Đột nhiên trong phòng có tiếng nói của 1 người đàn ông cất lên "Ha ha ha... Tướng gia bất tất phải lo lắng vì truyện cỏn con này." Tiếp đó là tiếng 1 người đàn bà "So với chúng ta Hắc Lang Vương còn kém xa! Gϊếŧ hắn thì có gì đáng nói đâu." Giọng nói thứ 3 của người đàn ông khác vang lên "Chúng ta sẽ giúp tướng gia giải quyết. Đảm bảo nha đầu gϊếŧ Hắc Lang Vương sẽ ko thể sống qua khỏi đêm nay!" Sau mấy câu ấy thì 3 người đồng loạt hiện thân ngay phía sau Lỗ Thúy - Lỗ Ninh. Cả 2 giật mình quay lại thì thấy 3 vị tiền bối : 2 lão già đầu trọc giống hệt nhau, đều cao gầy đen đúa, cặp mắt lồi to hung tợn cực kỳ khiến chẳng ai dám nhìn thẳng. Khác nhau mỗi y phục, giang hồ gọi là Tử Vong Nhị Lão. Bà già kia gương mặt hiền hậu luôn tươi cười, lưng còng chống gậy, mái tóc đã bạc gần hết, diện mạo rất tầm thường là thế nhưng thật sự bà ta chính là Độc Vương Tà Liên khét tiếng võ lâm.
Nhắc tới 3 kẻ này thì mọi người chánh đạo lẫn hắc đạo có ai mà ko biết. Nghe kể rằng hơn 40 năm trước võ lâm chính phái thành lập liên minh đông đảo với hàng vạn cao thủ lợi hại hàng đầu giang hồ nhằm mục đích giải quyết tranh chấp giữa các bang hội kiểu như 1 tòa án công bằng giúp đời vậy, kiến lập nền hòa bình. Trong thời gian hoạt động liên minh đã đắc tội ko ít đến võ lâm tà phái nên bọn chúng cũng hò nhau tụ tập lực lượng chống đối, đứng đầu là Tử Vong Nhị Lão với Độc Vương Tà Liên. Và rồi đại chiến nổ ra, qua nhiều phen tập kích lẫn nhau, 2 phe quyết định dồn hết tinh anh làm trận thư hùng cuối cùng. Địa điểm tử chiến là 1 khu rừng, phe chính phái gồm hơn 3 vạn người, phe tà phái thì chưa đến 2 vạn. Mặc dù chiếm ưu thế sĩ số nhân lực nhưng phe chính vẫn ko chiếm dc thế thượng phong bởi sự khủng bố mạnh mẽ của Tử Vong Nhị Lão cùng Độc Vương Tà Liên. Chỉ 3 kẻ mà có thể gϊếŧ chết 5000 cao thủ, tất nhiên chúng cũng phải trả giá đắt bị thương nặng. Bên tà phái tổn thất gần hết còn xót lại khoảng tầm 1000 tên, bên chính phái thì vẫn còn 1 nửa. Xác chết lần lượt ngã xuống, cuộc chiến dần ngã ngũ, nếu cứ cố đánh thì chắc chắn tà phái diệt vong hoàn toàn. Hiểu rõ điều đó nên Tử Vong Nhị Lão với Độc Vương Tà Liên gắng sức gϊếŧ dc thêm 200 người chính phái nữa thì bỏ chạy, ko ai dám ngăn cản cũng như đuổi theo 3 tên ma đầu. Kẻ thủ lĩnh trốn thì thuộc hạ cố đánh tiếp làm gì, số quân tà phái điên cuồng tìm đường thoát thân. Chính phái cũng sợ chó cùng dứt dậu nên ko truy kích nữa mà lo cứu chữa những người bị thương, chôn cất những người bị chết. Sau sự kiện ấy 3 tên kia mất tích luôn nhưng tên của chúng thì chẳng ai quên dc. Võ lâm lại hỗn loạn khốn đốn thêm mấy năm nữa thì Thần Long Sơn Trang nổi lên như vầng mặt trời xua tan bóng tối u ám tang thương...
Lỗ Cang Minh đứng dậy chắp tay khách sáo tỏ vẻ rất coi trọng, nói "Mọi việc lão phu xin nhờ cậy vào 3 vị. Lỗ gia nhất định phải ngẩng cao đầu trước thiên hạ, ko thể mất mặt tệ hại như lần này dc. Xong việc, lão phu sẽ hậu tạ xứng đáng!" Độc Vương Tà Liên cười trả lời "Tướng gia cứ kê cao gối mà ngủ, đảm bảo chúng ta sẽ mang tin tốt lành về cho ngài."
Mời dc 3 kẻ này chịu làm việc cho mình thì Lỗ gia chắc phải tốn kém vàng bạc ghê gớm, nhưng đâu có biết người mà chúng định gϊếŧ có trình độ ra sao?
....
Thời gian trôi ko nhanh ko chậm.
Buổi tối.
Tại phòng nghỉ của Linh Cơ. 1 con chim bồ câu trắng muốt lông giữa trán phớt đỏ cực kỳ đẹp đẽ bay ra, bóng dáng nhỏ nhoi ấy chẳng bao lâu đã mất hút trong ko trung.
Bên trong, Linh Cơ đang ngồi quây quần với chị em Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh quanh chiếc bàn tròn đựng mấy cái đĩa bánh nướng, chỉ là bữa ăn nhẹ sau bữa tối thôi.
