Phương Trang đi ra ngoài, nhưng chỉ mấy phút sau đã quay lại.
“Niên Niên, thầy không có ở đây, hơn nữa mấy trưởng bối khác của trang viên cũng không ở nhà, hình như mọi người đi họp rồi. Chị quên à, hàng năm vào hôm nay gia tộc chúng ta đều mở một cuộc họp rất lớn!”
Phương Trang nói.
Phương Niên Niên ngồi trên giường gật đầu: “Vậy mà chị lại quên mất, thôi, để mai nói tiếp đi!”
Nói xong, cô lại nhìn Phương Trang nhìn như muốn nói lại thôi.
Phương Niên Niên hỏi: “sao thế?”
Phương Trang rất thần bí nhảy tới bên cạnh Phương Niên Niên, hơi cắn môi nói: “Niên Niên, chị nói xem năm nào gia tộc cũng tiến hành hội nghị bí mật như thế này, hơn nữa chỉ cho đàn ông tới tham gia, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?”
Sao Phương Niên Niên có thể biết được bọn họ nói chuyện gì.
Cô lập tức lắc đầu nói: “Sao chị biết được.” Rồi cô nhìn Phương Trang: “Em lại muốn làm gì?”
“Khụ khụ, em muốn làm gì chị cũng biết mà. Chậc, bọn họ làm cái gì cũng tránh chúng ta, khiến chúng ta bị cấm đủ loại nguyên nhân mà không biết, trong gia tộc có chuyện lớn gì chúng ta cũng không biết, còn nữa, Niên Niên, đã nhiều năm rồi chị cứ cố gắng hết sức, để tâm để sức như vậy, còn mạnh hơn cả đám con trai trong gia tộc rồi, nhưng mà chị vẫn chẳng được biết cái gì cả!” Phương Trang than thở.
Sắc mặt Phương Niên Niên buồn bã, lời nói ấy vừa đúng với nỗi lòng của cô.
Đúng vậy, cô cố gắng như vậy, chính là vì để chứng minh mình hơn hẳn đám con trai trong dòng họ, có khả năng điều hành cả gia tộc.
Thế nhưng đã nhiều năm qua rồi, ông nội coi như không thấy.
“Nếu không thì chúng ta đi nghe trộm đi, dù sao chị cũng muốn biết vài chuyện về gia tộc mình mà!” Phương Trang nhẹ giọng nói.
Nếu như là trước đây, Phương Niên Niên nhất định sẽ từ chối, bởi vì cô không muốn ông nội nổi giận.
Thế nhưng Phương Trang vừa nói mấy câu như thế, khiến Phương Niên Niên phải im lặng không biết nói gì thêm.
Nếu như cứ tiếp tục thế này, bản thân mình và Phương Trang sẽ bị chi phối cả đời vậy sao?
Phương Niên Niên lắc đầu, không, tuyệt đối không được! Mình tuyệt đối không thể sống cả đời như vậy được.
Chính vì câu nói này đã khơi dậy suy nghĩ làm phản mà Phương Niên Niên đã che giấu bao lâu nay.
Cô nhìn về phía Phương Trang, hai người gật đầu với nhau.
Lúc bọn họ lén chạy tới nơi, hội nghị đã bắt đầu rồi.
“Thằng hai với thằng ba, công việc của các con được chuẩn bị đến đâu rồi? Có thể đối phó với con quái vật khổng lồ kia không, chuyện chuẩn bị vũ khí vô cùng quan trọng đấy!”
Trên chiếc ghế ở vị trí chính giữa, một ông già chống quải trượng, nhìn về phía hai người đàn ông trung niên khác hỏi.
“Ba, bọn con đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ là đáng tiếc, nhiệm vụ khó khăn nhất kia bọn con chưa hoàn thành được, nếu như anh cả còn sống, hẳn là…”
Một trong hai người trung niên nói đến đây thì không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Phương Niên Niên ngoài cửa sổ nghe đến đó, không khỏi ngẩng mạnh đầu lên, càng chăm chú nghe hơn.
Còn ông cụ kia nghe đến đấy, hai mắt trở nên mông lung hơn: “Đúng vậy, có anh cả của hai đứa ở đây, nhà họ Phương cũng không đến mức bị động như hiện tại. Đáng tiếc, nó lại bị người khác hại chết sớm, trời hại người tài!”
Ông cụ kia khàn khàn nói xong, dòng lệ từ hai mắt tuôn ra.
“Đúng vậy, sau khi cậu cả mất, anh cũng đã cao tuổi rồi, nhà họ Phương không có ai đủ năng lực đứng ra đối đầu trực diện với gia tộc bên kia, thật sự là đáng tiếc. Chỉ là, cũng không đến mức ấy, có vẻ cháu gái Phương Niên Niên của anh cũng ưu tú về mọi mặt, còn hơn cả cậu Cả, chỉ có hơn chứ không kém, nếu như có thể bồi dưỡng Phương Niên Niên vì gia tộc của chúng ta ra mặt mà nói, cũng là một nước đi sáng suốt!”
Một vị trưởng bối của gia tộc nói.
