Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 75: Ma Thiên Luân

Edit: windy

Đào Hề Nhiễm là người thay xong đầu tiên, nhưng cho dù cô ấy có kích động cỡ nào, cũng biết đứng ở cửa chờ Mặc Khuynh Thành.

Sau đó mấy người như là ước được gì đó, thay đồ xong cũng không có rời đi, yên lặng chờ sự xuất hiện của cô.

Năm phút sau, trong tầm mắt của bọn họ, một đôi chân ngọc thong thả từ phòng thay đồ đi ra.

Đầu ngón chân trắng nõn mượt mà giẫm lên trên cát, gân lưng bàn thân thật nhỏ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy, lại nhìn lên trên, bên ngoài áo tắm lại khoác thêm một chiếc khăn mỏng, ngăn trở phong cảnh bên trong, tóc dài thả ra tùy ý ở sau lưng, gió nhẹ thổi một cái, sợi tóc nghịch ngợm bay ra trước mặt.

Nicolai Môn Đặc kìm lòng không được liền giơ máy ảnh trong tay lên, ấn một cái.

Anh ta cảm thấy được bản thân thật sự bị luân hãm vào rồi, vừa gặp đã yêu, biết rõ cô không có cảm giác với mình, lại vẫn không chút do dự mà luân hãm sâu hơn, vui vẻ chịu đựng.

Mặc Khuynh Thành bước chậm tới, nhìn mọi người, “Sao mọi người không đi trước?”

Đào Hề Nhiễm nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhỏ không dám nhìn loạn, cúi mắt, nhưng mà đôi chân ngọc kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ.

“Công tử, cậu nói xem sao dáng người cậu đẹp thế! Quả thực, không có cách sống mà!”

Đều là con gái, cô ấy vậy mà cảm thấy tự ti.

Eileen mặc bộ bikini nóng bỏng, đi đến bên cạnh Đào Hề Nhiễm, so sánh nhìn, lắc đầu nói: “Tiểu trợ lý, cô nên bồi bổ đi, phát dục thế này, sau này để cho người đàn ông của cô mát xa hả?”

“Oanh.”

“Eileen, xin chào!”

“Ha ha ha...”

Eileen cười sung sướиɠ, cô ta phát hiện ra trêu chọc tiểu trợ lý này đặc biệt thú vị.

“Đâu có thế, tiểu trợ lý, đây là đạo hạnh không đủ, nhìn Mặc xem, cô ấy một chút cảm giác cũng không có, chậc, nhưng mà của cô thật sự là nhỏ, bộ dáng của Mặc không tệ, trước sau lồi lõm, không giống phụ nữ Hoa Hạ, ngực lép chiếm đa số, ài, ngẫm lại đều đã thấy bi ai cho đàn ông, trên tay đều không đạt được thỏa mãn.”

Đào Hề Nhiễm: “...”

Mặc Khuynh Thành: “...”

Mọi người: “...”

Có lẽ hôm nay thật sự không nên tới bãi biển...

Eileen không đạt được câu trả lời của mọi người, miệng nói xong, cũng không nói lại đề tài này nữa.

“Chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này, nhân lúc trời đẹp, nhanh đi quyến rũ thôi!”

Mấy người lắc lắc đầu, nhưng cũng không ở lại chỗ này nữa.

Eileen chính như theo lời của cô ta, lôi kéo Đào Hề Nhiễm không quá tình nguyện đi quyến rũ, mà Lạp Lý cùng Johnny cũng tự giác xuống biển bơi lội, sau cùng, chỉ còn lại có Mặc Khuynh Thành cùng Nicolai Môn Đặc.

Nicolai Môn Đặc trái lại cực kì tri kỉ nói: “Mặc, cô đừng để ý bọn họ, bọn họ cũng là có ý tốt, nếu là không quen ở riêng với tôi một mình, tôi có thể đứng cách xa cũng được.”

Anh ta không nhanh không chậm, lấy Mặc Khuynh Thành làm chủ.

“Anh mà nói như thế, tôi mới xấu hổ, không sao, huống hồ anh cũng không phải muốn tôi làm người mẫu của anh sao, chỉ là tôi không biết làm tư thế nào thôi.”

