, cũng đúng, bản thân cô cũng đã biểu hiện rõ như vậy rồi, nhìn không ra thì đúng là kì quái.
An ma ma: Không nhắc tới chuyện của mình nữa, cậu nhanh chóng tìm cách chụp chính diện đi.
Nhắc tới cái này, vẻ mặt Đào Hề Nhiễm liền khổ sở, cô cũng muốn có được hay không!
Đào ma ma: Công tử cùng thái hậu đã tách ra rồi, mình lấy cái gì cứu vớt bây giờ.
An ma ma: Buồn thay cậu một giây, a ha ha ha ha chậc...
Tống Tiểu Bảo: Hai người có thể lựa chọn tán gẫu, không cần thảo luận nữa.
Hứa ma ma: Đúng vậy, An ma ma, chuyện của cậu và Dịch Thần toàn bộ công ty đều đã biết rõ.
?!
Toàn bộ công ty?
Đới Thiên: A, không nghĩ tới tôi mới rời khỏi vài ngày, cậu với Dịch Thần đã thành rồi?
Hà Gia Tường: Đới Thiên, cái gì mà đã thành, rõ ràng là chuyện nam nữ hoan ái, cá nước thân mật.
Đồng Ôn Luân: Người ta gọi là bốp bốp bốp?
Cam Triết: ... Ôn Luân, cậu học cái xấu rồi.
Ban Hữu: Các người là không có chuyện gì để làm?
Cam Triết: Hệ thống nhắc nhở, người này đã logout.
Mọi người: ... Không tiền đồ.
Công tử: Ban Hữu, tôi cảm thấy bọn họ quá rảnh rỗi rồi.
Ban Hữu: Tôi đã hiểu.
Trong công ty đồng loạt kêu lên, đến ngay cả mấy người đi tới tòa nhà cũng phải dừng bước lại.
Bên trong này nuôi sói sao?
Mặc Khuynh Thành mở giao diện máy ảnh ra, làm động tác mèo cầu tài với máy ảnh.
Khuynh Thành công tử: Nghe nói mọi người muốn ảnh tôi làm nũng?
[Công tử! Công tử! Thật đáng yêu nha!]
[Nhanh lưu lại mau, yên lặng liếʍ màn hình.]
[Tôi nghe được tiếng tim đập rồi, công tử, người không tệ nha...]
[Lầu trên nhanh tránh ra, công tử cái gì cũng không tệ.]
[Đúng vậy, trong đại trang viên muốn cái gì chả có.]
[Tự dưng rất hâm mộ đoàn ma ma được ở bên cạnh công tử, nói nhỏ một câu, công ty Mặc Ấn còn thiếu người bưng trà rót nước không?]
[Lầu trên thật tâm cơ, cũng muốn hỏi thế! Cho dù là dọn nhà vệ sinh tôi cũng nguyện ý!]
[...Đột nhiên cảm thấy cha mẹ sinh tôi quá muộn, nếu là sớm vài năm, tôi cũng có thể tự tin nói lời này, đáng thương, phải nhịn lại.]
[Tôi cũng vậy, nhìn mình mới là vị thành niên, trong lòng tan vỡ...]
[Công tử cũng là vị thành niên, tôi tin tưởng công tử sẽ không quan trọng tuổi tác.]
...
Mặc Khuynh Thành không đọc bình luận của bọn họ nữa, lạnh nhạt tắt màn hình điện thoại, tiếp tục chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.
“Mặc, đến lượt cô!” Chỉ chốc lát sau, An Đông liền bắt đầu hô lên.
Đặt kịch bản xuống, đứng dậy, “Mẹ, con đi đây.”
“Cố lên!”
Vô thanh gật đầu, trường khí đầy đủ.
Bởi vì quay ở sân bãi, lấy cảnh quay làm chủ yếu, mà cảnh hiện tại cô quay chính là cảnh nam chính Felix phát hiện ra bí mật của cô.
“Cecilie, cô là ma phương?”
Anh không thể tin được ở chung với nhau lâu như vậy mà cô lại chính là bộ phận thế giới này tạo thành.
Trên mặt Cecilie đã không còn nụ cười ngây ngô ngày xưa nữa, mặt không chút thay đổi nhìn anh, trong mắt chợt lóe lên chút phức tạp, cuối cùng biến thành bình tĩnh.
“Tôi không phải ma phương.”
Nói khách quan thì, cô chỉ là thuộc hạ của ma phương này.
Hiển nhiên, Felix cũng hiểu rõ ý của cô, không thể tin được lùi về sau một bước, cười thảm, “Cecilie, cô biết rõ tôi vẫn đang tìm kiếm đường ra, cô lại cái gì cũng không nói, cô!”
