Tập Truyện: Những Kẻ Thứ Ba Nhu Nhược Động Lòng Người

Quyển 2 - Chương 48

Nhậm Từ từ nhà mẹ đẻ trở về, tuổi của em trai không còn nhỏ nữa, gần đây đang thu xếp chuẩn bị hôn sự. Cha mẹ Nhậm Từ lén nói với Nhậm Từ, làm cô vơ vét từ nhà chồng một chút.

Trong lòng cô ta tính toán, thình lình nhìn đến Xuân Hỉ cùng Vận Uyển ở trong sân hái đậu que, bên cạnh còn có một đứa nhỏ ôm một chú chó vụng về mà chơi đùa. Vận Uyển xoay đầu, ôm lấy đứa bé, ở trên mặt nó nhẹ nhàng nhéo một chút, Xuân Hỉ cười nói: “Vận Uyển, cậu liền thích khi dễ cháu gái nhỏ của mình đi, chờ lát nữa anh mình lại đây liền thu thập cậu.”

Vận Uyển cười nói: “Nó thật đáng yêu, mềm mại non nớt, cánh tay nhỏ như là củ sen vậy.”

“Thích sao? Chính mình cũng sinh một cái a. Hoặc là làm chị dâu của cậu sinh, cậu làm dì cũng ôm ra tới chơi.”

Vận Uyển vừa định nói giỡn, liếc đến Nhậm Từ mắt lạnh nhìn hai người. Nhậm Từ hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Có bản lĩnh chính mình sinh a, thân thể tôi không tốt, lưu lại bệnh căn. Vận Uyển cô cùng Lâm Hoa thành thân hai năm, thân thể không có việc gì, như thế nào cũng không có động tĩnh gì?”

Xuân Hỉ tức giận đến ném đậu que muốn lý luận, Vận Uyển chạy nhanh đẩy đẩy Xuân Hỉ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi trong nhà cậu chơi đi.”

Xuân Hỉ biết nếu cùng Nhậm Từ cãi nhau, quay đầu lại cô ta còn không biết sẽ chèn ép Vận Uyển như thế nào, bình tĩnh lại, cong lưng ôm cháu gái cùng Vận Uyển về nhà. Chính là một màn này vẫn là bị Lâm mẫu ở trong phòng thấy được.

Tới ban đêm, Vận Uyển mơ hồ nghe đầu tiên là Lâm mẫu Lâm phụ cùng Lâm Đàn tranh cãi vài câu. Sau đó chính là Nhậm Từ cùng Lâm Đàn khép lại cửa phòng cãi nhau, cùng với tiếng đồ vật bị đập vỡ. Lâm Đàn nói không nhiều lắm, đều là Nhậm Từ ở nơi đó không ngừng ầm ĩ. Lâm mẫu nghe không nổi nữa, đẩy cửa ra gia nhập cuộc chiến, mẹ chồng nàng dâu hai người ai cũng không nhường ai, cuối cùng Nhậm Từ thu thập tay nải khóc sướt mướt suốt đêm trở về nhà mẹ đẻ. Lâm Đàn không yên tâm, âm thầm đi theo Nhậm Từ tới nhà mẹ vợ, mắt thấy Nhậm Từ đi vào mới về đến nhà.

Vận Uyển ngày hôm sau cũng ngượng ngùng hỏi, yên lặng làm cơm sáng. Đáy mắt Lâm Đàn có chút thâm, ở phòng bếp giúp đỡ Vận Uyển cũng không nói một lời. Vận Uyển do dự một lát uyển thanh hỏi: “Anh hai, có cần em đi nhận lỗi với chị dâu hay không, chúng ta cùng nhau đem chị dâu khuyên trở về.”

Lâm Đàn trấn an cô nói: “Không có liên quan đến em, Vận Uyển.”

Lâm mẫu lần này là quyết tâm, chị dâu của Xuân Hỉ đều có ba đứa con, Nhậm Từ lại tin tức gì cũng đều không có. Bà cùng chồng thương lượng cái suy nghĩ có chút hoang đường kia của bà, Lâm phụ tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng là không chịu nổi vợ mình nhắc mãi, cuối cùng cũng đồng ý.