Nicolai Môn Đặc thấy cô không để ý lắm, khẩn trương trong lòng cũng hầu như biến mất không còn, anh ta thật sự sợ không chú ý một cái liền khiến cho cô phòng mình nhưng phòng rắn rết.

“Cô không cần làm tư thế gì đâu, muốn như thế nào liền làm như thế thôi.”

Mặc Khuynh Thành hiểu rõ, thật sự tùy ý đi ở trên bờ cát.

Trước cảm thấy hạt cát cực kì mềm, giờ đi chân trần lên, cảm xúc càng thêm khắc sâu, không thô kệch như bờ cát ở Đế Đô, hạt cát tinh mịn bao bọc lấy toàn bộ bàn chân, không có ướt quá, cũng không có người ta cảm thấy quá nóng.

Gió biển cực kì bướng bỉnh, mang theo hương vị của nước biển, thổi bay lụa trắng, thổi bay tóc, thổi bay ánh mắt của mọi người.

Nicolai Môn Đặc cực kì chăm chú chụp ảnh, nhưng từ trong ống kính, cũng nhìn ra Mặc rất đẹp, cũng hấp dẫn rất nhiều người.

Anh ta đột nhiên có một suy nghĩ muốn đem Mặc Khuynh Thành nhét vào trong ngực, đem phần xinh đẹp này giấu kĩ đi, không cho bất cứ ai dòm ngó, nhưng anh ta lại không thể, bởi vì Mặc không thuộc về anh ta.

Lúc này, một người kìm nén không được tiến đến gần.

“Vị nữ sĩ xinh đẹp này, không biết tôi có vinh hạnh được làm quen với cô không?”

Mặc Khuynh Thành có chút lạnh lùng cự tuyệt, “Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ là không cần.”

Người đàn ông cũng không khó chịu, xoay người rời đi.

Có người thứ nhất, liền có người thứ hai, người thứ ba...

Tâm tình tốt của Mặc Khuynh Thành triệt để tan vỡ, cô đảm bảo, nếu lại có người đến gần nữa, cô liền ra tay quẳng ngã người đó.

Đáng tiếc, trời cao không có lưu luyến những người này, một đôi tay khoát lên trên vai cô.

Mặc Khuynh Thành không chút do dự ném qua vai.

“Ầm.”

Cho dù bờ cát mềm mại, cũng tạo ra tiếng vang rất lớn.

Những người khác còn muốn đến gần tự giác dừng bước lại, không nghĩ tới người đẹp lại khỏe như vậy...

Đến ngay cả Nicolai Môn Đặc đều đã dở khóc dở cười, nhưng cũng hơi yên tâm, Mặc như vậy, càng thêm hấp dẫn anh ta không phải sao.

Nhưng mà một giây sau...

Đắc ý trên mặt Mặc Khuynh Thành hầu như biến mất, khóe mắt giật giật, chột dạ sờ sờ mũi.

“Cái kia, khéo như vậy sao, vậy mà ở đây cũng có thể gặp anh, lâu rồi không thấy, cảm thấy thế nào?”

Mặc Dận bị ngã trên mặt đất vươn tay, cười như không cười, “Cục cưng, đại lễ gặp mặt này không tồi.”

“Khụ khụ...”

Xấu hổ kéo anh lên, thuận tiện phẩy hạt cát trên tây trang đi.

Mặc Dận nhàn nhã đứng ở trước mặt cô, hưởng thụ phục vụ của cô.

“Dận, sao anh lại tới đây rồi? Có phải có việc gì không, nếu là có thì em liền không quấy rầy anh nữa, vừa lúc thời gian cũng không còn sớm, em đi trước đây.”

Nói xong, cô đã nghĩ muốn rời đi.

Đáng tiếc, Mặc Dận không cho cô cơ hội.

Túm lấy khăn lụa trắng của cô, quay đầu đối diện với anh, “Cục cưng, anh còn chưa nói cái gì, em liền gấp gáp như vậy, không lẽ đã làm việc gì trái với lương tâm hả?”

Trên mặt Mặc Khuynh Thành hiện rõ cười nịnh, “Làm sao có thể, em nhu thuận như vậy, sẽ không làm chuyện trái lương tâm đâu.”

Đôi mắt thâm trầm của Mặc Dận nhàn nhạt nhìn cô, khiến cho cô khẩn trương, anh sẽ không nhìn ra cái kia đâu...