Anh không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy bản thân đã bị lừa! Ở chung thời gian dài như vậy, anh đã yêu sâu đậm người con gái khi thì giảo hoạt khi thì ngây thơ này, nhưng hiện thực luôn tàn khốc như thế, tàn khốc tới nỗi bản thân anh cũng không nguyện tin tưởng.
“Tôi là thuộc hạ của ma phương, không được nói những việc này cho người từ bên ngoài đến biết.” Cho dù là bản thân cô yêu anh, nhưng trách nhiệm lớn hơn trời, cô sẽ không lấy toàn bộ thế giới này để đặt cược.
“Vậy bây giờ thì sao, có phải cô vẫn tính để cho tôi chờ đợi ở nơi này cả đời hay không?”
Anh có thể không quay về, nhưng tuyệt đối không để cho người khác cũng như mình.
Không sai, sau khi anh vào đây một tháng, Trách Đế cũng theo anh đi vào.
“Thật xin lỗi.” Thân là thuộc hạ của thế giới ma phương, cô đương nhiên biết thanh mai trúc mã của anh cũng vào thế giới này rồi.
“Cecilie, tôi không muốn ra tay với cô.”
Trách Đế bên cạnh anh nắm lấy cánh tay anh, “Felix, anh không cần vì em như vậy, kì thật nơi này cũng được.”
“Trách Đế, anh sẽ không cho em ở lại đây.”
Thời gian nơi này hoàn toàn không thống nhất, thân là nhà khoa học anh biết rõ ở lâu trong hoàn cảnh như này sẽ giảm thọ, đương nhiên, cụ thể thì anh không rõ ràng lám, nhưng đối với thay đổi của bản thân anh vẫn rất rõ ràng, cho nên, đây cũng là nguyên nhân anh không thể không để cho Trách Đế ra ngoài, anh có thể cả đời ở cạnh Cecilie, nhưng không thể ích kỷ để cho người vô tội ở lại đây cùng anh được.
“Felix...”
Trách Đế cảm động hốc mắt đỏ bừng, cô cho rằng anh vẫn có chút tình cảm với mình, có lẽ bọn họ có thể cùng nhau trở về, như vậy có phải hay không...
Nghĩ đến tâm nguyện bao năm nay, cô không khỏi đem tầm mắt nhìn về phía Cecilie vẫn ngồi ở trên ghế.
“Cecilie, mong cô thành toàn cho chúng tôi, đưa chúng tôi ra ngoài đi.”
“A, đúng là một đôi vợ chồng bất hòa, nhưng mà ở trong thế giới này, nếu muốn ra ngoài, không có khả năng đâu.”
Đôi mắt không hề gợn sóng khiến cho cô giống như là một người không có cảm xúc, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết được, cô đang đau khổ.
Vì sao, vì sao anh nhất định phải rời đi, chẳng lẽ ở chỗ này cũng cô không tốt sao? Cảm giác cô đơn nhiều năm qua không dễ dàng gì được ôn nhu của anh xua tan đi, nhưng hiện thực luôn thích trêu đùa mình, hóa ra toàn bộ những thứ đó, đều là cô tự mình đa tình.
“Cecilie, tôi chỉ xin cô đưa Trách Đế đi, tôi có thể ở lại cùng cô.”
Đây là quyết định không thay đổi của anh, nhưng vào thời điểm này lại khiến cho người khác nghe thấy liền chói tai.
“Felix, anh không đi, em cũng không đi.”
Trách Đế ôm lấy anh, nhất quyết không chịu buông tay.
Cecilie ngồi phía trên bàn tay nắm chặt rồi thả lỏng ra.
“Felix, anh muốn đưa cô ta ra ngoài, có thể, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Không chút do dự trả lời càng khiến cho cô càng đau khổ, cũng càng thêm rét lạnh.
“Đánh thắng tôi.”
“Cecilie, cô không phải đang ép buộc sao?”
Hai mắt Trách Đế mở to, giận không thể làm gì được.
“Đây là cách duy nhất có thể ra ngoài, nếu không đánh thắng tôi, thì các người liền ở lại thế giới ma phương này cả đời đi.”
Cả đời?
“Cecilie, tôi sẽ không ra tay với cô.”
Cho dù thân thể anh có khỏe mạnh cường tráng cỡ nào, cũng không thể thắng được chúa tể thế giới này, huống hồ cô còn là người anh yêu nhất.
“Vậy thật xin lỗi, các người chỉ có thể ở lại thế giời này cả đời thôi.”
“Không được! Đây dù sao cũng không phải thế giới của chúng ta, Cecilie, cô không thể dàn xếp một chút sao?”
