Lâm Đàn vẫn luôn ở trong phòng mình lẩn quẩn, sau lại vẫn là Lâm mẫu gõ gõ cửa thúc giục vài câu, Lâm Đàn mới không tình nguyện mà đi đến phòng của Vận Uyển. Nơi này là phòng của Vận Uyển cùng em trai anh, trên bàn mở ra sách vở, một bên còn để nghiên mực mà Lâm Hoa thích nhất, vẫn là quang cảnh như lúc Lâm Hoa còn ở. Chữ viết ngay ngắn của Vận Uyển ánh vào trong mắt, Lâm Đàn biết chữ không nhiều lắm, Vận Uyển thường là đi theo Lâm Hoa học tập, có vẻ học cũng không tồi.
Lâm Đàn cũng không biết Vận Uyển lúc trước rốt cuộc sinh ra ở một gia đình thế nào, chính cô cũng không nhớ rõ. Nhưng là Lâm mẫu suy đoán Vận Uyển hẳn cũng là được nuông chiều từ bé, một thân da thịt non mịn, có lẽ là bị mẹ mìn bắt cóc.
Vận Uyển nhìn thấy anh, hơi hơi rũ mắt xuống, dịu dàng mà nói: “Anh hai, anh trước ngồi đi.” Giọng nói của cô run rẩy, thực nhẹ rồi lại như là một sợi tơ, một tấc một tấc ở trên người Lâm Đàn lặng yên không một tiếng động mà bò.
Anh khụ khụ, che giấu chính mình xấu hổ. Vận Uyển mặc một chiếc áo màu lam nhạt, trên người còn có hương thơm nhợt nhạt, tóc dài búi ở sau đầu. Cô lấy ra chậu nước đi phòng bếp nấu nước nóng mang vào: “Anh hai, em hầu hạ anh rửa chân đi .”
Lâm Hoa đang ngây người, nghe vậy ngẩn ra một chút, vội vàng cự tuyệt: “Không cần, anh tự mình làm là được.”
Vận Uyển không có miễn cưỡng, buông chậu nước. Cô đã tắm rồi, yên lặng lên giường chui vào trong chăn mỏng nằm xuống, lỗ tai nhạy bén mà lắng nghe thanh âm. Tiếng nước ào ào, anh tựa hồ là xong rồi, đổ nước đi, sau đó cọ xát một lát mới nằm vào bên cạnh chính mình. Trái tim Vận Uyển như có nai con chạy loạn, cô đưa lưng về phía anh, có chút kích động cùng chờ mong, việc nam nữ Lâm Đàn nhất định có kinh nghiệm, anh sẽ dạy chính mình.
Một lát sau, anh cũng xoay người, bàn tay chậm rãi đi vào trong chăn của Vận Uyển. Vận Uyển hít vào một hơi thật sâu, cũng xoay người, đối mặt với anh, lông mi rung động không dám nhìn anh. Lâm Đàn bị hương khí trên người cô câu dẫn, càng dựa càng gần, ánh nến tối tăm trong phòng không đủ để thấy rõ ràng dung mạo của Vận Uyển, chính là trong đầu miêu tả càng thêm làm người ngo ngoe rục rịch. Anh dùng sức hất hất đầu, muốn vứt bỏ những tạp niệm đó, chính là tay Vận Uyển lại ở trong chăn nắm lấy anh.
“Anh hai, cho em một đứa con được không?” Cô khẩn trương mà năn nỉ.
Lâm Đàn không thể chống đỡ được lời cầu xin nhu nhược này, anh đột nhiên đem cô đè ở dưới thân. Hơi thở dồn dập mà nóng rực đập vào mặt, cô thực sợ hãi, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm. Lâm Đàn dùng ánh mắt xâm lược đánh giá khuôn mặt kiều nhu của Vận Uyển. Thiếu nữ xinh đẹp như hoa, nhu nhược động lòng người như vậy ngoan ngoãn nằm ở dưới thân anh, quần áo mỏng manh, thanh thuần điềm tĩnh, Lâm Đàn dần dần mà bị lạc ở trong ôn nhu hương.
Anh nhắm mắt, cảm thấy du͙© vọиɠ trong thân thể như mãnh thú không ngừng gào rống. Anh cảm thấy có chút kỳ quặc, chính là giờ này khắc này cũng không kịp đi tự hỏi cái gì, dục niệm dâng trào, cúi đầu liền hôn lên cánh môi Vận Uyển.
Môi cô thật đúng là non mềm, so với điểm tâm mà anh từng ăn còn ngọt ngào hơn.
“Ngô…” Vận Uyển kiều uyển hàm giận, có chút không chịu nổi anh nhiệt liệt hôn môi. Đầu lưỡi của anh hữu lực mà cuốn lấy lưỡi thơm của Vận Uyển, dây dưa không bỏ, nước bọt theo khóe môi chậm rãi chảy ra. Vận Uyển cảm thấy xấu hổ, thoáng nghiêng đầu muốn tránh né. Lâm Đàn lại không cho, một tay cường thế mà chế trụ cằm cô đuổi theo qua đi. Cô gái nhỏ không thành thật, anh ở trên môi cô không nhẹ không nặng mà cắn một ngụm lại nói: “Không được lộn xộn.”
“Ngô… Đau…” Cô mềm mại mà oán trách, ánh mắt ướŧ áŧ, xấu hổ mà nhìn Lâm Đàn.
Hầu kết Lâm Đàn lăn lộn, nâng tay lên kéo ra áo ngắn trên người Vận Uyển. Sức lực anh lớn, nhanh chóng liền đem áo cô kéo ra, lung tung rơi ở trên vòng eo. Vòng eo nhỏ yếu như vậy bị quần áo bao vây lấy càng có vẻ tinh tế yêu kiều, có một loại thống khổ da^ʍ mĩ. Trong lòng Lâm Đàn nóng lên, đôi tay xoa lên đầu vai trắng nõn không tì vết của Vận Uyển, thân mình cô vừa động lại vẫn là thực ngoan ngoãn, chỉ là gắt gao nhắm mắt lại, lông mi loạn run không dám nhìn thẳng anh.
Cặp bàn tay to kia ở trên người chính mình quấy phá, da thịt chạm vào nhau, Vận Uyển nhịn không được run rẩy. Tay Lâm Đàn chui vào yếm nắm lấy một bên kiều nhũ trơn trượt, thiếu nữ trẻ tuổi, nơi này lại phát dục đến phi thường tốt. Ngày đó cõng cô là có thể cảm giác được hai luồng căng phồng trước ngực cô đè ở trên lưng, anh lúc ấy liền có chút tâm viên ý mãn, chính là thực mau liền khắc chế chính mình. Hiện tại có thể tự tay đo đạc thưởng thức, Lâm Đàn nhanh chóng kéo xuống cái yếm mỏng manh kia, mơ hồ nhìn đến hai luồng thỏ con phì đô đô nhảy ra tới.
Cô có chút sợ hãi, lòng bàn tay thô ráp của Lâm Đàn nắm lấy hai luồng vυ' mềm mại, xoa bóp niết bẹp, hết sức đùa bỡn. Thân mình Vận Uyển run đến lợi hại, rầm rì nói: “Anh hai, nhẹ một chút, đau quá…”
Tay Lâm Đàn đi vào giữa hai chân cô xoa nhẹ hai cái, nơi đó có chút ướŧ áŧ, anh nhịn không được nói lời thô tục: “Thật mẹ nó tao.”
Vận Uyển cho rằng Lâm Đàn ghét bỏ chính mình, thấp giọng mà khóc: “Em không có.”