“Vậy sao? Cứ như vậy mà đi sao, cục cưng, em đã bại lộ toàn bộ rồi.”

“Làm sao có thể, Dận, có phải anh quá mệt mỏi hay không, hoa mắt, em một chút cũng không nóng nảy.”

Chết không thừa nhận, trợn mắt nói lời bịa đặt, chỉ cần có thể thuận lợi trốn thoát là được.

“Vậy sao?”

“... Đúng, đúng vậy.”

Giọng điệu sao lại thế này, Mặc Khuynh Thành, mày tỉnh lại mau, đừng quên mày chính là diễn viên!

“Vị tiên sinh này, anh có thể buông Khuynh Thành ra trước không?”

Nicolai Môn Đặc thế nào cũng không ngờ được, Mặc vừa quật ngã, liền chọc tới người khác.

Mặc Dận dời tầm mắt về phía anh ta, lại nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, vô thanh hỏi ai vậy.

Mặc Khuynh Thành vội ho một tiếng, “Dận, đây là Nicolai Môn Đặc, con trai của An Đông, Nicolai Môn Đặc, đây là Dận.”

Hóa ra là quen biết...

Tuy Nicolai Môn Đặc biết là do mình hiểu lầm, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái, người đàn ông này xuất hiện, Mặc liền thay đổi, cho dù là thay đổi rất nhỏ.

Ở trước mặt bọn họ, Mặc đều là bộ dáng cười cực kì khách khí, nhưng ở trước mặt người này, giống như sống lại.

“Xin chào, tôi là Nicolai Môn Đặc, vừa rồi thật sự xin lỗi, còn tưởng rằng hai người không quen biết.”

“Không sao, không phải người quan trọng gì.”

Chậc, dấm chua dầy đặc...

Mặc Khuynh Thành ngầm châm chọc, lại mừng rõ tự tại.

Nicolai Môn Đặc hiển nhiên không tin lời của anh nói, nhưng cũng không hỏi thêm, trực giác nói cho anh ta biết, người này đối với con đường theo đuổi Mặc, là trở ngại lớn nhất.

Anh ta nhẹ nhàng lấy khăn lụa trắng trong tay Mặc Dận ra, ôn nhu nói: “Mặc, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta thay đồ rồi đến công viên bên cạnh chơi đi.”

“Được, hí!”

Vừa định đáp ứng, trên cánh tay liền đau đớn khiến cho câu nói tiếp theo của cô bị nuốt trở vào.

“Không cần, tôi với cục cưng đã lâu không gặp, không cần làm bóng đèn.”

Thẳng thắn, thô bạo.

Mặc Dận như vậy cô chưa từng gặp qua.

Không đợi Nicolai Môn Đặc phản ứng kịp, Mặc Dận liền ôm eo thon nhỏ của Mặc Khuynh Thành rời đi.

Mặc Khuynh Thành còn muốn quay đầu nói cái gì đó, lại bị anh làm cho nghẹn lời.

“Thế nào, không lỡ tiểu tình nhân của em?”

Mặc Khuynh Thành nhìn anh một cái, nói khẽ: “Đúng vậy, đáng thương cho tiểu tình nhân của em, lúc này mới quen có mấy ngày, liền phải ra đi rồi.”

Mặc Dận biết rõ cô cố ý nói như vậy, nhưng tức giận lại không nhịn được mà bùng lên.

Mới rời đi không bao lâu, cô vậy mà liền tìm tình địch cho mình!

“Cục cưng, tiểu tình nhân đâu có tốt bằng lão tình nhân được.”

“Phụt...”

Lão tình nhân, anh vậy mà lại hình dung chính mình như vậy.

Mặc Dận nhìn khuôn mặt cười như hoa kia, trong mắt liền hiện lên nhu hòa, chỉ là...

“Cục cưng, bộ bikini này không tệ.”

Mang tai Mặc Khuynh Thành đỏ lên, phải biết rằng cô chỉ biết trổ tài võ mồm, bikini bình thường mặc dù không che được bao nhiêu, nhưng cũng không lộ quá nhiều như vậy, nếu không tại Eileen cùng Đào Hề Nhiễm khuyên mình mua bộ này, cô đánh chết cũng không liếc nhìn nó một cái.

“Thế nào, em không thích?”