Cecilie khinh thường nhìn hai người, “Dàn xếp? Chẳng lẽ lúc trước là tôi cho các người vào? Là các người phá hủy hòa bình của thế giới, mang đến nhiều nguy cơ cho thế giới này các người không biết sao?”
Hai người nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu ý cô muốn nói.
“Cecilie, cô không muốn chúng tôi ra ngoài cũng không cần lấy cớ như vậy, nguy cơ? Không nói Felix, tôi đây tới nhiều ngày như vậy rồi, cũng chưa phát hiện ra có cái gì không đúng cả.”
Felix bị câu nói này của cô dao động vài phần, tuy anh ở nơi này đã lâu, nhưng cũng không có phát hiện có chỗ nào không thích hợp, chẳng lẽ thật là vì Cecilie muốn cản bọn họ mà lấy cớ như vậy?
“Tôi không cần các người tin tưởng, lựa chọn thế nào là ở các người, tự mình chọn đi.”
“Cecilie, cô quả thật vô lại! Huống hồ cô cũng nói, nguy cơ là bởi vì chúng tôi đến mới có, cho nên không phải là cô nên đưa chúng tôi ra ngoài sao!”
Cecilie cúi mắt xuống, “Nguy cơ đã tồn tại, đưa các người ra ngoài thì có thể giải quyết được sao? Cô còn là nhà khoa học nổi tiếng đấy, loại chuyện ma quỷ này nói ra cô cũng tin?”
“Cecilie, tôi là nhà khoa học, cho nên tôi càng có thể biết được cô nói đều là nói dối! Cái gì mà nguy cơ, cái gì mà không thể đưa chúng tôi ra ngoài, loại lời nói mẫu thuẫn như vậy, có đứa ngốc mới tin.”
“Tôi không thèm phí võ mồm với các người, các người đã không nói gì, tôi đây coi như các người chọn thua tôi rồi đi.”
Bàn tay ngọc trắng tinh vung lên, hai người trước mắt liền biến mất.
Chỉ còn lại một người trong phòng, tiếng của Tiểu Bạch vang lên.
“Chủ nhân, người hà tất gì phải đối tốt với bọn họ như vậy?”
Cecilie nâng Tiểu Bạch lên, “Tiểu Bạch, tên này là anh ấy cho mày, nếu là thực đến cảnh không cứu vãn được nữa, xin mày đưa bọn họ ra ngoài.”
“Chủ nhân!”
“Ngoan, anh ấy là mộng tưởng sống sót duy nhất của ta.”
“Vâng ạ.”
Cũng không nói thêm gì, Cecilie liền vuốt ve nó, nhìn hình ảnh chiếu trên giữa không trung.
Felix, anh ngàn vạn lần đừng đi tới...
“Cut!”
Lan Tuyết Mai bị một tiếng quyết đoán này của An Đông làm cho tỉnh lại, sau đó nhớ lại toàn bộ cảnh quay, mặc dù không có trải qua xử lý hậu kì gì, nhưng chỉ một màn biểu diễn kia, cũng đã làm cho người ta khắc sâu ấn tượng rồi.
Tháo đạo cụ trên người xuống, Mặc Khuynh Thành đã khôi phục nguyên dạng.
“Em gái! Em quả thực quá tuyệt vời!”
Lúc này Mặc Giác nhanh nhẹn chạy tới trước cạnh cô, vẻ mặt sùng bái.
“Anh hai, thu hồi biểu tình nịnh hót lại.”
Mặc Giác nghịch ngợm trực tiếp ôm lấy cô, “Không đâu! Em gái anh tài giỏi như vậy, anh hận không thể khiến cho cả thế giới biết được, anh là anh trai của em đấy!”
Mặc Khuynh Thành: “...” Không phải em là em của anh sao?
Lan Tuyết Mai đẩy anh ra, “Bảo bảo, con đừng quan tâm tới nó, có mệt hay không, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát?”
“Vâng.”
Mặc Giác bị đẩy ra nhìn hai người dắt tay nhau đi về khu nghỉ ngơi, giận dỗi đi theo phía sau.
Chậm một bước so với Mặc Khuynh Thành, Lạp Lý cùng Eileen, hai người nhìn nhau, đều là hâm mộ.
“Lạp Lý, Mặc thật là hạnh phúc.” Có người đàn ông mình yêu, có người nhà yêu thương.
“Thế nào, hâm mộ rồi hả?”
Eileen nâng mắt, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không hâm mộ?”
Hai người cũng không nói gì thêm, nhấc chân đi tới chỗ một gia đình đầy hâm mộ kia.
PS: Hiện giờ vừa đi thực tập vừa bận làm luận án tốt nghiệp, không biết có đăng được chương mới cho mọi người không, nhưng vẫn sẽ cố gắng đăng tiếp cho mọi người hì hì.