Trương Vô Kỵ không nghĩ tới nàng sẽ hỏi trực tiếp như vây. Hắn trong lòng chấn động, nhưng lập tức tỉnh táo lại, đáp:
"Tỷ tỷ, vấn đề này ta không biết trả lời như thế nào, nhưng chuyện bây giờ đã phát sinh, Vô Kỵ nhất định sẽ thật tình đối đãi ngươi."
Dương tỷ tỷ điềm điềm cười:
"Nhân gia thân mình đã giao cho ngươi, về sau cũng chỉ có thể xem lương tâm của ngươi rồi. Tiểu nữ tử biết ngươi đối với Triệu cô nương tình thâm ý trọng, chỉ cầu trong lòng ngươi có ta là được rồi."
Trương Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
"Chính là muốn ủy khuất Dương tỷ tỷ rồi"
"Đừng cứ gọi ta là tỷ tỷ như thế..., Ta họ Dương, tên là Nguyệt Âm. Vô Kỵ, ngươi về sau gọi ta là Nguyệt Âm là được rồi "
Lúc này Dương Nguyệt Âm mặt đỏ ửng, kết hợp với bộ y phục lụa màu hồng, cùng với dáng người hoàn mỹ có thể mê hoặc hết nam nhân trong thiên hạ. Trương Vô Kỵ nghe lời nói liền biết ý tứ của nàng. Hắn nhìn nàng, bắt đầu động thủ. Hắn lên đôi môi đỏ mọng kia của Dương Nguyệt Âm, đồng thời hai tay cũng không thành thật, thò vào chiếc áo lục mỏng của nàng.
Thì ra Dương Nguyệt Âm không yếm. Chính vì vậy mà hai tay của Trương Vô Kỵ trực tiếp bao phủ lên bộ ngực sữa của nàng. Đôi phong nhũ của Dương Nguyệt Âm cực kỳ co dãn, lại còn săn chắc, so với phong nhũ của Triệu Mẫn thì chỉ hơn chứ không kém. Lúc này đây Trương Vô Kỵ cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhịn không được dùng sức bắt đầu điên cuồng xoa nắn đôi phong nhũ kia. Quả thật bộ ngực của Dương tỷ tỷ thật lớn,to không thua Triệu Mẫn, một bàn tay của Trương Vô Kỵ cũng không thể bao phủ trọn được nó. Không những vậy độ đài hồi của mỗi bầu ngực còn tốt hơn so với Triệu Mẫn.
Từ trước đến nay hai vυ' của Dương tỷ tỷ đã bao giờ bị nam nhân tham lam vuốt ve đâu? Cảm giác khó tả bắt đầu lan tràn khắp người Dương tỷ tỷ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© trong con người nàng, làm nàng toàn thân lửa nóng không thôi, trong miệng khô cạn khó nhịn. Nàng bắt đầu nũng nịu rêи ɾỉ. Được Vô Kỵ toàn lực vuốt ve, vì vậy hai đầṳ ѵú phấn hồng bắt đầu cương cứng lên, to như ngón út.
Trương Vô Kỵ tay trái dần dần tuột xuống, thò vào trong váy, trực tiếp sờ vào l-n của Dương Nguyệt Âm . Ngoài dự kiến của Trương Vô Kỵ,hôm nay, Dương tỷ tỷ ngay cả tiết khố cũng không mặc. hắn trợn mắt ngạc nhiên, không biết từ lúc nào Dương tỷ tỷ lại trở nên lớn mật như thế. Trương Vô Kỵ đâu thể biết được từ sau khi hư thân, thân thể của Dương tỷ tỷ đã trở nên phi thường mẫn cảm. Hơn nữa ban đầu Dương tỷ tỷ đối với Trương Vô Kỵ-vị thiếu niên anh hùng này- có chút ưu ái. Bởi vậy nàng cam tâm tình nguyện đem thân thể hiến cho Trương Vô Kỵ, mặc cho hắn đùa bỡn. Mặc không mặc nội y cũng chỉ vì để cho hắn tận hứng.