Cô còn nhớ rõ lúc cô thay đồ xong, ánh mắt của bọn người Nicolai Môn Đặc kia, cô không tin Mặc Dận không có chút cảm giác nào.

Như cô suy nghĩ, Mặc Dận đúng là có cảm giác, mà còn là rất mãnh liệt.

Chỉ liếc mắt một cái, anh liền không dời tầm mắt. Dưới tấm khăn lụa, đùi ngọc như ẩn như hiện theo bước chân mình không ngừng đi lên trước, gió nhẹ đem tấm khăn dán lên trên người cô, bao vây lấy dáng người cô. Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, màu sắc của bikini cùng chiếc khăn vừa lúc lại tương phản nhau. Dưới màu trắng của chiếc khăn liền nổi bật lên, càng có vẻ thêm phần quyến rũ xinh đẹp.

Đôi mắt thâm trầm, hầu kết anh không tự chủ mà lên xuống, tay đặt trên lưng Mặc Khuynh Thành từ từ nắm chặt, biến hóa trên người anh càng thêm dày vò anh.

Mặc Khuynh Thành cảm giác được có lực độ bên hông, lập tức hiểu ra cái gì đó, độ cong khóe miệng càng sâu thêm.

“Anh yêu, anh làm sao vậy?”

Tay nhỏ mềm mại không xương khoát lên ngực anh, hai đôi mắt rưng rưng, bên trong hiện lên đều là lo lắng, còn có giảo hoạt chợt lóe lên.

Mặc Dận hiển nhiên bị một tiếng “Anh yêu” kia làm cho chấn động, cúi đầu nhìn cô, bàn tay nắm lấy tay nhỏ nhắn kia.

“Cục cưng, em lại nghịch ngợm rồi.”

Mặc Khuynh Thành cũng không ngoài ý anh nhìn ra được, anh có thể nhìn thấu cô, giống như cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh vậy.

Đem cả người dựa lên trên người anh, hờn dỗi: “Em nghịch ngợm đấy, anh có thể làm gì em!”

Mặc Dận cảm nhận được nóng bỏng bị ngăn cản bởi quần áo, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, “Cục cưng, chúng ta về biệt thự đi.”

Khoảng cách gần như vậy, Mặc Khuynh Thành cũng không phải thiếu nữ không biết gì, gò má liền đỏ bừng lên, nhanh chóng đẩy anh ra.

“Dận, em đi thay quần áo trước, rồi chúng ta tới công viên chơi.”

Nhìn bóng dáng kích động chạy xa, Mặc Dận không chút khách khí cười lên tiếng, đến ngay cả kí©ɧ ŧɧí©ɧ không cơ thể cũng giảm xuống được vài phần.

“Kellen, đó là chị dâu hả, chậc chậc, dáng người kia là tuyệt đối rồi.”

Giọng nói đột nhiên vang lên gọi tầm mắt của anh trở về, anh nhàn nhạt nhìn người xuất hiện ở bên cạnh, “Sakura, tôi cảm thấy cô vẫn nên trở về làm việc thì hơn.”

Sakura nhìn một hồi náo nhiệt đâu chịu đi về, lấy lòng nói: “Kellen lão đại, anh đừng nha, tôi đó là khích lệ, nhìn chị dâu tốt như vậy, anh về sau liền có phúc!”

“Cảm ơn, tôi cũng biết được về sau khẳng định có phúc rồi.”

Sakura khoa trương lại giả vờ nhún vai, tuy lời cô nói đích thật là lời thật lòng, nhưng bình thường đàn ông không phải là sẽ khiêm tốn chút sao? Huống chi lại còn là người đàn ông Hoa Hạ, đừng nói là cô không theo kịp thời đại nha.

Cô còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng nhìn thấy Mặc Dận lại đem tầm mắt về phía Mặc Khuynh Thành tiếp, mở miệng, rồi lại không nói lời nào nữa.

Mặc Khuynh Thành thay quần áo rất nhanh, không quá năm phút, cô liền thở hổn hển chạy về phía Mặc Dận.

Mặc Dận cực kì tự giác cầm lấy túi trên tay cô, bàn tay vỗ vỗ sau lưng cô, trách cứ: “Cục cưng, chạy nhanh như vậy làm gì.”

“Em sợ không thấy anh nữa!”

Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy trong mắt Mặc Dận nồng đậm ý cười, vội vàng quay đầu, nhìn thấy Sakura toàn thân tản ra mùi bát quái.

“Đây là?”

Sakura trực tiếp mở miệng tự giới thiệu, “Chào chị dâu, em là Sakura, bạn của Kellen.”

Mặc Khuynh Thành biết Kellen là tên tiếng anh của Mặc Dận, “Xin chào, gọi tôi là Mặc là được.”

“Khó mà làm được, nếu là người trong lòng của Kellen, câu chị dâu khẳng định không là chị còn ai.”

Cô nói rất chính nghĩa, kì thật trong lòng lại châm chọc, bảo cô thực sự gọi Mặc Khuynh Thành như vậy, đảm bảo một giây sau Mặc Dận liền dùng ánh mắt gϊếŧ chết cô rồi, cô cũng không muốn mất sớm như vậy.

Mặc Khuynh Thành cũng không kiên trì, dù sao từ sau quen đám Lý Lợi, cũng không ít người gọi như vậy, cô nghĩ sau này sẽ càng ngày càng nhiều.

“Một khi đã như vậy, tôi liền không chối từ, Sakura, cô có muốn đi công viên chơi cùng chúng tôi không?”

Sakura rất muốn đồng ý, nhưng ánh mắt của Mặc Dận ở phía đối diện đang bắn về phía mình, lưng chợt lạnh.

“Chị dâu, vẫn là thôi vậy, em còn có chút việc, liền không làm bóng đèn nữa, Kellen, cái này để tôi mang về trước, hai người chơi vui vẻ, không cần về sớm!”

“Cục cưng, chúng ta đi thôi.”

Coi như Sakura thức thời, nếu không thì cho dù đi theo, anh cũng có cách khiến cho cô rời đi.

“Được.”

Công viên Thái Bình Dương, là công viên trò chơi duy nhất đặt trên bến tàu bên phía tây của biển nước M, cho dù hiện tại không phải là cao điểm du lịch, nhưng du khách tới đây cũng không ít.

Hai người không phải chưa từng đi công viên trò chơi, nhưng cũng không biết vì sao, Mặc Khuynh Thành liền thích Mặc Dận đưa cô tới những nơi như thế, có lẽ đây là lý do mà công viên trò chơi ngoại trừ các cha mẹ mang theo con nhỏ, các đôi tình nhân rất đông.

“Dận, chúng ta chơi xe núi! Em nghe nói xe núi cao 17 thước, tốc độ mỗi giờ có thể đạt tới 35 dặm Anh, tuyệt đối đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”

Mặc Dận cũng không do dự, chỉ cần cô muốn, anh đều theo hết.

Hai người mua vé, trực tiếp ngồi vào hàng đầu tiên của xe, đeo dây an toàn, chờ đợi khởi động.

Tốc độ của chiếc xe này quả nhiên rất nhanh, hướng về phía trước, xông lên tận trời, lao xuống phía dưới, thẳng vào nước biển, gió nhẹ có thêm tốc độ vào, thổi loạn tóc của Mặc Khuynh Thành, nhưng cũng đem tiếng cười của cô thổi vào trong tai Mặc Dận.

Mặc Dận yên lặng cười, nhìn Mặc Khuynh Thành vui vẻ, bộ dạng giống như đứa trẻ nhỏ, tâm tình không vui ở bãi biển cũng bớt đi rất nhiều.

Một chuyến đi, tổng cộng 3 phút, Mặc Khuynh Thành còn có chút chưa hết đã.

Mặc Dận đem sợi tóc bị gió thổi loạn của cô chỉnh lại, “Nếu không chúng ta chơi thêm một lần nữa?”

Vừa dứt lời, ánh mắt của đứa nhỏ ở bên cạnh liền sáng lên, “Thật sự?”

“Ừ.” Nếu cô thích, chơi thêm bao nhiêu lần nữa cũng đều có thể.

Hai người lại chơi thêm một lần nữa, về sau Mặc Dận đã bị Mặc Khuynh Thành kéo đi chỗ khác.

“Em muốn chơi cái này!”

Chân mày Mặc Dận nhíu lại, xe điện đυ.ng?

“Em muốn cái này!” Mặc Khuynh Thành bốc đồng chỉ vào cái này, không thèm quan tâm chỗ này có trẻ em chơi hay không.

