Cô gái ghế bò lại gần, Hàn Linh Phượng lãnh đạm bảo "Gặp Tuệ Tuyệt Luân thì hai muội rút lui là đúng." Nghi Tâm - Yên Nhiên Tinh liền quỳ mọp xuống sun soe, mỗi người vùi mặt vào một bên ngực của Nữ Thần mà hít ngửi làm nũng. Yên Nhiên Tinh nói "Không gϊếŧ được Long Quyển Tinh muội không cam tâm." Hàn Linh Phượng xoa đầu nương tử, an ủi "Thiếu gì dịp. Có thứ khác rất thú vị dành cho các nàng đây." Hai người kia ngẩng mặt lên đầy mong chờ. Hàn Linh Phượng mỉm cười quyến rũ rồi bất chợt vạch áo để lộ ra bộ ngực trần to thơm, vô cùng đẹp vô cùng mềm.
Tất cả ai nấy đều đỏ mặt, thân nhiệt nóng ran nuốt cái "Ực." Yên Nhiên Tinh - Nghi Tâm há hốc mồm thèm thuồng. Mùi vυ' Nữ Thần lan tỏa thoang thoảng trong không gian, quả là mùi thơm thượng đẳng. Hàn Linh Phượng tự cầm cặρ √υ' vẩy vẩy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói "Thứ này có thú vị không nào?!" Hai nàng kia cuống cuồng há miệng ngậm mυ'ŧ liếʍ láp, tâm trí muốn phát rồ lên vì khát tình. Hàn Linh Phượng ôm đầu họ và ngẩng mặt lên khẽ bảo "A... Từ từ thôi... A... Đừng vội... Á... Ai cũng có phần mà... Ơ... Ngoan lắm..."
Hàn Sắc Nhi - Tiểu Hoa ngượng ngùng chứng kiến, thi thoảng cúi mặt xuống rồi lại ngước lên nhìn, thật khó lòng kìm chế sự chú ý trước viễn cảnh ngọc ngà ấy, đôi môi nuốt "Ực." nhiều lần. Uyên Cảnh Linh Trân - Tuyệt Huyền Ly Tố bấn loạn đưa tay quệt nước dãi nơi khóe môi.
Đại công chúa Nghiên Túc gương mặt ửng hồng, đảo mắt trông về phía giường nghĩ thầm "Vậy ra đây là nạn nhân tiếp theo của Hàn Linh Phượng ư? Cũng rất xinh đẹp, thật đáng thương!" Bẩy vị công chúa còn lại thì chỉ săm soi Ngọc Nữ Diệt Thiên, họ cảm thấy vùиɠ ҡíи của mình đang rỉ ra chút dịch trắng nóng ấm do bị hình ảnh mát mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lúc ngực Hàn Linh Phượng ướt đẫm nước bọt thơm của hai mỹ nhân thì cô khẽ đẩy họ ra, mỉm cười bảo "Thôi nào, ngồi dậy đi, lát nữa ta lại ban thưởng nhé." Nghi Tâm - Yên Nhiên Tinh tiếc nuối vô hạn, hơi thở vẫn còn loạn nhịp, ánh mắt si mê ngây dại đành đè nén cảm xúc vâng lệnh Nữ Thần mà ngồi trở lại chỗ cũ.
Tiểu Hoa hỏi "Hạc Tâm Thánh Diễn đâu ạ?" Hàn Linh Phượng chỉnh sửa áo ngay ngắn, khẽ cười đáp "Muội ấy đang ở trong không gian thăm hỏi Nữ Oa sư phụ, lâu ngày chẳng gặp nên cần hàn huyên tâm sự chút." Hàn Sắc Nhi nói "Thế là Thiên Đế - Thiên Hậu cũng vào chuồng luôn rồi nhỉ?" Hàn Linh Phượng gật đầu "Ừ. Ngày chúng ta tái xuất hiện sắp đến rồi, thiên địa đất trời này sẽ được phen mở rộng tầm mắt." Quay nhìn Tiểu Hoa, nói tiếp "Công của muội lớn lắm đấy, dẫn về được cho ta một thượng phẩm mỹ nữ." Tiểu Hoa hơi đỏ mặt cúi đầu đáp "Chuyện nhỏ thôi ạ."