Mấy năm nay, mỗi ngày, Trương Vô Kỵ đều cùng Triệu Mẫn phù dung trướng ấm, công phu trên giường tự nhiên luyện được lô hỏa thuần thanh. Giờ đây ngón tay của Trương Vô Kỵ vạch ra lông l-n của Dương tỷ tỷ, tại phần thịt phấn hồng, mềm mại và nhạy cảm trên âm hạch mà xoa nắn. Thi thoảng, hắn lại đem một đến hai ngón tay nhét vào đào nguyên mật động Dương tỷ tỷ, chọc ngoáy trong đó làm thân thể mềm mại của Dương tỷ tỷ vặn vẹo qua lại giống con giun.
"A... A... Tuyệt quá... Vô Kỵ dùng sức a..."
Từ trong miệng anh đào của Dương tỷ tỷ không ngừng truyền tra da^ʍ thanh uế ngữ. Từ hôm qua, sau khi bị Trương Vô Kỵ đ-t cho dục tiên dục tử, Dương Nguyệt Âm liền phát hiện thân thể của mình trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, trong đầu nàng thường thường hiện lên cái cảm giác mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ kia.Vì nó mà cả một ngày Dương tỷ tỷ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Hiện tại,du͙© vọиɠ bị đè nén trong một ngày rốt cuộc bùng nổ, không còn tí gì rụt rè nữa, giờ Dương tỷ tỷ chỉ nguyện ý tận tình hưởng thụ cái cảm giác đê mê mà Trương Vô Kỵ mang lại cho mình.
Âm thần của Dương Nguyệt Âm đã sớm đỏ thẩm cứng rắn phồng lên. Dâʍ ŧᏂủy̠ trong sâu thẳm nhục động cũng đã tràn ra, dính lên trên tay Trương Vô Kỵ mang đến cho hắn cảm giác ôn ôn nong nóng, ẩm ướt nhớp nhúa.
Trương Vô Kỵ cảm thấy ngón tay cảu mình bị lỗ thịt trơn trợt ấm áp của Dương Nguyệt Âm bao quanh. Hắn liền cố gắng đâm chọc ngón tay của mình, tận tình vuốt ve thành thịt trong l-n của Dương tỷ tỷ… Đồng thời, tay phải của hắn ra sức bắt Dương tỷ tỷ hai vυ'. Trương Vô Kỵ sử dụng chiến thuật hai bút cùng vẽ làm cho Dương tỷ tỷ trong người không ngừng sinh cảm giác mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ. Khe l-n của nàng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ cũng càng ngày càng nhiều.
Rút ngón tay đang cắm trong l-n ra, Trương Vô Kỵ thấy ngón giữa cà ngón trỏ cảu hắn toàn nước là nước.Nước này là dâʍ ŧᏂủy̠ của Dương tỷ tỷ. Hắn không nhịn được, đem ngón tay đặt vào miệng và mυ'ŧ
“Chụt”
. Không giống với dâʍ ŧᏂủy̠ của Triệu Mẫn có mùi tanh tưởi nhớm nhúa, dâʍ ŧᏂủy̠ của Dương tỷ tỷ mang đậm vị mật ngọt mà không ngấy, thanh mà không đạm, giống như quỳnh tương ngọc dịch vậy, làm lòng người say mê.
Trương Vô Kỵ hưng phấn đem Dương tỷ tỷ đặt lên giường. Hắn tách hai chân tuyết trắng của nàng ra, gục đầu chôn thật sâu vào cái âʍ ɦộ có lông thưa thớt kia cảu Dương Nguyệt Âm. Lè lưỡi, hắn không ngừng liếʍ vào cái tiểu phùng đáng yêu màu hồng bên trong âʍ ɦộ, đem tất cả chất lỏng mỹ vị kia hút vào trong miệng của mình, không bỏ sót một giọt nào.
Đầu lưỡi hung hãn của Trương Vô Kỵ khong ngừng liến láp, thi thoảng hắn còn bất chợt đem đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong âʍ đa͙σ, khuấy động giống như giao long cuồng bạo. Răng nhanh của hắn thì cắn xé dã man cái âm hạch vừa cứng vừa to của nàng. Cuối cùng là chóp mũi của hắn để sát vào lùm cỏ đen nhánh. Theo âʍ ɦộ tản mát ra nữ hương làm hắn mỗi lần hô hấp lại kịch phát ra du͙© vọиɠ.