“Được.”

Mua vé, cũng không quản ánh mắt của những người khác, hai người mỗi người một xe, Mặc Khuynh Thành màu đỏ, Mặc Dận là màu xanh.

Nổ máy xe, Mặc Khuynh Thành không chút do dự vào vọt tới chỗ Mặc Dận.

“Ầm.”

Va chạm mãnh liệt khiến cho cô cười lên tiếng.

“Dận, anh cũng không thể thủ hạ lưu tình được.”

Mặc Dận dùng hành động để nói anh sẽ không tha, nhanh chóng đem vọt tới Mặc Khuynh

Thành.

Lại một tiếng “Ầm”, hai người nhìn nhau cười.

Rời khỏi xe điện đυ.ng, bọn họ lại đi việt dã ra sân bãi, nơi này cũng là nơi đặc sắc nhất.

Bởi vì tựa vào trên bờ biển, cho nên xe việt dã xếp đầy trên sân, sân bãi cực kì rộng rãi, thiết kế thu hút người đi đến, như vậy cũng không cần lo lắng sẽ đυ.ng vào người khác.

Tiếng motor vang lên trên bờ biể, một tiếng so với một tiếng ngắn ngủi.

Mặc Khuynh Thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Mặc Dận, “Dận, thua sẽ có trừng phạt đấy...”

“Trừng phạt kiểu gì?”

Mặc Khuynh Thành bị hỏi tới, cô ban đầu chỉ là thuận miệng nói ra, suy nghĩ một chút, mới nói: “Người nào thua phải đáp ứng với đối phương một điều kiện.” Không có biện pháp nha, bọn họ cái gì cũng không thiếu.

“Cục cưng, em xác định?” Giống như nghĩ tới cái gì đó, giọng của anh âm trầm đi vài phần.

Mặc Khuynh Thành có chút chột dạ, nhưng vẫn ưỡn ngực nói, “Đương nhiên.”

“Một lời đã định.”

“Tứ mã nan truy.”

Hai người đều đã thu hồi tâm tính chơi đùa, thật sự nhìn quỹ đạo.

“Three, two, one, go!”

Tiếng súng vang lên, hai xe việt dã chạy như bay ra ngoài.

Mặc Khuynh Thành vốn là biết chỉ cần Mặc Dận muốn thì sẽ làm được, anh đã là thập toàn thập mĩ, chỉ là không nghĩ tới lái xe việt dã cũng tốt như vậy, Chính cô biết cái này cũng là bởi vì kiếp trước trong lúc vô ý biết được Tô Thụy thích chơi xe việt dã, mới cố gắng học, ai ngờ chút kỹ thuật đó vẫn không thắng được Mặc Dận.

Chạy đến điểm cuối cùng, cô có chút buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Dận ở bên cạnh.

Mặc Dận cảm thấy buồn cười, không khỏi dâng lên thú vị.

“Cục cưng, không nghĩ tới em lại thua.”

Thua?

Có thể là do một năm đi theo Công Thủy, cô đặc biệt không thích cái chữ thua này.

“Hừ, lần này là bản công tử nhường thôi, lần sau nhất định thắng trở lại!”

Vừa nói, lại vẫn nắm chặt quả đám giơ giơ trước mặt Mặc Dận, bộ dáng hung hăng.

“Được, chúng ta,” Đột nhiên dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Vậy cục cưng có phải nên thực hiện lời hứa vừa rồi không?”

“Đương nhiên.” Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn là không chịu yếu thế.

Mặc Dận đột nhiên cười, ánh sáng ngọc lóa mắt, “Vậy là tốt rồi.”

Rời khỏi sân việt dã, hai người lại chơi trò khác, mặc kệ là trò cho người lớn hay là nhi đồng, chỉ cần Mặc Khuynh Thành muốn chơi, Mặc Dận đều đi cùng.

Mặt trời dần dần hạ xuống, đèn trong công viên được bật sáng lên, sáng ngời như ban ngày.

Hai người mười ngón tay đan xen, đứng ở sau cùng là một trò chơi ở trước mặt- Ma Thiên Luân.

Ma Thiên Luân của Công viên Thái Bình Dương là cái duy nhất lợi dụng thái dương luân ma thiên luân, rộng 26 thước, có thể chứa được 20 người, cho nên hấp dẫn rất nhiều du khách nóng lòng tới thử.