Nghi Tâm hỏi "Sao muội không tìm cách bắt luôn Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh? Miếng ngọc bội Phượng tỷ cho đủ sức đối kháng Linh Cơ trong thời gian ngắn mà." Tiểu Hoa lắc đầu trả lời "Muội nghĩ thời gian ngắn đó không đủ để hành động, huống chi còn có Điểu Huyền Tinh luôn luôn kề cận, nếu liều lĩnh ra tay bắt cóc e rằng sẽ thất bại hoàn toàn, muội sẽ chết và công chúa Yến Châu cũng không ở đây. Vả lại muốn tách Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên khỏi Linh Cơ là điều không thể!" Hàn Linh Phượng nhếch môi "Hứ. Điểu Huyền Tinh, nữ nhân này cũng là một mối uy hϊếp to lớn đấy, ta cảm thấy cô ấy còn ẩn giấu sức mạnh thật sự của mình. Vô cùng xinh đẹp, vô cùng thú vị, đáng tiếc lại là hoa đã có chủ!"
Tất cả nhíu mày đăm chiêu bởi lời đó, có thể khiến Phượng tỷ coi trọng như vậy thì nữ nhân ấy... thực đáng sợ!
"Ư..." Yến Châu có dấu hiệu hồi tỉnh.
Hàn Linh Phượng liếc nhìn sang, mỉm cười rạt rào ý xuân. Thấy vậy tất cả hiểu câu chuyện đến đây tạm kết thúc nên đều đứng dậy cúi đầu xin cáo lui, Hàn Linh Phượng phất tay thay câu trả lời chấp nhận, thế là mọi người yên tĩnh ngoan ngoãn rời khỏi phòng ngoại trừ cô gái người ghế được đặc cách ở lại. Nghiên Túc ngoái đầu nhìn, tâm tính phức tạp, ánh mắt cảm thương.
Hàn Linh Phượng thong thả đứng lên, hai tay chống hông giơ bàn chân trần bên phải lên đưa lại gần mặt cô gái ghế. Bàn chân ấy ngọc ngà vô cùng vô tận, cô gái ấy nhắm mắt hít ngửi một hơi thật sâu, cảm xúc rạo rực lâng lâng lan tỏa toàn thân, chưa đủ thỏa mãn còn tham lam hít ngửi từng milimet, hôn liếʍ ướt cả bàn chân của Ngọc Nữ Diệt Thiên. Hàn Linh Phượng mỉm cười hài lòng thu chân lại rồi nâng cằm đối phương lên mà ban phát cho giọt nước bọt tinh khiết. Quá lòng mong mỏi, cô gái ghế há miệng nuốt lấy giọt nước bọt thơm nhất đất trời xong ngơ ngẩn mê mẩn ngước nhìn Nữ Thần. Hàn Linh Phượng ngạo nghễ nhìn xuống chút rồi xoay người bước về phía giường.
Yến Châu dần mở mắt thấy bản thân nằm trên chiếc giường xa lạ, cạnh bên lại là một nữ nhân đeo mặt nạ bằng ngọc mầu hồng, y phục mầu đỏ rực, đang mỉm cười nhìn công chúa nhỏ. Yến Châu giật mình ngồi bật dậy, ký ức ùa về tâm trí nhớ rõ rằng bị Tiểu Hoa làm cho ngất đi, cô vội lui dựa lưng xát tường, dựa vào khí chất lẫn hình dáng mà giang hồ truyền tai nhau thì nữ nhân kia đích xác là môn chủ Phượng Hoàng Môn không thể sai. Theo bản năng tự ôm chặt lấy cơ thể, run rẩy sợ hãi, lắp bắp nói "Đừng... đừng qua đây... cô là kẻ xấu... Cô muốn gϊếŧ Quyển Tinh tỷ, đồ xấu xa..."