Vô cùng tin tưởng Điểu Huyền Tinh, vả lại đường tới cung Lăng Trì ko xa lắm nên nếu có vấn đề gì thì Linh Cơ sẽ bay tới ngay lập tức. Trần Tiểu Thanh lấy 1 cái bánh đưa vô miệng cắn nửa miếng nhai ngon lành, nửa còn lại cô đưa tới miệng người yêu dấu và siêu nữ cường thoải mái tiếp nhận. Trần Di Yên ngồi khoanh tay trên bàn thích thú theo dõi cảnh tình cảm đó, lát sau mới lên tiếng trêu em gái "Có vẻ như ta chỉ là người thừa ở đây nhỉ? Buồn ghê!" Trần Tiểu Thanh cùng Linh Cơ nhìn nhau mỉm cười xong Trần Tiểu Thanh liền đứng lên đi vòng ra phía sau chị gái, 2 tay xoa bóp 2 vai Trần Di Yên và nói "Di Yên tỷ xinh đẹp. Thông minh. Giỏi y thuật. Dịu dàng. Vui tính. Tỷ quan trọng với muội lắm nha!" Nói rồi vòng tay ôm lấy cổ Trần Di Yên, dựa má vào tóc cô ấy, nhắm mắt thể hiện sự mãn nguyện khi mình có người chị đáng tự hào thế này.
Linh Cơ kéo ghế lại xát gần Trần Di Yên , nói "Muội nghĩ ta là kẻ hồ đồ sao mà ko quan tâm đến muội?!" Trần Tiểu Thanh cảm thấy Linh Cơ sắp làm điều gì đó hay ho nên buông tay khỏi cổ chị gái, dường như ngay lập tức Linh Cơ kéo luôn Trần Di Yên ngã vào lòng cô. Mặt xát mặt, Linh Cơ nói "Cả 3 muội đều là hạnh phúc lớn lao của cuộc đời ta. Thiếu 1 cũng ko thể, hiểu chưa?!" Hơi thở Linh Cơ vừa thơm vừa ấm áp khiến Trần Di Yên xao xuyến rạo rực, choàng tay ôm lại và đáp "Muội hiểu lâu rồi mà." 1 nụ hôn dịu dàng ngọt ngào diễn ra trước sự vui vẻ chứng kiến của Trần Tiểu Thanh.
Nụ hôn dừng lại, đôi môi 2 nàng dời nhau nhưng vẫn còn tia nước trong miệng họ cứ dính liền ko nỡ dứt. Trần Di Yên quá mức say mê nhìn Linh Cơ, hình ảnh ân ái lúc trước ùa về dào dạt (cô nhớ lúc ngực 2 nàng cọ vào nhau thật mềm mại hấp dẫn, cô nhớ lúc Linh Cơ ép mình vô tường, tỷ ấy nhấc 1 chân cô lên rồi cuồng nhiệt mãnh liệt đọ vùиɠ ҡíи thơm lừng vào nhau, 2 nàng rêи ɾỉ la hét cho tới khi kɧoáı ©ảʍ dâng tới đỉnh điểm thì Trần Di Yên gục quỳ xuống há miệng ngậm chặt lấy vùиɠ ҡíи ngọc ngà của Nữ Thần 1 cách điên loạn, chờ đợi sự tuôn trào của giọt ngọc trắng trong....)
Linh Cơ mỉm cười dâʍ đãиɠ nói "Ta biết muội đang nghĩ gì đấy nhé!" Trần Di Yên đỏ mặt đáp lại "Ai cũng muốn dc sung sướиɠ với người mình yêu thương mà, muội ko phải ngoại lệ. Mãi mãi muội chỉ dâng hiến cơ thể này cho mình tỷ thôi!"
Trần Tiểu Thanh đứng gần đó và đang rất nóng, nóng toàn thân.
Ko ai muốn bị làm phiền trong những lúc riêng tư vậy đâu. Vậy mà sắp sửa có 3 đứa ngu đến đây tìm chết!
....
Bay trên ko ở vị trí rất cao, Điểu Huyền Tinh thích cảm giác nghiêng ngả trong ko trung lắm, vù bên nọ vù bên kia, nhưng vì đang bận việc nên thú vui bình dị ấy tạm gác lại.
Càng cao thì càng lộng gió, mát rượi. Vắng lặng và im lìm, suốt chặng đường chỉ gặp đúng 1 con quạ đen bay ngược hướng mà thôi. Điểu Huyền Tinh cao hứng lại nhớ tới 1 kỷ niệm nhỏ thời thơ ấu : (( Tại bờ biển ko bóng người. Xa xa trên trời có 1 con bồ câu trắng đậu trên chiếc diều vi vu. Bé Linh Cơ đứng dưới đất thích thú cầm dây chạy tít mù. Đang vui vẻ thì bỗng nhiên có 1 con chim ưng từ đâu đó lướt tới định vồ lấy bồ câu trắng, nhưng đương nhiên sẽ ko thành công rồi. Điểu Huyền Tinh vận chút khí, ánh sáng bao phủ cô cùng chiếc diều đẩy bật con chim ưng văng ra xa (diều của bé Linh Cơ mà, Điểu Huyền Tinh ko cho phép kẻ nào phá hư đâu). Bé Linh Cơ nhìn thấy rồi đấy, 1 tay vẫn giữ dây diều, tay kia thì nhặt viên sỏi và phóng vun vυ't lên ko bắn năt sọ con chim ưng. Láo với Điểu Huyền Tinh trước mặt Linh Cơ thì sống nổi à! Sau đó bé Linh Cơ đã kéo dây đưa diều xuống gần và ôm nàng bồ câu đặt lên vai mình xong tiếp tục hớn hở chạy thả diều. Điểu Huyền Tinh hiểu rằng tiểu nữ cường ko muốn có loài thú bay nào phát hiện hay gây hại tới bồ câu nhỏ của cô bé........Còn có lần bé Linh Cơ để bồ câu thân yêu đậu trên đầu rồi cùng đi dạo chơi trong thôn làng nào đó, đôi tay ngộ nghĩnh cầm chiếc bánh bao lớn vừa đi vừa ăn, thi thoảng giơ bánh lên cho chim bồ câu mổ vài cái coi như ăn chung, xung quanh ai nhìn cũng chả quan tâm. Tất nhiên đã từng có mấy thằng oắt con dùng ná bắn đá về phía loài chim đặc biệt đẹp đậu trên đầu cô bé Linh Cơ, hậu quả dù ko làm Điểu Huyền Tinh bị thương nhưng chúng nó vẫn bị bé Linh Cơ dùng khúc cây dài nhặt bên lề đường phang cho tới tấp. Khi chúng đau đớn sợ hãi mà bỏ chạy thế nhưng cô bé vẫn đuổi theo vụt tiếp chả tha thằng nào, may cô bồ câu tốt bụng mổ mổ xuống đầu bé Linh Cơ để tỏ ý nên ngừng lại thì cô bé mới chịu thôi, vứt khúc cây và bỏ đi chỗ khác....))
