Lộ Ngộ ở trong phòng ngủ đọc sách, bên tai lại nghe thanh âm phía đối diện, đợi hồi lâu, nhìn xem đồng hồ đều đã hơn 8 giờ tối, tựa hồ người vẫn còn chưa có trở về. Mí mắt anh giựt giựt, trong lòng không thể hiểu được sinh ra vài phần tức giận, một học sinh cấp ba buổi tối không trở về nhà, ở bên ngoài chơi đến điên rồi. Anh bỗng nhiên dùng sức khép lại sách giáo khoa, thay đồ xong lại muốn ra cửa.
Lộ mẫu cười hỏi: “Lại đi ra ngoài hẹn hò à?”
Anh ngồi ở cạnh cửa thay giày thể thao: “Nga, không phải, con đi ra ngoài dạo một chút.” Nói xong anh đi xuống lầu cưỡi lên xe đạp đi đến chỗ KTV vừa rồi. Tới nơi rồi mới cảm thấy chính mình quá xúc động, anh không biết chính mình muốn làm cái gì, cũng không thân với người ta, cần gì làm điều thừa. Nhưng là anh lại không tính trở về, dừng xe đạp liền dựa vào đèn đường nhìn chằm chằm ngựa xe như nước.
“Lộ Ngộ.”
Lần đầu tiên anh nghe được Cẩn Niên gọi tên anh, trong lòng bỗng nhiên liền khoan khoái, kỳ thật anh vẫn luôn không có nói, trong lòng anh là có chút chờ mong cô gái nhỏ điềm tĩnh kia kêu tên của mình.
Thanh âm của cô rất êm tai, kêu lên chắc chắn sẽ dễ nghe.
Quả nhiên, giống như suy nghĩ của anh, mềm mại, còn có chút nũng nịu.
“Anh cùng bạn gái cũng vừa mới hát xong sao?” Cô cùng các bạn học phất tay tạm biệt sau đó đến gần hỏi anh.
Lộ Ngộ hàm hồ mà nói: “Anh đã đưa cô ấy trở về rồi.”
“Nga nga. Vậy anh là đang đợi người sao?” Cô gái nhỏ nghiêng đầu hỏi anh.
Lộ Ngộ đúng là đang đợi người, người mà anh đang chờ chính là cô gái nhỏ trước mắt. Chính là anh không thể nói: “Không có, chỉ là đi dạo thôi.”
“Trình Cẩn Niên, cậu phải về nhà sao?” Có một cái nam sinh vẫn luôn không đi, nhìn Cẩn Niên cùng Lộ Ngộ trong chốc lát, lấy dũng khí đi lên trước dò hỏi.
Cẩn Niên xoay người, cười nói: “Ân, cậu thì sao?”
“Chúng ta tiện đường, cùng nhau đi được không?” Nam sinh lòng tràn đầy chờ mong.
Cẩn Niên gật gật đầu, cô cũng có chút sợ hãi đi đường ban đêm. Lộ Ngộ nghe thấy, hừ một tiếng, Cẩn Niên nói với anh: “Chúng em đi trước. Tạm biệt.”
“Anh cũng muốn trở về.” Lộ Ngộ đẩy xe chậm rì rì mà đi theo.
Nam sinh tò mò hỏi về anh: “Trình Cẩn Niên, vị này chính là…”
“Tôi ở đối diện nhà em ấy.” Lộ Ngộ giành trước một bước trả lời.
Nam sinh sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười, hỏi xong liền tiếp tục cùng Trình Cẩn Niên nói chuyện. Đơn giản đều là chuyện trong trường học, nam sinh lúc nói chuyện ngẫu nhiên sẽ trộm liếc nhìn cô một cái, ánh mắt si mê mà lưu luyến.
Lộ Ngộ không nhanh không chậm mà đi theo phía sau bọn họ, nghe tiếng nói ngọt ngào của cô, giống như một chú chim nhỏ. Đáng tiếc, con chim nhỏ này không có nói chuyện với anh.
Nam sinh đưa đến ngoài cửa khu, cùng Cẩn Niên tạm biệt cũng rời đi.