Hàn Linh Phượng nhẹ nhàng dịu dàng bảo "Vừa mới tỉnh đã nhắc đến tên người khác, xem ra Long Quyển Tinh trong lòng muội vô cùng quan trọng nhỉ. Thực sự ta cũng không hề muốn gϊếŧ cô ấy đâu, chỉ cần muội bằng lòng thuộc về ta thì đảm bảo Long Quyển Tinh sẽ không mất một sợi tóc, nhé nương tử?!"
Chấp niệm từ lâu của Yến Châu là thân thể này chỉ thuộc về riêng Long Quyển Tinh chứ chẳng phải ai khác vậy nên nghe ý đồ của nữ nhân da^ʍ tà kia khiến cô nhất thời quên luôn sợ hãi mà tức giận quát lớn "Đừng hòng!" Hàn Linh Phượng khẽ cười đáp "Ở đây nàng không có quyền quyết định đâu. Ngoan nào, để ta thương."
Biết người này không hề đùa giỡn, Yến Châu liền giơ vòng bảo hộ ra trước mặt. Hàn Linh Phượng chẳng chút bận tâm e dè, cô vươn tay nắm lấy cổ tay công chúa nhỏ, ngay lập tức chiếc vòng tan thành tro bụi không khí luôn. Yến Châu kinh hoảng vận dụng toàn bộ nội công của mình phóng xuất ra kiếm khí bắn thẳng vô bụng đối thủ. Nhưng rất tiếc chút kiếm khí yếu ớt đó sao có thể gây tổn thương tới siêu nữ cường chứ, điều này càng khiến Yến Châu thêm hoảng loạn bởi cả bàn tay bắn kiếm khí cũng đã bị túm giữ nốt. Hàn Linh Phượng nắm đôi tay thon thả đẹp đẽ đưa lại gần ngực mình.
Xúc cảm mềm mại bất ngờ làm Yến Châu ngẩn người giây lát xong đỏ bừng mặt, cô xấu hổ cúi gằm xuống. Hàn Linh Phượng thì thích thú kích cho vài câu "Mềm không? To không? Thích không nào? Muốn ngửi không ta cởi hết y phục ra cho nàng ngửi nhé?" Vừa dứt lời cô luồn hẳn hai bàn tay Yến Châu xen qua lớp áo mỏng của mình. Tiếp xúc da thịt trực tiếp làm Yến Châu trừng mắt ngẩng lên, đôi tay cô run rẩy đang chạm vào cặp ngực ngọc ngà, tim công chúa nhỏ đập loạn nhịp, hô hấp cũng gấp hơn bình thường.
"Không được! Đây là kẻ thù của Quyển Tinh tỷ, ta không thể có lỗi với tỷ ấy được!" Nghĩ vậy Yến Châu liền dứt khoát rút mạnh tay về. Hàn Linh Phượng mỉm cười quyến rũ bảo "Hừ. Ở bên ta lại dám tơ tưởng nữ nhân khác, cần dậy dỗ nàng nhiều hơn mới được." Dứt lời liền vạch hẳn áo ra để lộ bộ ngực vô cùng tuyệt mỹ, hai đầu ti hồng hào khiêu gợi. Dẫu công chúa nhỏ ác cảm người này thế nào đi nữa thì cũng phải thật lòng thừa nhận Hàn Linh Phượng có sức hấp dẫn tối thượng, đôi môi vô thức chẩy nước dãi thơm.
Bắt đầu cuộc chinh phục, Hàn Linh Phượng ôm lấy đầu Yến Châu mà vùi mặt cô ấy vào ngực mình cho tha hồ hít ngửi. Cô ngẩng lên tỏ vẻ thỏa mãn, tiếp đó dùng những ngôn từ dâʍ đãиɠ tra tấn tinh thần Yến Châu "Từ từ, ngửi từ từ thôi. Sao nàng hít ngửi vội vàng thế? Ngửi xong thì hôn đi, hôn xong ta sẽ cho liếʍ. Nếu nàng ngoan ngoãn thì ta sẽ thưởng cho liếʍ láp toàn bộ thân thể của ta đó!" Yến Châu bị ép đến mức không thốt nên lời, cứ "Ư... Ưʍ... Ư... Ưʍ..." Mùi hương này thật ngất ngây say đắm, thật mềm mại ấm áp.