Đôi mắt bồ câu trắng ngập tràn ý vui, nguyện vì Linh Cơ mà ko nề hà bất cứ khó khăn nào.
Sau đó Điểu Huyền Tinh lại nghĩ đến Ngục Quỷ Tinh Cầu, theo cô dc biết thì tất cả toàn bộ các thiên thạch trôi nổi bên ngoài ko gian kia vốn dĩ đều là những mảnh vỡ ra từ Ngục Quỷ Tinh Cầu mà thành, khi bị phá hủy thì chúng nát vụn ra vô số khối đá nham nhở to nhỏ khác nhau rồi văng tán loạn ti tỉ phương hướng. Trải qua rất lâu bị năm tháng thời gian làm phai mầu nên mới có sắc đen nhạt như bây giờ, chỉ 1 khối bé xíu thôi cũng thừa sức tiêu diệt cả đại hành tinh rộng lớn. Nếu... Chỉ nếu thôi... Nơi đó đột nhiên sống lại....!!!!
Tâm tư bộn bề lo âu theo Điểu Huyền Tinh suốt quãng đường, cuối cùng cũng tới cung Lăng Trì của Yến Châu. Sự việc ban sáng với cái chết thảm khốc của Hắc Lang Vương ko hề ảnh hưởng gì đến sinh hoạt thường nhật nơi đây, vẫn việc ai nấy làm, bưng bê canh gác giặt giũ như cũ.
Bay thêm lúc nữa thì phía trước đã là phòng nghỉ của công chúa. Bên dưới mặt đất có nhóm lính 20 người trực ca đêm đảm bảo an toàn cho cấp trên, buổi tối thì lực lượng phòng vệ đông đúc nghiêm ngặt hơn buổi sáng.
Chim chóc tất nhiên phải bay trên trời, thế nên dù trông thấy cũng chả ai nghĩ ngợi sâu xa chi. Bồ câu trắng nhẹ nhàng đậu xuống mái ngói căn phòng và biến trở lại hình dạng ngay lập tức. Hết sức cẩn thận, Điểu Huyền Ting gỡ 1 viên ngói xê dịch chút ít vừa đủ khoảng trống nhỏ tiện bề theo dõi :
Yến Châu đang ngồi trên ghế cạnh bàn, trên bàn là 2 bát canh gà hầm nhân sâm thơm phức còn nghi ngút khói. Công chúa chưa động đến thìa, 2 tay chống cằm như thể chờ đợi gì đó. Lát sau Yến Châu liền lên tiếng "Tỷ xong chưa? Nghỉ tay chút ra ăn với muội đi, lát làm tiếp cũng dc mà."
Long Quyển Tinh đang ngồi trên giường và tập thêu mấy hình bông hoa trên khăn tay. Công việc này Yến Châu mới dậy cho cô chưa lâu, cũng khá thú vị khi rảnh rỗi. Trên giường còn để 5 chiếc khăn tay khác mà Long Quyển Tinh đã thêu xong từ trước là hình núi non, biển cả, hình con thỏ ngộ nghĩnh, hình con lợn buồn cười, hình phong cảnh rừng cây. Long Quyển Tinh nghe Yến Châu gọi mình thì khẽ cười, tiếc nuối đặt đồ nghề kim chỉ xuống giường rồi đứng lên bước về phía bàn.
Khi Long Quyển Tinh ngồi xuống ghế cạnh mình, Yến Châu hỏi "Tỷ thấy vui lắm hả?" Long Quyển Tinh trả lời "Ừ. Chưa từng có công việc đời thường nào khiến ta hứng thú thế này. Cám ơn muội nha." Yến Châu chẩu môi ra, nói "Tỷ chỉ mới học mà đã thêu đẹp thế rồi, còn muội trước kia ngốc nghếch tập thêu vài tháng mới dc bằng tỷ bây giờ đấy." Long Quyển Tinh dùng ngón tay trỏ dí vô mũi Yến Châu 1 cái, nói "Ai nói muội ngốc chứ? Ta thấy muội rất dễ thương lại còn chu đáo nữa. Sau này ai mà cưới dc muội chắc sẽ hạnh phúc lắm!" Yến Châu vội nói "Muội sẽ ko lấy ai hết. Muội chỉ muốn ngày ngày đc sống bên tỷ thôi!"
Lảng tránh ánh mắt Yến Châu, Long Quyển Tinh quay sang nhìn bát canh, cô cầm lấy thìa và nói "Mải thêu quên thời gian luôn, giờ đói bụng ghê. Chúng ta ăn thôi nào." Yến Châu ngơ ngẩn nhìn Long Quyển Tinh chút rồi cũng cầm thìa dùng bữa, có vẻ như nữ nhân này là nguồn sống của công chúa nàng rồi vậy, cô thầm hy vọng cả 2 cứ vui vẻ thoải mái bên nhau trọn kiếp, nhưng liệu có dc ko?
Long Quyển Tinh nói "Ta thấy các vương triều của loài người thường hay có kiểu sắp đặt hôn nhân vì lợi ích quốc gia, bao vị công chúa tiểu thư bị ép phải lấy người mình ko yêu...." Yến Châu đang ăn dở, đặt thìa xuống bát và nói "Nếu việc đó xẩy ra thì chắc chắn muội sẽ ko đồng ý! Tỷ sẽ giúp muội chứ?!" Long Quyển Tinh trả lời "Tất nhiên rồi. Chỉ cần muội sẵn sàng, ta sẽ đưa muội dời khỏi hoàng cung này. Kiểu hôn nhân như vậy, ta cũng ko thể chấp nhận."