Lúc này liền yên tĩnh hơn nhiều, trong lòng Lộ Ngộ nghĩ. Anh cùng Cẩn Niên yên lặng mà đi, trong lòng cô nai con chạy loạn, đây vẫn là lần đầu tiên cùng anh đi chung lâu như vậy. Cô rất muốn trò chuyện cùng anh, nói cái gì đây? Đang lúc cô vắt hết óc, Lộ Ngộ lại bỗng nhiên mở miệng: “Em đã uống rượu?”
“Đúng vậy, độ cồn rất thấp, xem như rượu trái cây. Chỉ một chút, cảm giác còn khá dễ uống.” Cô khoa tay múa chân một chút chén rượu.
“Có nhiều nam sinh như vậy, uống rượu hẳn là nên chú ý.” Lộ Ngộ lãnh đạm mà nói.
Cô thấy sắc mặt anh không tốt, đành phải cúi đầu ngập ngừng nói: “Em thật sự chỉ uống lên một chút.”
Lộ Ngộ không có lại mở miệng, cô bĩu môi giận dỗi cũng thực đáng yêu. Anh đến hầm xe thả xe đạp, Cẩn Niên đỡ ven tường, vỗ vỗ khuôn mặt, men say đi lên, đầu liền có chút choáng váng. Lộ Ngộ tức cười: “Anh đoán em hẳn là không chỉ uống một chút. Trở về uống nước, chạy nhanh ngủ đi.”
Cô lại bỗng nhiên dừng lại bước chân, không chịu đi. Lộ Ngộ sách một tiếng: “Chạy nhanh trở về.”
“Không cần. Trở về sẽ bị mắng, chờ một lát.” Cô quơ quơ đầu hàm hồ mà nói. Cô gái nhỏ tới tính tình, hơi hơi giơ lên đầu, cảm thụ được gió ngày mùa hè oi bức. Gương mặt cô ửng đỏ, lộ ra vài phần nhu mị. Anh theo ánh đèn đường nhìn qua, ánh mắt là sự nhu hòa mà chính mình chưa từng phát hiện.
Lộ Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu, lại không thể mặc kệ cô.
Cẩn Niên đi đến trước mặt anh yên lặng ngước mắt nhìn anh nói: “Anh còn nhớ rõ em tên là gì sao?”
“Trình Cẩn Niên.” Anh trả lời, sau đó liền nhìn đến ánh mắt trong trẻo của cô sáng lên.
“Em thích anh gọi tên của em. Anh lại kêu một lần được không?” Cô vui sướиɠ mà nói cho anh.
“Trình Cẩn Niên. Trình Cẩn Niên.” Anh hô liền hai lần.
Cẩn Niên cực kỳ vui vẻ, cười đến giống như một đồ ngốc.
Lộ Ngộ nhịn không được vỗ vỗ đầu cô: “Tỉnh rồi sao? Chạy nhanh trở về.”
Đôi tay của Cẩn Niên chống cằm, hít vào một hơi thật sâu, cảm giác chính mình giống như thanh tỉnh hơn một chút: “Lại chờ một lát, một lát. Anh đi về trước đi. Em có thể đi vòng quanh một lát.”
Lộ Ngộ trầm ngâm một lát lại nói: “Anh vẫn là nhìn em đi.”
Cẩn Niên mừng thầm, đá hòn đá nhẹ nhàng mà hỏi: “Em có thể kêu anh Lộ Ngộ ca sao?”
Lộ Ngộ không để trong lòng: “Có thể.”
Cô cong lên đôi mắt: “Em có thể đi tìm anh hỏi bài sao? Mẹ em nói anh học toán rất giỏi, còn em lại học toán rất tệ, anh có thể giúp em không? Sẽ không làm phiền anh quá lâu.”
Lộ Ngộ nga một tiếng, do dự một chút lại ma xui quỷ khiến mà mở miệng: “Thứ năm cùng thứ sáu anh không quá bận.”
“Vâng ạ.” Ánh mắt của cô cất giấu vài phần hưng phấn cùng thiếu nữ hoài xuân thẹn thùng, trộm liếc nhìn anh một cái, lại ngượng ngùng mà cúi đầu, lúng túng mà vặn ngón tay.