Được một lúc Hàn Linh Phượng đẩy đầu Yến Châu ra, tà mị hỏi "Thèm rồi phải không?!" Yến Châu hơi thở gấp gáp ngước nhìn lên với ánh mắt phức tạp : có hận, có khao khát, có đau khổ bi thương. Hiện tại nội tâm công chúa nhỏ cũng đấu tranh rất giữ giội giữa lý trí và thân xác. Hàn Linh Phượng lại tiếp tục "tra tấn" bằng cách một tay giữ đầu, một tay tự cầm vυ' mà vung vẩy, cọ cọ chà xát khắp mặt mũi Yến Châu, đôi lúc còn ép vυ' ti vô miệng Yến Châu mà bắt phải bú. Công chúa nhỏ hộc hộc bú sự mềm mại thơm tho đến không thể tự chủ, bú đến mức nước bọt thơm ướt đẫm hai bên vυ' Ngọc Nữ Diệt Thiên, có lẽ lý trí đã tạm thời ngủ yên để nhường chỗ cho du͙© vọиɠ bùng cháy.
Hàn Linh Phượng đẩy Yến Châu nằm xuống giường rồi đè lên, hôn môi nhẹ nhàng rồi cuồng nhiệt khiến cho hai nguồn nước bọt tinh khiết hòa quyện, dây dưa mân mê dần dần cũng cởi được hết y phục vướng víu. Ngọc Nữ Diệt Thiên vừa hôn vừa bóρ ѵú, vừa ép vùиɠ ҡíи chạm vào nhau, cảm giác rạo rực khó diễn tả thành lời!
Hàn Linh Phượng liếʍ từ bướm Yến Châu lên tới bụng, qua ngực, lên cổ, cằm, lướt qua môi mũi. Yến Châu uốn éo đầy khó chịu "Ư... A..." Ngọc Nữ Diệt Thiên ôm lưng công chúa nhỏ hơi nâng dậy rồi cô hôn, ngậm, bú cặρ √υ' to của cô ấy, còn liếʍ thành vòng tròn quanh ti, liếʍ chéo liếʍ ngang, liếʍ hình dấu nhân kiểu như ý đồ niêm phong bộ ngực mềm không cho ai khác đυ.ng. Yến Châu ôm đầu vò tóc Hàn Linh Phượng mà rêи ɾỉ "A... a... đừng... ư... đừng liếʍ... á... không... ứ... đừng liếʍ mà..."
Có lúc Hàn Linh Phượng nằm trên, Yến Châu nằm dưới, họ nằm kiểu ngược nhau. Ngọc Nữ Diệt Thiên khai mạc trước, thè lưỡi liên tục liếʍ láp bướm công chúa nhỏ. Công chúa nhỏ cứ ôm mông Ngọc Nữ Diệt Thiên, vùi mặt vào bướm cô ấy hít ngửi, má trái má phải thay phiên áp vào bướm, thi thoảng cũng liếʍ lại chút ít và kêu rên "A... á...không... á... không mà... ư... ứ... ôi không... a... á..."
Cao trào nhất là khi Hàn Linh Phượng bế hẳn Yến Châu rời khỏi giường, đôi chân công chúa nhỏ quắp lấy lưng Ngọc Nữ Diệt Thiên, đôi tay thì ôm cổ, thở hổn hển. Hàn Linh Phượng ôm mông Yến Châu mà bướm đọ bướm dồn dập, vυ' ti rung lắc cọ xát vυ' ti, mồ hôi hai nàng chẩy đầm đìa.
"Hờ... hờ... hờ... ta yêu nàng... hự... hự... ta yêu nàng... hự... sướиɠ không... bên dưới sướиɠ không... Ố... Hờ... Hự... Hự... Ta liếʍ nàng... Hự... Hự... Hự... Sướиɠ quá... Hự... Hự... Hự..."
"A... Á... Không... Aaaaa.... Không được làm thế... Á... Ứ... Ứ... Đừng mà... Á... Ướt... Ướt quáaaaaaaa... A... Á... Sướиɠ quá... A... A... Á... Á..."