Hôn nhân ép buộc vì chính trị là hoàn toàn sai lầm. Đem hạnh phúc cả đời 1 cô gái giao cho kẻ chẳng ra gì để đổi lấy sự bình yên giầu có cho đất nước thì ko đáng đâu, quốc gia tệ hại mới làm kiểu đó. Nước nhỏ bị nước lớn uy hϊếp, đòi nước nhỏ gả công chúa của họ cho nước lớn thì mới an toàn tránh khỏi thảm sát, đồng ý là nhu nhược yếu kém, thậm chí là ngu và khốn nạn. Chẳng lẽ nếu nước lớn yêu cầu vua nước nhỏ phải quật mồ mả tổ tông tất cả dân chúng trong thành lên rồi đạp vào mặt những thi thể đã yên nghỉ thì cũng phải chấp nhận ư?! Hay là nước lớn yêu cầu vua nước nhỏ phải tự cưỡиɠ ɧϊếp mẹ mình trước sự chứng kiến của toàn dân để đổi lấy hòa bình thì có ai chịu ko nào?!
Yến Châu cảm thấy ấm áp, có lẽ bản thân cô đã chán ngấy cuộc sống nhàm chán tù túng nơi đây từ lâu rồi. Tưởng tượng ngày nào đó dc cùng với Long Quyển Tinh tay trong tay du ngoạn qua hết thẩy mọi vùng đất trên đời khiến má Yến Châu hồng hồng, tủm tỉm cười 1 mình rồi tiếp tục ăn bát canh. Dù cả thế gian xa lánh yêu quái như Long Quyển Tinh đi nữa nhưng chắc chắn Yến Châu ko có trong số đó.
Long Quyển Tinh nghĩ thầm "Ta sẽ bảo vệ muội cho tới khi muội gặp dc người xứng đáng. Ta chỉ có mình muội là bạn, muội ko hạnh phúc thì ta chưa thể yên tâm...." Múc thêm 1 thìa canh đưa vào miệng, lúc lấy ra thì Long Quyển Tinh chợt nhíu mày. Thông qua sự phản chiếu từ chiếc thìa bạc bóng loáng, cô phát hiện phía trên mái ngói xuất hiện 1 lỗ thủng cực cực nhỏ (to hơn con kiến tí ti) mà người thường tuyệt đối ko thể nhìn thấy dc, kèm theo đó là trực giác bất an. Trốn tránh sống trong hoàng cung hoàn toàn bí mật vậy nên bất kể việc gì Long Quyển Tinh cũng cực kỳ an phận chưa từng dám sơ xuất.
Thấy Long Quyển Tinh biểu hiện hơi lạ, Yến Châu hỏi "Tỷ sao vậy? Canh ko ngon ư?" Long Quyển Tinh chẳng nói gì, quay qua nhìn Yến Châu. Đôi mắt mầu xanh bầu trời của cô phát ra ánh sáng nhẹ chiếu vào Yến Châu khiến công chúa mơ màng, mắt cứ nặng trĩu khép dần khép dần rồi gục xuống bàn ngủ thϊếp đi. Tại ko muốn Yến Châu lo lắng nên mới phải dùng cách này, ít nhất là tạm thời.
Ngay lập tức Long Quyển Tinh phóng vọt lên, bay xuyên qua mái ngói.
Trước mắt Ma Nữ Vương chính là 1 trong 2 người đã đem lại cho cô cảm nhận nỗi sợ vô hình sáng nay : nữ nhân tóc trắng giữa trán phớt đỏ đang ngồi gần lỗ thủng nhỏ của mái ngói.
Điểu Huyền Tinh bình thản đứng dậy nói "Cô phát hiện sớm hơn tôi nghĩ chút." Thực sự Điểu Huyền Tinh biết mình theo dõi kiểu này thì chắc chắn sẽ bị nhận ra, và cô cô tình làm vậy mà. Long Quyển Tinh thận trọng hỏi "Cô muốn gì?" Điểu Huyền Tinh nhẹ nhàng trả lời "Ko cần căng thẳng vậy đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện."
Một chút im lặng, Long Quyển Tinh lo âu chờ đợi lắng nghe.
Điểu Huyền Tinh nói "Tôi biết cô là thành viên của Ngục Quỷ Tinh Cầu..." Long Quyển Tinh rùng mình khi nghe người khác nhắc đến nơi đã từng là quê hương khủng khϊếp, tận đáy lòng cô vốn ko hề yêu quý gì vùng ấy cả, chỉ toàn chết chóc gϊếŧ hại nhau. Điểu Huyền Tinh nói tiếp "Nơi đó là đại họa cho toàn vũ trụ. Vô số giống loài yêu tinh quái vật hung bạo tàn ác : có loài nhai nuốt dc Hố Đen, có loài cắn vỡ sự cân bằng trường lực, có loài thì chuyên ăn các hành tinh khác.... Nhưng may thay nơi ấy đã bị phá hủy." (nghĩ đến hình ảnh bên ngoài ko gian có 1 con quái vật khổng lồ há to mồm đớp lấy Trái Đất, nhai nhóp nhép crốp crốp, hàng tỉ con người trở thành gia vị mặn chát tanh tưởi tô điểm cho món Địa Cầu ko luộc, thật vui).
Long Quyển Tinh hỏi xen vào "Cô với nữ nhân tên Linh Cơ có quan hệ gì với nhân vật từng hủy diệt Ngục Quỷ Tinh Cầu ko?" Đây là thắc mắc cực lớn trong tâm trí Ma Nữ Vương hàng triệu thế kỷ qua mà.
