Minh Khiết Thâm, Đồ Bệnh Hoạn!

Chương 58: Ẩn ý

Tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉn chu, Dương Băng Yêu liền ngồi chỗm chệ trên sô pha, tay phải liên tục bấm nút chuyển kênh.

Minh Khiết Thâm đứng phía sau, không ngừng chằm chằm nhìn cô, vẻ mặt khó có thể đoán ra biểu cảm, khoé miệng cười như không cười.

Trong tầng lớp thượng lưu, trên dưới mọi người đều biết hai nhà Dương - Minh vốn dĩ đã không hòa hợp, xích mích từ thời tiền bối đến hậu bối, luôn luôn muốn hơn thua ở mọi khía cạnh.

Dù cho hắn có tình cảm với người con gái này, nhưng thương trường chính là nơi chiến đấu ác liệt nhất, nhượng bộ đối phương chính là tự mình lùi bước cúi đầu chịu thua.

Với bản tính hiếu thắng, Minh Khiết Thâm hắn đương nhiên sẽ không mềm lòng bỏ qua chuyện Dương Điền đã làm.

"Phải đi sao?" Dương Băng Yêu xoay người hỏi hắn.

Minh Khiết Thâm chỉ ừm một tiếng, rồi đưa đến trước mặt cô một chiếc thẻ đen, "Không cần về nhà vội, em có thể cầm thẻ này đi mua sắm."

Đã rất lâu rồi, dường như cô không hề biết đến tiền bạc ra sao.

Mặc dù sống trong biệt thự rộng lớn, đi xe hạng sang, có người cơm bưng nước rót, nhưng một xu trong người cô cũng không có, mọi thứ đều bị Dương Điền quản lý nghiêm ngặt.

Thời gian sau này cũng không khá lên bao nhiêu, từ khi bước vào Minh gia, có thể nói là một nhà tù thứ hai, đáng sợ hơn Dương gia, mọi thứ riêng tư của bản thân đều bị tên Minh Khiết Thâm này kiểm soát từng chút một.

Minh Khiết Thâm vừa cười vừa đưa tay chơi đùa với chiếc lắc chân của cô, "Nếu như em có trốn, chỉ cần nửa giờ đồng hồ, bất kể em có trốn ở đâu, anh vẫn có thể bắt được em."

Một luồng sát khí thổi ngang, khiến cô đột nhiên cảm thấy lạnh nửa người, nhưng sau cùng vẫn là nhận lấy chiếc thẻ hắn đưa.

Minh Khiết Thâm rời đi không lâu, Dương Băng Yêu liền bắt xe đến trung tâm thương mại.

Cô bước đại vào một cửa hàng, có thể vì trang trí quá bắt mắt, gợi sự tò mò cho khách hàng, nên khiến cô không do dự mà đi vào.

Dạo quanh một vòng, ngắm nghía đủ thể loại, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc túi xách, phong cách sang trọng, thiết kế tinh xảo, màu sắc tao nhã.

"Tiểu thư, chiếc túi này rất hợp với cô, mắt nhìn của cô thực sự rất tốt, chiếc túi này gần đây ở cửa hàng của chúng tôi rất được các tiểu thư giới thượng lưu săn đón." Nhân viên nữ bán hàng miệng lưỡi lanh lợi, khua môi múa mép.

Dương Băng Yêu miễn cưỡng cười trừ, hỏi, "Giá của chiếc túi này, khi nào mới giảm xuống?"

"Hả?"

Ánh mắt thân thiện của nữ nhân viên lập tức thay đổi, giọng nói trở nên chua chát, "Cửa hàng chúng tôi bán túi hiệu, không bán túi chợ đâu mà cô trả giá, nếu mua không nổi, thì đừng có bước vào."

"Sao chứ?... Tôi..." Dương Băng Yêu bị nói đến ngẩn người, vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ…

“Ếy! Không mua thì để tôi mua.” Chu Vữu từ đâu xuất hiện giật lấy chiếc túi trong tay cô.

“Đúng vậy! Chu tiểu thư, chiếc túi này rất hợp với cô.” Nữ nhân viên chuyển sự quan tâm sang Chu Vữu, quả thực miệng lưỡi rất lợi hại.

“Đem đi, tính tiền cho tôi!”

“Dạ!”

Nữ nhân viên nhanh chóng cầm chiếc túi đến quầy thanh toán.

Dương Băng Yêu không để ý, cô xoay người bước ra khỏi cửa hàng.

“Đứng lại!”

Chu Vữu từ từ tiến đến, ý tứ vô cùng mỉa mai, “Nghe nói, sắp đính hôn sao? Với ai vậy?”

Cô hoàn toàn không lên tiếng, bốn mắt nhìn nhau.

“À à à, tôi quên mất, một năm nay, cậu chỉ ‘ngủ’ với một người.” Chu Vữu lớn tiếng nhấn mạnh từ ‘ngủ’.

Ánh mắt mọi người thoáng chốc nhìn về phía bọn họ, xì xào, bàn tán.

“Cậu muốn gì?”

“Ay yu, bạn tốt! Sao lại hỏi như vậy, mình chỉ lo cho cậu thôi! Dù sao cậu cũng là học bá của trường ta, ai trong trường mà không biết đến cậu, mình chỉ sợ cậu thiệt thòi, sau này kết hôn rồi, lại không phải làm chính thất, vậy mặt mũi của lớp chúng ta để đâu, chỗ đứng của Dương gia còn có trong giới thượng lưu này hay không?”

Chu Vữu vừa giả tạo nói vừa khoác vai cô, câu nói chứa biết bao ẩn ý.

“Cậu đừng giả tạo như vậy, rốt cuộc cậu muốn nói điều gì?”

Dương Băng Yêu không giận cũng không vui, bởi cô hiểu rõ, hai người bọn họ biết nhau khá lâu, nhưng có bao giờ cậu ta quan tâm đến cô như vậy?

Chu Vữu tiến sát gần cô, sắc mặt trở nên hung dữ, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết, Kiều Dịch Phong của tôi đau chỗ nào, cậu hãy chờ mà nhận lấy đi.”

Kiều Dịch Phong? Cũng lâu rồi, cô không thấy cậu ta đến trường, không lẽ…

“Cậu ấy khoẻ chứ?” Dương Băng Yêu giữ lấy cánh tay Chu Vữu đang định rời đi.