Cô nàng ghế chứng kiến từ nẫy giờ mà nuốt nước bọt thèm thuồng lắm lắm, tự cởi sạch y phục mà vật vã thủ da^ʍ vì Nữ Thần Hàn Linh Phượng.
Hàn Linh Phượng bế Yến Châu vừa đọ bướm vừa đi khắp phòng, đi loạn một hồi đến khi tới gần nàng ghế thì mới dừng không di chuyển nữa, đứng tại chỗ dạng chân tiếp tục giao hợp rêи ɾỉ đầy khoái lạc.
Rõ là cố ý mà, cặp mông trắng đẹp hấp dẫn của Nữ Thần hiện diện gần mặt mình thì làm sao chịu nổi, nàng ghế liền vùi mặt hôn lấy hôn để vào mông Hàn Linh Phượng, còn liếʍ xuống cả đùi và chân.
Lúc Hàn Linh Phượng và Yến Châu cùng đến đỉnh cực khoái thì từ âʍ đa͙σ của họ cùng tuôn trào ra giọt ngọc trắng trong hòa quyện lại với nhau, mùi hương thơm lừng cả căn phòng. Suối giọt ngọc thanh khiết ấy chẩy ra bao nhiêu rơi cả xuống đất, nàng ghế tức khắc chui qua háng Hàn Linh Phượng mà ngẩng mặt đón nhận hết.
Yến Châu mệt mỏi run lấy bẩy, cặp mắt nặng trĩu dần khép lại thiêm thϊếp ngủ luôn. Hàn Linh Phượng mỉm cười hài lòng bế công chúa nhỏ trở về giường, tiện thể đọ bướm vào vυ' thêm hơm mười phút xong mới chịu buông tha. Cô ngoắc ngón tay ra hiệu, nàng ghế vội vã bò tới khẩn trương.
Hàn Linh Phượng ôm đầu cô ta mà ép vô vùng dưới của mình, đái cho ướt đẫm gương mặt luôn coi như ban thưởng. Nàng ghế nhắm mắt hạnh phúc vô bờ, nói "Phượng tỷ... là Nữ Thần!" Hàn Linh Phượng nhếch môi phẩy tay một cái làm nàng ghế bay vọt lên tận mái nhà, đôi tay theo quán tính túm giữ lấy cột xà ngang tránh bị rơi, độ cao này mà rơi đối với phàm nhân thì khó sống nổi nhưng nét mặt nàng ghế chả có chút gì lo sợ bởi cô biết mình đang ở cùng Ngọc Nữ Diệt Thiên.
Hàn Linh Phượng cũng bay lên để hai chân cô ấy vắt lên vai mình, cô ôm mông người tình dồn dập hành xử, đây gọi là tư thế "Treo Cột Đọ Bướm" hoặc có thể gọi là "Âʍ đa͙σ Giao Hợp Tầng Cao"
Âm thanh la hét dâʍ đãиɠ ầm ĩ trong căn phòng, giọt ngọc trắng trong và nướ© đáı của hai nàng chẩy tong tỏng xuống nền đất.
"A... A... Á... Phượng tỷ... Á... Sướиɠ quá... A... Tỷ là Nữ Thần... Á... Phượng tỷ ơi... A... Aaaaaaaa... Tỷ phun vào trong muội rồi... Á... Ấm quáaaaaaa.... Ứ... Ư... Phượng tỷ... Phượng tỷ ngọc ngà... Á... Hãy cho muội được quỳ dưới háng tỷ... A... Áaaaaaaaaaaaa... AAAAAAAAAAAAAA..."
Hàn Linh Phượng hự mỹ nữ này đến mức độ khiến cô ta mệt mỏi cũng ngủ thϊếp đi buông tay giữ cột. Cô ôm cô ấy bay hạ xuống đất đặt nằm trên giường cạnh Yến Châu.
Y phục bay tới tự động mặc lại ngay ngắn chỉnh tề, Hàn Linh Phượng vụt biến mất.
...