Cơn gió mát từ đâu đó lướt qua 2 mỹ nhân đặc biệt làm tóc họ phất phới. Điểu Huyền Tinh đưa 1 tay lên vén tóc ra sau tai, tự hào trả lời "Diệt trừ nơi ấy chính là 2 vị Thần Chủ của tôi."
Biết câu trả lời, trái tim Long Quyển Tinh đập loạn nhịp hơn cả lúc gặp Tuệ Tuyệt Luân nữa. Phá hủy Ngục Quỷ Tinh Cầu, đánh bại cùng lúc Ma Nữ Chúa Ngục Long Tinh với Điệp Tinh, trình độ như vậy khiến chính Long Quyển Tinh cũng ko thể tưởng tượng ra nổi. Tất nhiên Ma Nữ Vương có thể chưa tin ngay, nhưng dựa vào khí chất thuần khiết vô cùng và lời nói đầy sự tự tin cao siêu của Điểu Huyền Tinh thì cô chắc chắn nữ nhân tóc trắng này tuyệt đối ko nói dối. Bất cứ ai từng tiếp xúc đều sẽ phải thừa nhận ko ai trong sạch ngọc ngà bằng Điểu Huyền Tinh, ko ai đáng tin cậy bằng Điểu Huyền Tinh!
(Bé Linh Cơ cứ ngủ khò khò đi, cả thế giới cứ để Điểu Huyền Tinh gánh vác).
Điểu Huyền Tinh nói "Điệp Tinh tàn sát vô số các cõi trong dòng chẩy vũ trụ. Cô ta còn định gϊếŧ chết thời gian làm ko gian lâm nguy, hư vô suy kiệt hấp hối. Tội lỗi cô ta gây ra là quá nhiều và rất quá đáng nên cũng tới lúc phải đền tội. Điệp Tinh luôn chủ động gây chiến, gặp ai cũng gϊếŧ, thấy gì cũng phá. Nhưng ngu ngốc thay khi muốn động thủ với 2 vị Thần Chủ của tôi! Cô nghĩ xem, 1 chiêu thôi mà Điệp Tinh cũng ko chịu nổi phải cuống cuồng bỏ chạy về Ngục Quỷ Tinh Cầu tìm trợ giúp mà...." Long Quyển Tinh hỏi "Ma Nữ Chúa hiện giờ ra sao?" Điểu Huyền Tinh lắc đầu trả lời "Cô ta thì tôi ko rõ. Tôi chỉ biết rằng Điệp Tinh đã bị 2 vị Thần Chủ bắt về, nhưng vì chút sơ xuất mà cô ta trốn thoát dc (tại sự ngố và ngây thơ của bé Linh Cơ đấy). Giờ chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ truy tìm Điệp Tinh."
Long Quyển Tinh hỏi "Cô cũng là yêu tinh đúng ko?" Điểu Huyền Tinh ngắn gọn đáp "Phải." Long Quyển Tinh nói "Tôi ở Địa Cầu này lâu lắm rồi mà chưa bao giờ thấy dc 1 yêu tinh nào có khí chất đẹp đẽ giống như cô!" Điểu Huyền Tinh khẽ cười nói "Cô cũng chẳng kém đâu. Có phải khi Ngục Quỷ Tinh Cầu bị phá hủy thì cô bị văng tới tận Địa Cầu xa xôi này ko?" Long Quyển Tinh gật đầu trả lời "Phải, nhưng ko chỉ mình tôi mà còn có thêm các giống loài khác nữa. Chúng tôi bị ngất đi 1 thời gian rất dài mới tỉnh dậy dc. Lúc đó cũng thật sự khó khăn khi ngăn chặn đồng loại tàn sát con người. Cô tin tôi chứ?" Điểu Huyền Tinh nói "Tôi tin. 2 ta đều như nhau mà. Vả lại khiến cho Yến Châu quyết tâm che dấu giúp thì đủ chứng tỏ cô cực kỳ tốt rồi!" Nghe Điểu Huyền Tinh nói làm lòng Long Quyển Tinh vui lắm, bao lâu nay cô trơ trọi giữa đám quái vật hung tàn rồi, giờ tự nhiên lại có 1 yêu tinh tuyệt vời khác cùng chung chí hướng thiện lương với cô.
Điểu Huyền Tinh đắn đo chút rồi hỏi "Nếu giả dụ Ngục Long Tinh còn sống và cùng Điệp Tinh...." Hiểu ý, Long Quyển Tinh trả lời ngay "Tôi tự biết phân biệt đúng sai mà. Mà theo tôi thấy mối lo trước mắt giờ là 1 nơi khác kìa." Điểu Huyền Tinh khoanh tay, hỏi "Cô muốn nói đến Phượng Hoàng Môn?" Long Quyển Tinh cay đắng khẽ cười, nói "Chính Hàn Linh Phượng khiến tôi phải sống trốn tránh như hiện nay đây. Khả năng của cô ta thật sự rất đáng sợ! Đến cả Thiên Cung của Địa Cầu cũng thương vong vô số...." Điểu Huyền Tinh nghĩ chắc Long Quyển Tinh đã từng lên thiên đình xem xét ngay sau khi 3 siêu nữ cường đυ.ng độ, cô nói "Tin rằng cô có biết việc 3 luồng sức mạnh tối cao giao tranh với nhau ngoài ko gian, đúng chứ? 1 trong số đó chính là Linh Cơ tỷ của tôi! Và chúng tôi với Hàn Linh Phượng vốn cũng đang trong thế đối đầu. Nếu cô muốn, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Trước lời đề nghị mộc mạc chân thành ấy, Long Quyển Tinh chẳng muốn khước từ. Cô mỉm cười nhìn Điểu Huyền Tinh đầy thích thú, thầm hy vọng có thêm 1 tình bạn thân thiết vững bền như với Yến Châu. Long Quyển Tinh nói "Tôi đồng ý." Điểu Huyền Tinh thấy lòng vui vẻ bởi yêu tinh này cũng đáng mến đó chứ, cô nói "Vậy dc rồi. Tôi xin phép phải về trước, chúng ta gặp lại sau nhé." Long Quyển Tinh nói ngay "Khoan đã." Điểu Huyền Tinh hỏi "Sao vậy?" Long Quyển Tinh mỉm cười trả lời "Giờ tôi cảm thấy tò mò về khả năng của cô. Thực lực của Linh Cơ thì sáng nay tôi đã dc chứng kiến qua, còn cô thì mới thể hiện sơ sơ chưa rõ lắm. Chúng ta có thể tỉ thí chút chứ nhỉ?!"
