Diêu Diêu

Chương 4

Chương 4: Cùng công xăm mình cᏂị©Ꮒ nhau ở ký túc xá.

Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh. Đêm hôm ấy, bọn họ rủ một đám khác đi chơi thâu đêm như thường lệ, những tên Alpha này đều là kẻ có tiền nên đã làm với ‘vịt’ rất nhiều lần từ khi còn học cấp ba. Luật không cho phép đánh dấu Omega, nhưng tìm một ít beta có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp làm công cụ tìиɧ ɖu͙© thì là chuyện bình thường.

Tính cách của Alpha vốn rất ham muốn tìиɧ ɖu͙©, càng trưởng thành thì càng yêu cầu nhiều, ngay cả Ngô Phụng nhìn như nho nhã lễ độ cũng sẽ ngẫu nhiên tìm ‘vịt’ phát tiết một hồi.

Ghế lô da^ʍ mĩ tràn ngập tin tức tố cùng mùi thuốc lá và rượu, gần khuya, bọn hắn càng ngày càng tùy tiện vô cùng, có những tên vật lộn làʍ t̠ìиɦ với nhau ngay cả trước mặt mọi người.

Bọn xung quanh cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sôi nổi gia nhập trận dâʍ ɭσạи này.

Tuy cậu luôn cố gắng hoàn thành mọi yêu cầu của Ngô Phụng cùng Cảnh Nguyên Hà, nhưng duy nhất chuyện này là cậu không thể.

Cậu muốn một lòng một dạ chung thủy với bạn đời tương lai của mình, cho nên cậu cũng làm giống như đời trước, luôn lặng lẽ rời đi trước khi bọn hắn bắt đầu cuộc chơi điên loạn.

Nhưng lúc này đây, ban đêm hôm ấy là ngày sau khi cậu mới trọng sinh, cậu còn đang trong quá trình tiếp thu sự thật rằng mình thật sự đã trọng sinh, trong lúc hoang mang nhỡ uống vào một chút rượu.

Chờ đến thời điểm muốn chạy đã đầu váng mắt hoa, trước mắt lờ mờ, mê mang mềm mại nằm trên ghế.

Đối diện ghế lô là khách sạn, là nơi mọi người nghỉ tạm sau khi say rượu.

Cậu không biết sao mình lại bị ôm vào phòng, chắc là Ngô Phụng cùng Cảnh Nguyên Hà say tới mức nhầm cậu là ‘vịt’ nên mới tóm lấy cậu làʍ t̠ìиɦ.

May là chất cồn còn dư lại làm tay chân mệt mỏi, đầu óc quay cuồng nên cậu đã quên mất gần hết chuyện đêm ấy lúc tỉnh dậy, nếu không cậu thật không dám hồi ức bọn hắn đã dùng sức bổ ra thân thể Alpha này của cậu như thế nào.

Đầu vừa đau vừa nhức, trán nóng bỏng như bị lửa thiêu, cậu muốn thoát đi lại không có sức lực, mơ mơ màng màng không ngừng chảy nước mắt khóc nức nở.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu còn sợ hãi hơn Ngô Phụng cùng Cảnh Nguyên Hà gấp vạn lần.

Mới vừa hạ quyết tâm muốn rời xa bọn hắn lại đã xảy ra chuyện tiếp xúc thể xác này, cậu sợ Ngô Phụng cùng Cảnh Nguyên Hà hiểu lầm, vì thế tận lực biểu hiện ra bản thân không để ý chuyện này chút nào.

Tuy rằng Ngô Phụng bỗng dưng trở nên kỳ quái mà nhanh chóng rời đi, nhưng Cảnh Nguyên Hà thực mau khôi phục lại thái độ bình thường, cậu cũng cho rằng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, chắc sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

Ngô Phụng cùng Cảnh Nguyên Hà vẫn là bạn cùng phòng, cậu vẫn cố gắng tìm cách tránh xa bọn hắn.

Nhưng khi lần thứ hai Cảnh Nguyên Hà ôm lấy cậu, cái cọc gỗ thô cứng giữa háng cách chiếc qυầи ɭóŧ mỏng chọc vào mông của cậu, hắn thở gấp gáp và phát ra âm thanh da^ʍ mĩ.

