Cẩn Niên lại bị mẹ mắng một trận, nói xong lời cuối cùng, mẹ cô cũng khóc, ngồi ở trên sô pha ô ô mà nói: “Mẹ cũng là vì tốt cho con, con thi vào một trường đại học tốt, tương lai tìm một công việc thoải mái, cả đời này liền không cần mệt mỏi giống như ba mẹ.”
Cẩn Niên cúi đầu, mắt rưng rưng, sau một lúc lại sợ hãi mà nói: “Mẹ, mẹ đừng buồn, con sẽ nỗ lực, nhất định thi vào một trường đại học tốt.”
Trình mẫu lôi kéo tay cô nói: “Mẹ không nên mắng con như vậy, đừng khóc, mẹ đi làm đồ ăn cho con.”
Cẩn Niên nhẹ nhàng mà cười, nước mắt ướt nhẹp mắt to, trong lòng Trình mẫu thương tiếc con gái, hôn hôn gương mặt cô.
Trong lòng Lộ Ngộ luôn là nhớ tới đêm đó kinh hồng thoáng nhìn, đặc biệt là ánh mắt nhu nhược vô tội của cô, phảng phất giống như mưa bụi Giang Nam, ướŧ áŧ kiều diễm. Anh nhắm mắt lại chính là hình ảnh cô gái nhỏ đáng thương, cùng với thanh âm mềm mại nũng nịu của cô, anh liền có xúc động. Trong lòng Lộ Ngộ ít nhiều cũng có chút áy náy với Hàm Thanh. Anh cùng Hàm Thanh từ năm nhất xác định quan hệ, một đường đi tới, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ, càng không có xem qua người con gái nào khác.
Nhưng hiện tại…
Lộ Ngộ lắc đầu, có lẽ là bị ma quỷ ám ảnh, qua một thời gian là được.
Anh chủ động hẹn Hàm Thanh đi ra ngoài xem phim, Hàm Thanh thích xem phim điện ảnh, ngồi ở rạp chiếu phim hưng phấn theo cốt truyện giống như tàu lượn siêu tốc kêu to. Lộ Ngộ lại cảm thấy có chút nhàm chán vô vị, giữa chừng còn ngủ một lát. Hàm Thanh nhìn bạn trai không có hứng thú lắm liền tiến đến anh bên tai ái muội mà nói: “Ông xã, buổi chiều anh còn có việc sao?”
“Không có.” Lộ Ngộ chủ động lôi kéo tay cô chậm rãi đi ra rạp chiếu phim.
“Chúng ta đây, đi thuê phòng đi?” Cô chớp chớp mắt, có chút chờ mong.
Lộ Ngộ ngẩn ra, thấp giọng nói: “Thôi bỏ đi, buổi tối em không phải còn muốn đi đến nhà họ hàng sao? Vẫn là bữa khác đi.”
Hàm Thanh có chút mất mát: “Chính là em rất nhớ anh. Chúng ta đã thật lâu không có làm.”
“Phải không?” Anh nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi lại, vẫn là cự tuyệt.
Hàm Thanh không có cách nào đành phải xuống nước: “Vậy cùng em đi ca hát đi.”
Lộ Ngộ đồng ý, hai người tìm cái phòng kêu mấy chai bia, nghe Hàm Thanh hứng thú dạt dào mà ca hát một bài tiếp một bài, cô ngồi ở trên đùi Lộ Ngộ, ngón tay dọc theo trước ngực anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ qua lại. Lộ Ngộ có chút động tình, nhưng là nơi này cũng không thể làm càn, chỉ đành phải nắm lấy tay cô trầm giọng dặn dò nói: “Hàm Thanh, đừng như vậy, hát một lát anh liền đưa em trở về.”
Hàm Thanh cười nói: “Anh luôn là cứng nhắc như vậy.” Nói xong liền ném microphone đi, vùi đầu ở bên cổ anh hôn tới hôn lui. Lộ Ngộ chịu không nổi, đẩy ra cô lại tăng thêm ngữ khí: “Hàm Thanh, không thể.” Nói xong, anh đứng lên đi toilet.
Dùng nước lạnh rửa mặt, lúc ra tới nghe bên ngoài ồn ào nhốn nháo, một đám học sinh cấp ba ở phía trước sảnh đặt phòng. Lộ Ngộ tinh mắt, lập tức liền thấy được Cẩn Niên trốn ở góc phòng. Cô mặc áo thun đơn giản cùng quần cao bồi, tóc dài búi tròn, cặp chân dài thẳng tắp kia vừa trắng vừa mềm, nam nhân đi qua đều sẽ mang theo ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn nhìn, chút tâm tư xấu xa này Lộ Ngộ đương nhiên rõ ràng.
Cẩn Niên cảm giác được ánh mắt của Lộ Ngộ, bỗng nhiên quay đầu liền nhìn đến anh, cô đầu tiên là sửng sốt, sau đó kích động chạy tới cười khanh khách mà nói: “Anh, anh như thế nào cũng ở chỗ này a?”
“Cùng bạn gái tới ca hát.”
Đôi mắt vốn dĩ tràn ngập ánh sáng của cô lập tức ảm đạm xuống, giống như mây đen che giấu ánh trăng sáng, Cẩn Niên bẹp cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “Nga, như vậy a. Em cùng bạn bè trong lớp tới chơi.” Cô chỉ về nhóm bạn học phía sau.
Lộ Ngộ nhìn nhìn tỉ lệ nam nữ, sói nhiều thịt ít, không khỏi hơi hơi nhíu mày: “Không đi học thêm sao?”
“Hôm nay em được nghỉ.”
“Cẩn Niên? Nhanh lên nào, chúng ta đi bên này.” Có bạn học kêu cô. Cô “Nga!” một tiếng, lưu luyến cùng Lộ Ngộ chào tạm biệt liền đi cùng bạn học.
Lộ Ngộ nhìn bóng dáng cô, giống như chú thỏ con nhảy nhót đến cùng bên cạnh nữ sinh nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng lại ôn nhu, còn mang theo sự nũng nịu của cô gái nhỏ. Anh lại nghĩ tới buổi tối hôm đó ở dưới lầu gặp được cô, chỉ là còn không kịp dư vị, di động liền truyền đến tin nhắn của Hàm Thanh.
Anh đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, Hàm Thanh có chút lo lắng.
Trở lại phòng, Hàm Thanh đang uống bia, mở ra một chai cho Lộ Ngộ muốn anh uống cùng. Lộ Ngộ uống lên một chai, cùng Hàm Thanh nói chuyện, thời gian cũng không còn sớm: “Anh đưa em trở về.”
Hàm Thanh lười nhác vươn vai, treo ở trên người anh chưa đã thèm mà nói: “Lần sau, lần sau chúng ta đi khách sạn được không?”
Anh có lệ gật gật đầu, không hiểu Hàm Thanh vì sao đối với chuyện giường chiếu ham thích như vậy. Anh cùng Hàm Thanh vào lúc năm nhất lén nếm thử trái cấm, tuy rằng kích động hưng phấn, chính là qua đi cũng không có cảm xúc đặc biệt gì. Hàm Thanh luôn trêu ghẹo anh là tính lãnh đạm.