Đối với những siêu cao thủ, việc gặp dc và so tài với những đối thủ ngang cơ lại còn tốt tính là điều rất vui, 2 nàng này cũng ko ngoại lệ. Điểu Huyền Tinh cười khẽ, nói "Thử chút cũng ko sao, tôi sẽ cho cô thỏa mãn."
Vừa dứt lời mấy giây thì đột ngột cả 2 nàng phóng vυ't lên tít tắp bầu trời, dời quá xa phạm vi hoàng thành tới mức độ nhìn xuống thấy cung đình chẳng khác chi hột bụi, thậm chí họ đã vượt ra ngoài ko gian, cách Trái Đất khá xa.
Đứng trong hư vô, 2 nàng nhìn nhau và chung 1 tâm trạng thoải mái vì đây ko phải giao chiến sinh tử với kẻ thù. Long Quyển Tinh là người xuất chiêu trước, cô dang rộng 2 tay, luồng khí mầu xanh da trời cực kỳ hùng hậu bao phủ toàn thân cô. Lát sau Long Quyển Tinh nói "Ma Cốt Yêu Tinh Chưởng." Luồng khí xanh đột ngột biến dạng phình lên nhanh chóng hóa thành 1 bộ xương cốt khổng lồ cũng mầu xanh (kích thước lớn gấp 30 lần Trái Đất) Bộ xương lao tới, 2 tay vỗ mạnh về phía Điểu Huyền Tinh như muốn bắt nhốt đối thủ (giống kiểu đập muỗi).
Chỉ có thế chưa đủ để uy hϊếp Điểu Huyền Tinh đâu. Ko tránh ko né, Điểu Huyền Tinh cũng dang rộng 2 tay, ánh sáng trắng từ người cô ngùn ngụt tỏa ra biến hóa thành hàng triệu con bồ câu ánh sáng (kích cỡ bằng bồ câu thường nhưng uy lực tuyệt đối phi thường). Điểu Huyền Tinh đẩy tay về phía trước thay cho hiệu lệnh, đám bồ câu ánh sáng đông đúc dầy đặc phóng tới đâm xuyên thủng bộ xương khổng lồ khiến nó vỡ tan, dư lực khiến cả trăm hành tinh vị trí gần cuộc chiến lắc lư mãnh liệt tưởng chừng như muốn vỡ tung.
Diệt xong bộ xương, số bồ câu ánh sáng lại tiếp tục lao tới Long Quyển Tinh. Trước khí thế mạnh mẽ ấy mà Long Quyển Tinh vẫn bình tĩnh, cô nhanh chóng bay vυ't lên cao hơn tránh đòn. Đám bồ câu hoành tráng phóng đi rất xa theo đường thẳng, khoảng mấy ngàn năm ánh sáng thì có 1 hành tinh nào đó lớn gấp đôi Mặt Trời cản đường.
Xẹt xẹt xẹt.... Và đương nhiên hậu quả của hành tinh ấy chính là cả triệu lỗ thủng như tổ ong, nổ ẦM luôn!
Đám bồ câu ánh sáng sau khi đánh hụt liền tự động bay vòng ngược lại với vận tốc nhanh hơn lúc đầu, mục tiêu tất nhiên là đối thủ của chủ nhân chúng rồi.
Long Quyển Tinh luồn lách tránh né thế nào cũng chẳng thoát khỏi sự truy đuổi của đám bồ câu, lòng cô tự hiểu chỉ có cách phá hủy chúng mới thoát dc thôi. Né thêm lúc nữa thì Long Quyển Tinh lui lại cả đoạn dài rồi dồn khí vào đôi mắt, liên tục hàng loạt con rồng ánh sáng xanh nhỏ dài ngoằng với số lượng tương đương từ đôi mắt đặc biệt đẹp đẽ ấy phóng ra tấn công đám bồ câu hùng hậu kia.
Triệu con rồng xanh với triệu con bồ câu lao vào nhau đại chiến và lập tức đồng loạt Bùm Bùm Bùm Bùm.... phát nổ hết ko xót con nào. Vô vàn tia sáng trắng xanh bắn tóe loe đi khắp nơi trong ko gian trông thật diễm lệ. Số lượng lớn tia sáng còn phóng vυ't về phía hành tinh là nơi sinh sống của loài người, trông chẳng khác chi 1 trận mưa sao băng 2 mầu lướt ngang qua bầu trời của Địa Cầu.
....
Trái Đất.
Tại Phượng Hoàng Môn.
Đỉnh đầu con Phượng Hoàng khổng lồ bằng ngọc mầu xanh tối nay khá là đông đúc, 135 mỹ nhân xinh đẹp đang quỳ khúm núm, ánh mắt ngây dại đều hướng nhìn về Ngọc Nữ Diệt Thiên phía trước.
2 bên cạnh là Uyên Cảnh Linh Trân và Tuyệt Huyền Ly Tố đứng khoanh tay hào hứng chờ đợi. Ở giữa là Hàn Linh Phượng đang ngồi nhưng ko phải trên ghế, mà là đang ngồi trên lưng của 1 nữ nhân tuyệt sắc khác, cô gái này quỳ chống cả tay chân xuống đất. Gương mặt mắt nhắm nghiền ấy thể hiện sự mãn nguyện cực kỳ, lòng thì nghĩ "Mông của Nữ Thần đang ngự trên lưng mình! Thật vinh dự! Thật hạnh phúc! Cái mông ngọc ngà của Nữ Thần vô cùng mềm mại! Vô cùng thơm! Cơ thể Phượng tỷ...."