Tại lúc Trương Vô kỵ sử dụng võ mồm trong cương có nhu để phục vụ xuống, Dương Nguyệt Âm cảm thấy càng ngày càng hưng phấn. Tuy rằng trong miệng nàng luôn kêu lên những lời xin khoan dung..., nhưng cái eo thành thục cùng cái mông của nàng lại cứ liều mạng nâng lên, cố gắng đem hạ thân cuả chính mình ấn vào miệng Trương Vô Kỵ. Một chút tự tôn còn sót lại không phép nàng phóng đãng theo đuổi tính kɧoáı ©ảʍ giống kỹ nữ, nhưng tận sâu trong linh hồn của nàng lại vội vàng, khát vọng Trương Vô Kỵ càng thêm xâm nhập càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ phục vụ.
Vùng mẫn cảm nhất của nữ tử bị nam nhân phóng đãng đùa bỡn, khiến cho toàn thân nàng giống như vừa chạm điện, tê tái nhưng ngứa ngáy. Linh hồn và thể xác của nàng bây giờ chỉ giống như một giọt nước trong đại dương bao la. Bị mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ cùng kí©ɧ ŧìиɧ chi phối, nàng đã dần vô lực điều khiển cơ tể mình, chỉ mặc nó hành động theo bản năng.
Cứ như vậy liếʍ một nén nhang công phu, Trương Vô Kỵ cảm thấy nên bắt đầu hạng mục kế. Hắn liền đem Dương Nguyệt Âm lật lên, để hai tay của nàng chống đất, làm mông của nàng nhổng lên thật cao, bày ra hình ảnh cɧó ©áϊ tư thế. Tay phải của Trương Vô Kỵ đánh xuống thật mạnh, hung hăng vỗ lên nơi đầy đặn cao ngất tuyết đồn kia của Dương tỷ tỷ.
Ngày hôm qua mông của Dương Nguyệt Âm vừa bị Trương Vô Kỵ chà đạp thê thảm, những vết đỏ loang lổ còn chưa hoàn toàn biến mất, làm sao có thể chống lại trọng thủ của Trương Vô Kỵ? Dương tỷ tỷ đau đến rơi nước mắt, hét lớn:
"Đau quá... Không cần a..."
Trương Vô Kỵ nghe xong vội vàng xin lỗi:
"Tỷ tỷ đừng tức giận. Trước kia đệ đệ sinh hoạt vợ chồng phía trước thường xuyên cùng nội tử chơi như vậy. Đệ đệ nhất thời mạnh tay, làm cho tỷ tỷ chịu khổ. Nếu tỷ tỷ không vui, đệ đệ sẽ dừng tay."
Dương tỷ tỷ nghe xong, ngượng ngùng nói:
"Nếu Triệu cô nương có thể làm, tiểu nữ tử cũng nhất định có thể làm được. Vô Kỵ đệ đệ, đêm nay ngươi cứ coi đang đối đãi với Triệu cô nương vậy, thật tốt sủng ái tiểu nữ tử a."
Nói xong, nàng nâng xinh đẹp kiều đồn nâng cao hơn. Không những vậy, nàng còn không ngừng giãy dụa bờ eo của mình, như là đang cố ý câu dẫn Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ cảm giác được tình ý sâu sắc mà Dương Nguyệt Âm dành cho mình. Hắn đem Dương Nguyệt Âm ôm vào trong ngực, để cho nàng nằm ngang trên bắp đùi của mình. Tay trái của hắn không ngừng phát vào cái mông của nàng, thi thoảng lại tại trên mông đít nàng vuốt ve một hai cái, hưởng dụng cảm xúc co dãn mười phần của cặp mông. Mặc dù Trương Vô Kỵ ra tay không nặng, nhưng vẫn là làm cho Dương Nguyệt Âm sinh ra từng trận đau đớn.
“Ba ba ba ba...”