“Haiz, sao tôi lại không muốn để cho Niên Niên tham dự vào chuyện này chứ, nhưng dù sao con bé cũng là hoa là ngọc trong nhà, là đứa con duy nhất của thằng cả, từ nhỏ đã không có tình thương của cha mẹ, tôi nâng nó như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao lại nhẫn tâm để nó đứng ra gánh vác trọng trách lớn lao như thế này được chứ!”
Gia chủ nhà họ Phương lắc đầu thở dài nói.
“Một đứa con gái, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, có năng lực gì chứ. Hơn nữa, ngay cả cậu Cả Phương Chính Hòa cũng không phải là đối thủ của gia tộc kia, cha mẹ vì chuyện này mà bị hại, thì một con nhóc có khả năng gì được!”
Một người đàn ông trung niên mặt bóng dầu ngồi bên cạnh nói.
“Bốp!”
Cậu Hai Phương Chính Vũ vỗ bàn một cái, căm tức nói: “Tư Đồ Hùng, ông nói mấy lời này là có ý gì, chẳng lẽ mấy năm nay nhà Tư Đồ các người đủ lông đủ cánh rồi, không thèm để nhà họ Phương vào trong mắt sao?”
“Sao có thể như thế được? Từ lúc tôi được sinh ra, người cha chết tiệt kia đã nói cho tôi biết, nhà Tư Đồ vĩnh viễn là một trong những gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Phương, cái gì cũng phải nghe nhà họ Phương. Mấy năm nay tôi rất nghe lời mà, giúp nhà họ Phương ổn định thế lực đằng Tây Nam, tôi không có công lao cũng có khổ lao mà?”
Người đàn ông trung niên mập mạp Tư Đồ Hùng nhìn chằm chằm vào Phương Chính Vũ nói.
Cuộc họp ngày hôm nay, ngoại trừ nhà họ Phương ra, còn có mấy người thuộc các gia tộc phụ thuộc vào bọn họ như nhà Tư Đồ.
Phàm là một gia tộc lớn, ở dưới nhất định sẽ có nhiều gia tộc phụ thuộc.
Cho dù Trần Nam sáng lập ra một tập đoàn, đều sẽ dẫn đến không ít người tới phụ thuộc vào anh, đây là điều đương nhiên từ xưa tới nay.
“Đúng vậy, hai năm qua A Hùng đã lập được không ít công lao cho nhà họ Phương. Ngay cả những gia tộc phụ thuộc như chúng tôi cũng được hưởng không ít lợi lộc!”
Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán.
Ông cụ Phương giận dữ cầm quải trượng gõ một phát xuống đất, mọi người mới yên tĩnh lại.
“A Hùng, tôi thấy cậu có lời muốn nói, có ý kiến gì cứ nói đi…”
Ông cụ Phương hít sâu một hơi, nói.
Tư Đồ Hùng cười nhạt: “Ông chủ, cũng không có gì. Không phải cậu Cả đã gặp chuyện không may nhiều năm trước rồi sao, lúc đó chúng ta đã đề cập đến chuyện sản nghiệp của ông ấy, có nên chia nhỏ ra cho chúng tôi cùng tham gia một chút, chia nhỏ ra cùng nhau điều hành. Lúc đó ngài nói đợi Phương Niên Niên lớn hơn chút nữa rồi tính, giờ nó đã lớn rồi, ha ha, có phải ngài nên thực hiện lời hứa năm đó không? Dù sao thì sản nghiệp của Phương Chính Hòa cũng không có ai thừa kế!”
“Ha, tôi biết từ lâu là Tư Đồ Hùng ông có ý đồ gì rồi mà, mặc dù cậu Cả gặp phải chuyện không hay, mất sớm, nhưng đến giờ thù của anh ấy còn chưa được báo xong, ông đã nghĩ đến chuyện chia tài sản?”
Phương Chính Vũ tức giận nói.
“Ha ha, còn chưa báo? Tôi thấy là không dám báo đấy. Hơn nữa, để sản nghiệp của ông ấy cho hai người, cũng không biết hai người sẽ biến nó thành cái dạng gì nữa, trái lại chỉ khiến nhà họ Phương càng ngày càng đi xuống thôi! Chẳng bằng bây giờ chia ra cho chúng tôi cùng góp sức!”
“A Hùng nói đúng!” Không ít người nói thêm vào.
Lúc hai anh em nhà họ Phương đang không biết nên làm thế nào thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Phương Niên Niên đỏ mắt đi vào, lạnh lùng liếc qua mọi người đang ngồi ở đó một lượt, cuối cùng dừng lại chỗ Tư Đồ Hùng: “Bác Tư Đồ, bác nói cho tôi biết hung thủ hại ba mẹ tôi là ai, kẻ địch của nhà họ Phương rốt cuộc là ai, thù này, tôi đi báo!”
Còn ông cụ Phương khi nhìn thấy Phương Niên Niên xông vào, cũng đoán Phương Niên Niên đã nghe thấy hết rồi. Ông cụ thầm thở dài.
Tất cả mọi người ngưng bặt không nói gì nữa, ngay cả Tư Đồ Hùng cũng nghiêng mặt đi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Còn ông cụ Phương hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn về phía Phương Niên Niên nói: “Tạm thời ngưng họp, Niên Niên, cháu đi theo ông một chút.”