Hàn Linh Phượng đứng dậy, chậm rãi bước về chỗ các mỹ nữ kia khiến tim họ tăng nhịp vì nôn nóng, cô gái ghế ngồi thì mở mắt luyến tiếc trông theo. Khi đã tới gần hàng mỹ nhân thứ nhất, Hàn Linh Phượng 2 tay chống hông và dạng 2 chân ra, ngạo nghễ nói "Từng người lần lượt. Ko dc tranh nhau."
1 mỹ nhân bò ra khỏi vị trí, bò tới gần chân Hàn Linh Phượng thì ngừng và ngẩng mặt lên, si mê thè lưỡi ra. Hàn Linh Phượng vẫn đứng, mỉm cười và rồi đôi môi của cô nhổ xuống giọt nước bọt tinh khiết rơi vô miệng cô gái kia.
Tâm trí đã trở nên ngốc khờ tại yêu đến mức tôn thờ, nàng ta ngậm miệng lại, lưỡi ko ngừng khua khoắng giọt nước ngọc mãi sau mới chịu nuốt "Ực.". Tiếp đó là thời khắc tuyệt vời nhất, toàn thân nàng ta run lẩy bẩy bởi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắp tới, bò từng chút từng chút chui qua háng Hàn Linh Phượng. Tốc độ chui qua chậm lắm kiểu như muốn tận hưởng từng giây từng phút khi đc quỳ mọp bò qua háng Ngọc Nữ Diệt Thiên.
Khi vừa chui qua xong thì lập tức nàng ta vồ lấy 2 bên đùi và ép mặt mình vào mông Hàn Linh Phượng mà hít lấy hít để, phải nói rằng linh hồn lẫn thể xác đều đang trong cơn rồ dại. Hít xong còn vòng tay ôm bụng, cọ ngực vào mông Hàn Linh Phượng, mặt ngẩng lên trời rên lên 1 tiếng "A...." đầy ý dâʍ đãиɠ.
Có lẽ nàng này sẽ ko chịu buông cho tới khi Hàn Linh Phượng ngoảnh mặt lại, nhẹ nhàng xoa đầu và nói "Muội đc rồi. Đến lượt người khác nữa chứ." Đành phải ngoan ngoãn ngừng sướиɠ, bò về phía cô gái ghế ngồi và quỳ luôn tại đó.
Đến lượt nàng thứ 2. Khi vừa nuốt dc giọt nước bọt ngọt ngào ấy thì tít trên bầu trời cao có rất nhiều những tia sáng trắng xanh phóng vụt qua làm mọi người bất ngờ ngước nhìn.
Hàn Linh Phượng chẳng thèm quan tâm, cô nói với nàng thứ 2 "Hứ. Muội muốn ngắm trời hay muốn chui qua háng ta?!" Nàng thứ 2 vội cuống cuồng ôm chặt lấy lưng Hàn Linh Phượng, ngực ép luôn vào vị trí vùиɠ ҡíи của cô ấy (tuy còn cách qua mấy lớp áo quần nhưng cũng quá đủ để sướиɠ đến mất ngủ) và kiên quyết nói "Trời là chó! Tỷ là Nữ Thần! Muội chỉ muốn chui qua háng tỷ thôi!!!! Chui qua háng tỷ!!!!...."
Hơn trăm nàng kia cũng thôi ngắm trời và hùa theo "Chui qua háng tỷ! Chui qua háng tỷ!...." (chỉ cần dc ở bên Hàn Linh Phượng thì trời đất cút mẹ chúng mày hết đi)
Hàn Linh Phượng hài lòng dù đã biết trước sẽ như vậy. Cô nhếch môi cười, nói "Vậy thì tiếp tục nào. Tất cả các muội cùng qua đây." rồi vẫy tay ra lệnh. Cả trăm nàng bò theo hàng 1 rất trật tự, cứ thế từng người dc chui qua dưới 2 chân Ngọc Nữ Diệt Thiên, cảm xúc vô cùng hạnh phúc.
Cho tới khi người cuối cùng bò qua xong và tập chung hết phía sau thì Hàn Linh Phượng mới quay người lại đi về phía họ.
Đôi tay cô từ từ cởi bỏ y phục chính mình. Chỉ bỏ lớp áo ngoài ra mà nhịp tim các nàng kia đã đồng loạt đập nhanh và mạnh hết mức có thể, môi họ khô nóng, thân nhiệt dâng cao.
Khi Hàn Linh Phượng đã hoàn toàn khỏa thân thì cũng khiến cho hơn trăm cái miệng mỹ nữ há ra ko ngậm lại dc, khóe môi bất cứ ai cũng chảy nước dãi vì thèm thuồng, tay họ tự xoa bóp ngực chính mình, có nàng cho tay vào trong quần vuốt ve vùиɠ ҡíи tỏ ý mời gọi cầu xin đc làʍ t̠ìиɦ với Nữ Thần. Đến như Uyên Cảnh Linh Trân và Tuyệt Huyền Ly Tố đứng phía xa cũng chẳng chịu nổi mà có hành động khiêu gợi tương tự như thế.
Hàn Linh Phượng nói như ra lệnh khi chỉ tay vào 1 mỹ nhân đang tự xoa bóp ngực và thè lưỡi ra liếʍ liếʍ ko khí (ánh mắt chằm chằm vào vị trí vùиɠ ҡíи của Ngọc Nữ) "Muội đứng dậy."
Cô gái may mắn ấy run rẩy đứng lên, đứng gần Nữ Thần làm máu da^ʍ của cô ta sôi sục chỉ muốn hôn và liếʍ toàn bộ cơ thể Hàn Linh Phượng mà thôi. Tay cô ta cũng từ từ cởi y phục, dê thì dê nhưng mặt vẫn ửng hồng trước ánh nhìn từ Ngọc Nữ.