Tuyết trắng mông đit của Dương Nguyệt Âm giờ đây bóng loáng phấn nộn, nhuộm một tầng màu đỏ phía trên. Nàng không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy, da thịt của nàng trở nên nóng bỏng. trong cửa ngọc của nàng chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠. Theo độ mạnh yếu của chưởng đánh gia tăng, thân thể của nàng ngày càng lay động. Đôi mềm mại kiều nhũ trước ngực nàng theo đó mà đυ.ng đưa. Âm thanh phát ra trên mông đít của nàng như ẩn chứa ma lực, làm cho nàng chảy nước mũi cùng trong miệng nàng rêи ɾỉ những âm thanh tao lãng.
"Ân... Ân... Dùng sức a... Về sau... Tỷ tỷ mông... Mỗi ngày làm cho đệ đệ xem... Cho đệ đệ sờ... cho đệ đệ đánh..."
Thanh âm yêu kiều như vậy được Vô Kỵ nghe được như chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cổ vũ dục hỏa trong lòng của hắn.
Rất nhanh, mỗi phát đánh của Trương Vô Kỵ đã hoàn toàn chuyển hóa thành muốn ngừng mà không được kɧoáı ©ảʍ của Dương tỷ tỷ. Nhất là khi bàn tay thô ráp kia của Trương Vô Kỵ cọ đến âʍ ɦộ của Dương Nguyệt Âm âʍ ɦộ, làm cho nàng không kìm lòng được hưng phấn tăng cao. Trong khe l-n của nàng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra giống như nước lũ, bất ngờ bùng nổ không thể ngừng lại, tạo thành những tia nước nhỏ rơi xuống mặt đất. Rất nhanh trên mặt đất đã có cả một vũng nước dâʍ ɖị©ɧ.
Ngay khi Dương Nguyệt Âm vẫn chìm đắm trong mông bị đánh kɧoáı ©ảʍ lúc, Trương Vô Kỵ đột nhiên đình chỉ. Dương tỷ tỷ kìm lòng không được, vội vàng thốt ra một câu:
"Không! Đệ đệ... Đừng ngừng lại... !"
Trương Vô Kỵ cười hắc hắc:
"Không nghĩ tới Dương tỷ tỷ cao quý thanh lịch, xinh đẹp Thiên Tiên nữ tử như vậy lại ưa thích bị đánh đòn."
Dương tỷ tỷ thở gấp liên tục:
"Vâng... Tỷ tỷ là một tao lãng nữ nhân... Cầu đệ đệ... Hảo hảo trừng phạt tỷ tỷ... Đem tỷ tỷ tao mông đập nát..."
Hiện tại Dương tỷ tỷ đã không còn biết mình đang nói cái gì nữa rồi. Nếu hình ảnh ngày thường của nàng nhìn thấy mình bây giờ với một bộ dạng hạ lưu, nói không chừng nàng sẽ hổ thẹn rút kiếm tự vẫn. Cảm thấy thời cơ đã chín nguồi, Trương Vô Kỵ liền đem Dương tỷ tỷ lật ngửa ra. Hắn đem cái đại dươиɠ ѵậŧ trong quần kia nhắm tẳng vào đào nguyên mật động của Dương Nguyệt Âm, từng chút từng chút một cắm vào.
Mặc dù đã trải qua việc này, nhưng ngày hôm qua Dương tỷ tỷ bị Trương Vô Ky chà đạp một cách thê thảm. Hôm nay nàng lại cùng hắn tiếp tục các nước thân mật, bời vậy nàng vẫn cảm thấy đau đớn, không nhịn được kêu lên một tiếng. Không chờ Dương Nguyệt Âm phục hồi lại tinh thần, đau đớn kia liền bắt đầu dần dần biến mất. Theo sau cảm giác đau đớn biến mất là cảm giác tê ngứa, vừa đáng yêu lại vừa đáng giận truyền từ bên trong âʍ đa͙σ của nàng lan tỏa khắp cơ thể. Nàng bắt đầu vặn vẹo cái mông, làm cho côn ŧᏂịŧ ngọ nguậy trong l-n để có thể tiêu trừ cản giác ngứa ngáy bên trong da^ʍ huyệt.