Lâm mẫu trước hỏi Vận Uyển, bà có chút khó có thể mở miệng, rốt cuộc cũng là ủy khuất Vận Uyển, thiếu nữ văn tĩnh ôn nhu phải liên tiếp cùng hai đứa con trai của mình dây dưa: “Bé ngoan, con có một đứa con chính là giúp Lâm gia, là ân nhân của Lâm gia chúng ta. Con về sau cũng có chỗ dựa vào, mẹ sẽ không đem đứa nhỏ này cho chị dâu của con. Mẹ cùng con chăm sóc nó, được không?”

Vận Uyển ngơ ngẩn, cô nói không nên lời nội tâm là cảm giác gì, có chút mờ mịt, có chút sợ hãi, lại có một chút mừng thầm. Thích một người lâu rồi, cho rằng cùng anh một chút cơ hội đều không có. Hiện tại thình lình xảy ra cơ hội nói cho cô có thể cùng nam nhân kia có một đứa con, sao cô có thể thờ ơ?

Hơn nữa, mạng của cô là Lâm mẫu cùng Lâm phụ cứu trở về, không có Lâm mẫu lúc trước chăm sóc, cô hiện tại cũng không biết sẽ lưu lạc đến nơi nào.

Cô ở dưới ánh mắt chờ mong của Lâm mẫu nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Vận Uyển bên này nhẹ nhàng, Lâm Đàn bên kia liền có chút phiền phức. Lâm Đàn khó có thể tin mà nhìn cha mẹ: “Mẹ có ý gì? Làm con cùng Vận Uyển? Mẹ là nghĩ như thế nào, đây là khi dễ Vận Uyển a.”

Lâm mẫu theo lý cố gắng: “Con biết cái gì, con cùng Nhậm Từ thành thân nhiều năm như vậy đều không có con, đầu làng cuối ngõ đều chỉ vào Lâm gia chúng ta nói mát. Con lại nghĩ đến Vận Uyển, nó cùng Lâm Hoa không có con, một mình lẻ loi hiu quạnh, có một đứa con không tốt sao?” Lâm mẫu nói xong liền khóc lớn lên, Lâm phụ thấy thế, trầm giọng nói một câu: “Đàn Nhi, con là muốn cho Lâm gia tuyệt hậu, cha mẹ chết không nhắm mắt sao?”

“Con cùng Nhậm Từ…”

“Thân thể Nhậm Từ không tốt, thầy lang đều nói cơ hội không nhiều, con cũng đừng lại cố chấp nữa. Không có con nối dõi, con sờ lương tâm thử xem, con không làm cha mẹ thất vọng sao?” Lâm mẫu kêu to.

Lâm Đàn phiền loạn xoa xoa tóc, anh đây tính cái gì? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Kia chính là vợ của em trai anh, mà em trai chỉ mới vừa qua đời.

Lâm mẫu rưng rưng hỏi anh: “Lâm Đàn, con nghĩ đến Lâm Hoa đi, nó yêu thương Vận Uyển bao nhiêu, con nguyện ý nhìn Vận Uyển buồn bực không vui, thật cẩn thận mà ở nhà sống cả đời như vậy sao?”

Trong đầu Lâm Đàn hồi ức bộ dáng Vận Uyển đáng thương bất lực ngày đó, còn có sau khi em trai qua đời Vận Uyển bất lực cô độc bàng hoàng, cuối cùng cắn răng đồng ý.

Cơm chiều ngày hôm sau dị thường nặng nề, Lâm Đàn hai ngày nay đi sớm về trễ, nhìn thấy Vận Uyển liền cảm thấy xấu hổ mất tự nhiên. Chính là Lâm mẫu luôn thúc giục mãi, anh hôm nay cần phải cùng Vận Uyển chung phòng. Anh thực phỉ nhổ chính mình, người có vợ lại muốn cùng em gái đồng thời cũng là em dâu mình chung phòng.

Những lời đó của Lâm mẫu giống như phù chú ở trong đầu đảo quanh, anh lơ đãng mà nhìn đến Vận Uyển cũng đang ngượng ngùng bất an. Lâm lão vợ chồng đã tự giác mà tránh đi. Cô an tĩnh mà dọn dẹp chén đũa, dưới ánh đèn, cả người cô phảng phất được phủ lên một tầng ánh sáng nhạt. Trong lòng Lâm Đàn nhảy lên một chút, vội vàng dời đi ánh mắt.