“Diêu Diêu…… Tôi muốn cᏂị©Ꮒ em.”

Cậu kinh ngạc mà tưởng quay đầu lại, Cảnh Nguyên Hà đã vươn đầu lưỡi liếʍ cổ cậu, kéo xuống qυầи ɭóŧ cậu, cái cọc khổng lồ kia không ngừng cọ xát cặp mông trắng mềm của cậu.

Sau đó Cảnh Nguyên Hà không chờ cậu trả lời cũng theo thói quen cố tình làm bậy, nửa cưỡng bách nửa lừa dối mà ngủ cậu lần thứ hai.

Đây là lần đầu tiên cậu thanh tỉnh mà cảm nhận được từng bước xâm lấn của Alpha, nơi vốn không sinh ra để làʍ t̠ìиɦ lại bị đâm sâu tới mức đảo lộn cả ruột gan, cậu lập tức trào ra nước mắt, đau đến mức không ngừng giãy giụa xin tha, hy vọng hắn có thể tỉnh táo lại.

Nhưng Cảnh Nguyên Hà quyết tâm muốn cᏂị©Ꮒ cậu, thân thể to lớn đô con giống một bức tường đè ép vây trói, cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy cậu, không cho phép cậu cự tuyệt hắn.

Dưới thân nứt đau tê mỏi, bụng nhỏ vừa nóng vừa trướng, cảm giác dị vật đang quấy đảo thân thể làm cậu phải cuộn tròn người lại, khóc nức nở.

Mỗi lần Cảnh Nguyên Hà đâm thật sâu vào trong, cậu lại rêи ɾỉ một tiếng, đứng không vững, bị bắt ép làm những việc mình không muốn thật sự khó chịu, nhưng khó chịu tới cực hạn rồi lại biến thành cam chịu buông xuôi.

Loại người như Cảnh Nguyên Hà và Ngô Phụng nghĩ muốn cái gì là có thể được đến cái ấy, cậu cự tuyệt cũng vô dụng.

Thấy nhục nhã khi bị dâʍ ɭσạи khiến hốc mắt cậu ướŧ áŧ, khóc không thành tiếng.

Cảnh Nguyên Hà thò miệng qua mυ'ŧ gò má của cậu, thanh âm thở hổn hển tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, phê điên tới mức tận cùng, đầu óc mơ hồ khiến người ta hay nói ra những lời đường mật dối trá.

“Chân tách ra chút được không, ngoan, làm tôi phát tiết một chút, về sau tôi sẽ đối tốt với em.”

Về sau, đối tốt với em.

Trong phút chốc, cậu nhớ tới lời nói bực bội không kiên nhẫn của Cảnh Nguyên Hà đời trước trong điện thoại, đó là thái độ của hắn đối với mọi người, kiêu ngạo lạnh lùng, ai đều không bỏ ở trong mắt, thời điểm tức giận càng trở nên điên cuồng một cách đáng sợ.

Mà hiện tại, khi hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙©, hắn lại buông ra lời ngon tiếng ngọt, tiếng nói ôn nhu.

Đời trước Cảnh Nguyên Hà không để ý, cũng khinh thường để ý tên thấp hèn như cậu, nhưng nếu kiếp này, hai người đã xảy ra ái muội, không hề đơn giản chỉ là bạn cùng phòng, liệu hắn sẽ đồng ý trợ giúp cậu lúc khó khăn chứ?

Mặc dù quyết tâm rằng đời này sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của hắn, cậu cũng nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.

Lần này Cảnh Nguyên Hà không bắn trong lỗ huyệt của cậu mà rút thẳng ra dươиɠ ѵậŧ hướng vào kẽ hở giữa cặp mông mềm mại của cậu.

Cậu cảm thấy hơi lạnh phía sau eo cùng mông, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Alpha phun dọc theo thân thể của cậu chảy xuống dưới, tiếng hít thở của Cảnh Nguyên Hà lại càng thêm dồn dập.

Cậu còn cúi đầu thở dốc, trong đầu lộn xộn.

Vòng eo khó chịu, Cảnh Nguyên Hà lại ôm lấy cậu, bàn tay to rộng chặt chẽ tóm lấy gáy của cậu như xách con gà con, sau đó thèm thuồng mà hôn cậu thật sâu.