Dương tỷ tỷ bắt đầu hưởng thụ cảm giác thực cốt tiêu hồn kɧoáı ©ảʍ kia. Nhìn thấy bộ dạng của Dương tỷ tỷ lúc này, Trương Vô Kỵ càng thêm hưng phấn. Hắn để thân thể của mình đè lên người Dương tỷ tỷ. Đôi vυ' giàu co dãn của nàng bị thân thể cường tráng của Trương Vô Kỵ áp bách, không ngưng biến dạng thành các hình thù khác nhau. Nhiều lúc nó bị đè ép quá làm cho người ta có cảm giác cò thể nổ tung ra. Biểu tình say mê của Dương Nguyệt Âm đã hoàn toàn làm bộc phát dã tính nguyên thủy của Trương Vô Kỵ. Dục hỏa của hắn ngày càng tăng lên, dương cụ bạo trướng to ra nóng bỏng. lúc này hắn đã không còn biết gì là thương hương tiếc ngọc, không còn biết gì là săn sóc ôn nhu nữa rồi. Hông của hắn bắt đầu ngày càng nhanh, ngày càng mạnh hơn, làm cho người ta có cảm giác hắn định sáp bạo lỗ l-n của Dương tỷ tỷ. Nếu lỗ l-n của Dương tỷ tỷ không bị sáp bạo, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua.
Trong khi hạ thân của Trương Vô Kỵ không ngừng chuyển động, thì mồm của hắn cũng không chịu nhàn rỗi. Lúc thì hắn mυ'ŧ miệng của Dương Nguyệt Âm, lúc thì rời môi hôn hít lên đôi vai thơm của nàng, làm tăng cảm giác đê mê bên trong nàng. Mỗi lần c-c của Trương Vô Kỵ sáp nhập vào trong lỗ l-n của Dương Nguyệt Âm làm cho nàng vặn vẹo cặp mông trắng như tuyết của mình. Phản ứng dâʍ đãиɠ của Dương Nguyệt Âm chỉ càng kích phát thêm dục tính trong người Trương Vô Kỵ.
"A... Nha... Nha..."
"Nha... Hảo... Mau... Mau nữa... Nha..."
"Vô Kỵ đệ đệ... Dùng sức a... Lại dùng lực một điểm..."
"Hảo đệ đệ... Tỷ tỷ nguyện ý bị ngươi sáp cả đời... Đem tỷ tỷ lỗ l-n sáp lạn... Cũng không có vấn đề gì..."
Từng đợt âm thanh Dương Nguyệt Âm phát ra thật dâʍ đãиɠ, Thậm chí so với lúc hôm qua nàng mới bị phá thân, âm thanh này to hơn, phong tao hơn, phóng đãng hơn. Nàng hiện tại chỉ cùa cái đẫy đã âʍ ɦộ kia của mình có thể lấy được lòng Trương Vô Kỵ. Thậm chí nàng còn hy vọng Trương Vô Kỵ có thể càng thêm suồng sã phóng túng hưởng dụng thân thể của mình, để mang lại cho nàng cái cảm giác phiêu phiêu dục tiên tính kɧoáı ©ảʍ. Cái gi là Dương Quá hậu nhân, cái gì là rụt rè trong trẻo nhưng lạnh lùng, cái gì là cao quý đoan trang, đều đã bị nàng ném lên chín từng mây mất rồi.
Thế công của Trương Vô Kỵ giống như sóng to gió dữ, lớp sau mạnh hơn lớp trước, làm cho cái nhục động tràn đầy lửa nóng của Dương Nguyệt Âm không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cái nhục động đó bắt đầu hoạt đông theo bản năng, bắt đầu co rút lại và mấp máy môi thịt. Trong nhục động kia, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp cùng thịt non ra sức quấn quanh và chèn ép côn ŧᏂịŧ, dường như để nuốt chửng côn ŧᏂịŧ vào thể nội, không muốn nhả ra nữa. Sau khi liên tục bị côn ŧᏂịŧ đâm mạnh, đâm thẳng đến tửng cung, Dương Nguyệt Âm đã đã đạt cao trào vài lần. Sau lần cuối cao trào, nàng lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.