Buổi tối trước Ma Thiên Luân, du khách rất nhiều, hai người chỉ có thể kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi.

Hai lần đi vào, mới đến lượt bọn họ.

Đi lên Ma Thiên Luân, bốn phía đều là lắp kính thủy tinh, cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy phong cảnh dưới chân.

Ma Thiên Luân chậm rãi chuyển động, Mặc Dận kéo cô ngồi xuống, trên bàn để một chai rượu đỏ.

Mặc Khuynh Thành ngạc nhiên, cô không biết nơi này còn có phục vụ chu đáo như vậy, cầm lấy chai rượu đỏ, vẫn là loại mình thích nhất.

“Dận, nhân viên ở đây thực tri kỉ!”

“Ừ.”

Dưới ánh đèn, đôi mắt tối đen sáng lên.

Cô có chút giật mình, sau đó lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, đem rượu đổ ra, nhanh chóng rót hai ly, bưng lên một ly, đặt ở chóp mũi, hương vị của nó khiến cho cô có chút nước miếng chảy ra.

Nhấp một ngụm, đầu lưỡi đạt được thỏa mãn, bất tri bất giác, đã uống xong một ly.

“Dận, sao anh không uống?”

Đổ thêm ly nữa, gương mặt cô có chút hồng lên, ánh mắt mê ly, Mặc Dận bị cô nhìn đến tinh thần rung động, “Ừ, uống cái này.”

Mặc Khuynh Thành còn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy bóng dáng nhanh chóng tiến sát.

Đôi môi chạm nhau, như điện giật cuốn sạch toàn thân.

Mặc Dận hô hấp có chút trầm trọng, hơi thở thả trên chóp mũi cô, cùng với bầu không khí xung quanh, cũng dẫn đốt cô.

Vốn là cô đang mơ hồ lại càng thêm mơ hồ, lý trí đã bỏ lại ở Ma Thiên Luân.

Một phen triền miên, không ngừng không nghỉ.

Nửa ngày, hai người mới tách ra.

Đôi môi Mặc Khuynh Thành kiều diễm, có chút sưng đỏ, đôi má thoáng hồng, Mặc Dận ôm lấy cô trong mắt tràn đầy lửa cùng chịu đựng.

Rất không dễ dàng gì buông ra, cô lại không có sức lực liền tựa vào ngực anh, nghĩ đến toàn bộ thứ vừa phát sinh vừa rồi, giận dữ đánh vào ngực anh.

“Mặc Dận, đồ xấu xa!”

“Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu.”

Mặc Khuynh Thành nghẹn lời, lời này thật quen thuộc. Lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa, chỉ là có chút không cam lòng mình bị ăn đến sít sao.

Đẩy anh ra, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào anh.

“Mặc Dận, còn tùy tiện động dục nữa em liền nhốt anh lại!”

Chân mày Mặc Dận nhíu lại, đau khổ một giây, rồi nói: “Cục cưng, em đã nói như vậy rồi, anh mà không động dục cho em xem trái lại có lỗi với lời em nói rồi.”

Cái, có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi vẫn không tính là anh động dục?

Nhìn cánh tay anh, cô nhanh chóng lui về sau, đáng tiếc Mặc Dận nhìn ra suy nghĩ của cô, so với cô còn nhanh hơn.

“A!”

Cánh tay dài kéo cô lại, cô cứ như vậy mà rơi vào trong lòng anh.

Mặc Khuynh Thành ngồi ở trên đùi anh hai tay ôm chặt cổ anh, “Anh làm gì!”

Mặc Dận cười tà mị, cực kì yêu mị.

Mặc Khuynh Thành xem đến ngây người, tay chạm đến mi mắt anh, chỉ có bên trong hai người rõ ràng truyền ra tiếng nuốt nước miếng.

Mặc Dận cười càng thêm sáng lạn, bàn tay to cầm lấy tay cô, sờ qua khóe mắt, mũi, đôi má, môi mỏng, hầu kết...

Tay vẫn còn đi xuống, xương quai xanh nấp trong cổ áo như ẩn như hiện dưới tầm mắt của cô.

Mặc Khuynh Thành thâm sâu thấy được, Mặc Dận chính là yêu nghiệt.