Khoảnh khắc nàng ta trần trụi hẳn thì Hàn Linh Phượng ôm chầm lấy cô ta và hôn môi cực kỳ điên cuồng, nàng ta tất nhiên cũng phải điên loạn hôn đáp trả. Hương thơm hòa vào nhau, nước bọt hòa vào nhau, bộ ngực to mềm mại ép chặt vào nhau, vùиɠ ҡíи thơm dí xát vào nhau đầy rạo rực.
Số khán giả chứng kiến cứ "Ực.." rồi lại "Ực.." Ai cũng có phần, đi đâu mà vội.
Nụ hôn cuồng loạn vừa dừng thì Hàn Linh Phượng trừng mắt nhìn nữ nhân may mắn đầu tiên, hơi thở thơm nóng cứ phả vô mặt cô ta. Cô gái ấy vẫn ôm cổ Ngọc Nữ với ánh mắt thụ động ngây dại, môi 2 nàng ướt đầy nước bọt của nhau. Tiếp theo Hàn Linh Phượng lập tức nhấc 1 chân nàng kia lên để bắt đầu quá trình giao hợp tận cùng của sự kɧoáı ©ảʍ. Hàn Linh Phượng 1 tay nhấc chân 1 tay ôm mông nàng kia và 2 vùиɠ ҡíи ngọc ngà thơm ngát bắt đầu đọ vào nhau dồn dập.
Âm thanh la hét sung sướиɠ rất lớn "A..Á..Á..A..A.." Lực đọ của Hàn Linh Phượng cực mạnh, thừa sức khiến toàn bộ mỹ nữ Địa Cầu nguyện hầu hạ suốt cuộc đời. Đọ dc 1 lúc thì vùиɠ ҡíи của 2 nàng liền chẩy tong tỏng nước rơi xuống đất, phải nói rằng 2 nguồn nước ngọc tuôn ra để đc hòa quyện vào nhau. Thêm vài phút mạnh bạo nữa thì Hàn Linh Phượng vận khí kéo theo nàng kia cùng bay lơ lửng lên trên ko, tốc độ bay ko nhanh nhưng tốc độ đọ vùиɠ ҡíи thì rất nhanh, đang bay mà vẫn ko ngừng đọ nhau, Hàn Linh Phượng nói như quát vào mặt tình nhân "Thèm ko?!..Thèm ko?!..Hờ..Hờ..Mềm ko?!..Ngửi đi!..Hờ..Hờ..Liếʍ ko?!.." Nàng kia cũng rêи ɾỉ hét "A..A..Phượng tỷ..Muội thèm tỷ..A..A..Muội thèm ngửi ngực tỷ..A..A..Muội thèm liếʍ..A..A..Tỷ là Nữ Thần!..A..A..TỶ LÀ NỮ THẦN!!!!..."
Khán giả bên dưới ngước nhìn trầm trồ mong đợi, du͙© vọиɠ bốc ngùn ngụt, nước dãi ko kiềm chế dc chẩy đầy miệng. Tất cả lúc này đều chung 1 hành động giống nhau là 1 tay bóp ngực 1 tay cho vào trong quần di di vùиɠ ҡíи của mình thật nhiều và lẩm bẩm "Phượng tỷ là Nữ Thần!...Phượng tỷ là Nữ Thần!.."
Bay lên tới trời, bay qua những đám mây tối, thậm chí đã vượt ra khỏi phạm vi Trái Đất. 2 cô gái trần chuồng làʍ t̠ìиɦ liên tục ngoài ko gian vũ trụ, hình ảnh đẹp đẽ chưa từng thấy. Nàng kia vì dc trong vòng tay Ngọc Nữ nên u u mê mê chả biết bản thân đang ở đâu nữa, chỉ còn biết đến cảm giác sướиɠ mà hét mãi thôi.
Trải qua thời gian khá lâu sau, sự sung sướиɠ từ việc đọ vùиɠ ҡíи đạt tới đỉnh điểm, cô gái kia ngẩng cao đầu thét lên "AAAAAA...." 2 nguồn suối từ âʍ đa͙σ họ trào ra hòa hợp lại với nhau tựa như dòng sông giọt ngọc trắng trong chẩy xuống ướt đẫm háng với chân cả 2 nàng. Tiếng rêи ɾỉ cũng đã tắt bởi cô gái kia ko còn đủ sức mà hét nữa, thở hổn hển ôm lấy thân thể Hàn Linh Phượng và hít ngửi bờ vai mịn màng ngọc ngà ấy. Toàn thân 2 nàng còn toát ra nhiều mồ hôi, nhưng đối với cô gái kia thì mồ hôi của Hàn Linh Phượng chính là những giọt sương thuần khiết thơm nhất đất trời, cô ta thè lưỡi liếʍ láp mồ hôi ở vai ở cổ Ngọc Nữ.
Hàn Linh Phượng cũng hít ngửi lại mùi hương người tình. Cô biết chắc chắn nàng ấy ko thể chịu nổi thêm lần nữa yêu thương nên mới ngưng vậy, chứ bản thân Ngọc Nữ còn thèm nhiều lắm. Chục phút sau thì cô gái kia dường như vì quá ngất ngây nên đã ngất xỉu, thiêm thϊếp mơ màng vào giấc ngủ trong tư thế đứng.
Luyến tiếc vì chưa đc đái vô mặt người tình lúc tỉnh táo nhưng đành thế thôi, Hàn Linh Phượng ôm mỹ nhân bay về Trái Đất mà chẳng bận tâm hay biết rằng quá trình làʍ t̠ìиɦ của mình ngoài ko gian có 2 nhân vật đã chứng kiến thấy, tất nhiên 2 người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Điểu Huyền Tinh với Long Quyển Tinh.
....