Minh Khiết Thâm, Đồ Bệnh Hoạn!

Chương 6: Sỉ nhục (H nhẹ)

Căn phòng trở nên náo nhiệt, nhân vật chính được bàn tán đến đang ngồi ở phía cuối nghe được.

Cởi trói xong, hắn tiện thể kéo cô ngồi xuống đùi mình.

Bàn tay lớn nổi gân luồn vào trong áo sơ mi trắng, chạm đến áσ ɭóŧ, thì thầm trêu chọc, “Bắt đầu từ mai, không được mặc áσ ɭóŧ. Đầṳ ѵú lớn này cũng phải để cho bọn chúng thấy… Có phải em nên cảm ơn chủ nhân không?”

Cô gái vô thức lắc đầu.

“Nghĩ ngợi gì cho mệt, người của Minh Khiết Thâm không lẽ mày muốn cướp.” Tên còn lại đã có bạn gái, lên tiếng nhắc nhở, “Hai đứa nó ở chung một nhà, mày vẫn nghĩ nó còn trinh sao? Chắc chắn sớm cũng đã bị chơi nát rồi.”

Kiều Dịch Phong hiển nhiên không ngu, hắn sớm cũng đã biết được điều này, liền quay sang liếc nhìn nam sinh.

“Ha ha ha, lão Trần, mày chưa nghe câu, ăn không được thì đạp đổ sao?” Tống Tranh lên tiếng.

Kiều Dịch Phong nhếch mép tán thành, “Đúng! Vốn dĩ là người của tao, nhưng lão già Dương kia lại thất hứa, đem người của tao dâng cho thằng khốn Minh Khiết Thâm đó!”

Càng nhớ hắn càng tức giận, từ nhỏ Dương Điền vốn đã hứa, khi Dương Băng Yêu lớn lên, ông ta sẽ gả cô cho hắn.

Vậy mà…

Ngay cả chuyện này, cô cũng không hay biết.

Minh Khiết Thâm nhếch mép khinh bỉ, “Ngay cả ba ruột cũng muốn biến em thành đĩ Yêu Yêu à.”

Ngay lúc này cô thật sự muốn cắt đứt quan hệ với Dương gia, chết quách đi cùng với mẹ cho xong.

Bầu vυ' mềm mại căng tròn, bóp cỡ nào cũng không hỏng, không chán, hắn mê đắm cặρ √υ' này, mỗi ngày hắn đều huấn luyện, làm nó ngày càng to lên trông thấy.

Bàn tay thuần thục liên tục xoa bóp, cố ý đi tìm đầṳ ѵú chơi đùa, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn, âʍ ɦộ nhạy cảm phía dưới liền tiết ra dịch nhầy.

Cô cắn môi chịu đựng để không phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

“Sướиɠ thì kêu lên cho chúng biết.” Hắn vừa nói vừa nắn đầṳ ѵú mạnh hơn.

“Đúng thế! Mày thích thì mày cứ làm, chúng nó chưa đính hôn thì sợ gì, có biết bao nhiêu cặp vợ chồng lấy nhau còn không phải là người đầu tiên của nhau nữa là.” Tống Tranh cố ý an ủi hắn.

“Con mẹ nó, lão Tống là do mày suốt ngày đi lái máy bay nên không biết chơi gái còn trinh nó sảng cỡ nào!” Nam sinh còn lại trêu chọc.

Thấy hai người ngày càng quá khích, Kiều Dịch Phong lên tiếng cắt ngang, “Được rồi, chuyện này chúng ta tìm chỗ kín để bàn bạc. Đừng có phô trương ở nơi này.”

Nói xong, ba người kéo quần lên, rửa tay rồi đi ra ngoài.

Căn phòng toilet cuối cùng, vẫn đang diễn ra hành động dâʍ đãиɠ.

“Hình như làʍ t̠ìиɦ nơi có người em kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn đúng không?”

Băng Yêu lắc đầu cự tuyệt, hắn nào có thể buông tha, “Đừng có giả bộ trước mặt tôi, da^ʍ thuỷ chảy ra ướt qυầи ɭóŧ rồi kìa!”

Dứt lời, hắn đẩy cô đứng dậy, ra lệnh, “Cởϊ qυầи lót ra.”

Cô không thể không làm theo, cởi xong hắn giật lấy, giơ trước mặt cô, sỉ nhục, “Con đĩ, ướt vậy mà lại giả bộ lắc đầu… có phải đang nghĩ Kiều Dịch Phong thao mình không?”

Nghe câu cuối từ miệng hắn phát ra, cô nổi da gà, ngước mặt sang đáp lại, “Em không có, em không bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”

Thiếu chút nữa là hắn thành công khiến cô khóc sướt mướt rồi, nhưng biểu cảm này của cô rất thật khiến hắn đành phải nén lại sự bỉ ổi của mình.

Còn chuyện cô đã giả bộ trước mặt hắn, hình phạt này nhất định phải phạt.

Hắn đá nắp bồn cầu lên, thả qυầи ɭóŧ của cô xuống, rồi nhấn nút xả nước.

Dương Băng Yêu nhìn chiếc qυầи ɭóŧ của mình bị dòng nước cuốn đi, trong lòng đột nhiên nhói đau, cô không biết nỗi nhục nhã bị ức hϊếp này đến bao giờ mới kết thúc?