Dã Mộng Dục Liêu

Chương 4

Nhưng Phó Dũ đứng phía sau người phụ nữ đó vẫn không dừng lại, anh ta nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt anh tuấn, xem như không thấy Thịnh Cẩn đứng ở cửa, ấn eo người phụ nữ xuống tiếp tục nắc mạnh: “Đừng để ý đến cô ta! Cô ta căn bản không phải là phụ nữ!”

Thịnh Cẩn nghe vậy cũng không tức giận, cô ưu nhã đi tới sô pha ngồi xuống, vắt hai chân lại, mỉm cười thưởng thức bộ phim khiêu da^ʍ trước mặt.

Phó Dũ không ngờ Thịnh Cẩn sẽ ở lại xem, không còn tâm trạng để chơi đùa, trực tiếp đuổi người phụ nữ kia ra: “Cút!”



Sau khi người phụ nữ rời đi, trong không khí tràn ngập mùi xa hoa nồng nặc, Phó Dũ chỉ mặc độc một chiếc quần dài màu đen, dựa vào trên bàn, cầm bật lửa châm một điếu thuốc, nheo lại đôi mắt dài hẹp lại, nhìn chằm chằm Thịnh Cẩn vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha: “Thịnh Cẩn, hôm nay tôi mới phát hiện, da mặt cô đúng là càng ngày càng dày!”

“Phó tổng quá khen, da mặt tôi từ trước đến nay đã vậy rồi.”

“Cũng đúng, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đúng là rất dày, bằng không lúc trước làm sao có thể mặc đồ cưới chạy đến nhà họ Phó được, chưa tổ chức hôn lễ mà đã tự nhận mình là vợ của Phó Dũ!”

Thấy vẻ mặt Thịnh Cẩn không chút thay đổi, Phó Dũ phun ra vòng khói cười giễu cợt, dù sao anh ta cũng biết quá rõ người phụ nữ trước mặt này da mặt dày không có giới hạn!

“Nói đi, cô tới công ty tìm tôi làm gì?” Phó Dũ khom người nhặt chiếc áo sơ mi trên mặt đất lên mặc vào.

Thịnh Cẩn không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Anh trai tôi về nước, ngày mai bà nội sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi cho anh ấy ở nhà. Mẹ gọi điện bảo tôi với anh cùng về nhà một chuyến.”

“Về nhà?” Phó Dũ khinh bỉ mỉa mai nói: “Cô thật sự cho rằng mình là người nhà họ Mộc sao? Thịnh Cẩn? Đừng quên, cô chỉ là một đứa con hoang của tình nhân mang đến nhà họ Mộc thôi! Cô thật sự vẫn còn mong mình có thể biến thành Phượng hoàng của nhà họ Mộc à? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có hóa trang như thế nào thì vẫn là một con gà lôi nghèo kiết xác mà thôi!”

“Tôi là một con gà lôi nghèo kiết xác vậy anh là gì? Gà trống à?”

“Con mẹ nó, cô câm miệng cho tôi!” Phó Dũ tức giận sải bước về phía cô, vươn tay nắm cằm cô, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận: “Muốn tôi đi cũng cô trở về nhà họ Mộc diễn kịch thì hãy ngoan ngoãn ngậm miệng của mình lại!”

Thịnh Cẩn lại không nói gì, tùy ý để Phó Dũ mắng chửi bằng nhiều lời lẽ thô tục.

Đối với cô mà nói, chỉ cần Phó Dũ có thể cùng cô trở về nhà của Mộc thì anh ta mắng gì cũng được.

*

Hôm sau, nhà họ Mộc.

Khi Thịnh Cận và Phó Dũ bước xuống chiếc Bentley màu đen, ánh mắt lần đầu tiên bị chiếc Rolls-Royce huy chương màu đen đậu ở cửa thu hút, không phải vì chiếc xe đắt tiền như thế nào mà là vì biển số xe, hóa ra là năm con số bảy…

Trước đây có nghe bà cụ ở nhà họ Mộc nói rằng trong phong thủy học, “bảy tốt hơn tám” về số lượng, bởi vì “Thất Thượng Bát Hạ*”.

*Vài thập niên trước ở TQ: 67 tuổi vẫn có thể vào bộ chính trị, nhưng 68 tuổi thì phải về hưu, thế nên quan chức đều thích số 7 và ghét số 8.

Ở Bắc Thành, tất cả thương nhân có chút của cải đều rất thích số “bảy”.

Có thể đồng thời có biển số xe với năm con số bảy thì thân phận của người này tuyệt đối là không phú cũng quý*...

Phó Dũ vốn đã đi phía trước quay đầu lại, thấy cô đang nhìn chằm chằm biển số xe, anh ta quay người đi đến trước mặt cô: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cô cảm thấy đời này của cô có thể mua được tấm biển số xe này sao? Cô có biết loại biển số này đắt bao nhiêu không? So với chiếc xe này còn đắt hơn đấy! Là năm con số bảy thì càng miễn bàn!”

Đương nhiên Thịnh Cẩn biết nó đắt tiền, nhưng không phải vì biển số xe đắt tiền đến mức khiến cô ngẩn người, mà là... Cô sinh vào ngày 7 tháng 7, lúc 7:07 tối và phòng sinh nơi mẹ cô ở cũng là số bảy...

Năm con số bảy…

Bản thân Thịnh Cẩn cũng không dám để bản thân suy nghĩ nhiều, cùng Phó Dũ đi về phía sân, vừa đến cửa, họ đã thấy Mộc Thời Viêm đang đeo một cặp gọng vàng bạch kim, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen bước tới.

Một người đàn ông như anh sinh ra đã có khí chất vương giả, khí tràng cũng là bẩm sinh, bất kể anh mặc áo khoác trắng hay vest, đều toát lên vẻ cao ngạo tự phụ.

“Anh Thời Viêm…” Phó Dũ còn chưa kịp chào hỏi đã bị anh cho ăn bơ.

Mộc Thời Viêm không thèm nhìn anh ta, đi về phía chiếc xe huy chương màu đen trên bãi đậu xe ở cửa, lấy một vật từ trong túi quần ra, bấm nút, mở cửa xe, lấy điện thoại di động từ bên trong ra.

Hóa ra chiếc xe này là của anh…

Lúc Thịnh Cẩn đang say sưa ngắm nhìn, Mộc Thời Viêm đã bước vào sân, chỉ sượt qua vai cô, để lại mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người anh lơ lửng trong không khí.

Nhưng Phó Dũ bên cạnh cô lại không bình tĩnh như vậy, nhìn thấy Mộc Thời Viêm đã đi xa, anh ta tức giận bất bình nói: “Con mẹ nó, có cái chó gì mà kiêu ngạo? Còn không phải là dựa vào thân phận người thừa kế Mộc thị sao? Nếu không phải là Họ Mộc thì chẳng qua chỉ là một tên bác sĩ phụ khoa chỉ biết nhìn âʍ đa͙σ phụ nữ thôi.”