"Hừ, nhìn thấy người khác chen lên trước mà em cũng muốn chen lên phía trước theo họ, cũng không nhìn lại bản thân mình đi!”
Chị dâu thứ hai nhìn Trần Nam bị các cô gái đẩy lùi về phía sau, khinh thường nói.
Chết tiệt!
Trần Nam cũng thực sự bất lực.
“Trần Nam, em dừng một chút nhìn cho kỹ đi, có nhiều ông chủ lớn như vậy cơ mà!”
Lý Tiểu Linh cũng khuyên một câu.
Giờ phút này, mọi người cũng đã đến gần hết.
Mà bên trong hội trường.
Lý Vĩnh An đang cầm micro, bắt đầu cảm ơn mọi người.
Khi giọng nói của Lý Vĩnh An vang lên, đám đông bên ngoài lập tức im lặng.
Toàn bộ đại sảnh ngoài trời có rất nhiều người, ngay cả bây giờ có tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nhưng bên ngoài cũng đang có người thầm thì bàn tán.
"Đã xem nửa ngày rồi, rốt cuộc cậu Trần là người nào? Tại sao vẫn chưa thấy nhỉ?”
“Chẳng lẽ cậu Trần không tới? Không thể thế được chứ?”
“Có lẽ cậu Trần đã ở bên trong rồi, chỉ là người ta không thích lộ ra mặt thôi!”
"A, đã như vậy rồi, chẳng lẽ muốn nhìn thấy cậu Trần cũng không nhìn thấy được sao?”
Có một số cô gái ngay lập tức thất vọng.
Đúng vậy, mặc dù cậu Bạch cũng tốt, mà cậu Hoàng cũng tốt.
Nhưng mà, các cô gái muốn nhìn thấy cậu Trần, người đàn ông siêu giàu này, có vẻ bề ngoài như thế nào.
Ở bên ngoài đợi lâu như vậy, chẳng phải vì giờ phút này thôi sao!
“Tôi đang vô cùng vội, tại sao cậu Trần vẫn chưa đi ra cơ chứ?”
Đường Huệ Lan cũng vội kêu lên.
"Haiz, có thể là cậu Trần không ra tiếp đón đi!”
Khương Đông nói.
Dường như những người có mặt trong hội trường cũng đang hoang mang.
Lý Vĩnh An nhận thấy vậy.
Đồng thời ông ta cũng băn khoăn.
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, nếu dựa theo thỏa thuận, thì Trần Nam sau khi tiếp đón ông Ngô xong sẽ tới đây.
Ngay lập tức, Lý Vĩnh An cười nói: "Mọi người, tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ gọi điện cho Trần Nam, có thể cậu ấy đang có chuyện gì đó nên đến trễ!”
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm gọi số của Trần Nam.
"Wow, mọi người có nghe thấy không, hóa ra cậu Trần chưa tới, chứ không phải không ra tiếp đón mọi người!”
"Đúng vậy, nếu như vậy, không phải tý nữa chúng ta có thể nhìn thấy cậu Trần sao?”
Các cô gái lại vui mừng trở lại.
Tút tút tút…
Đúng lúc này, chương điện thoại di động của Trần Nam vang lên.
Trong đám đông có chút yên tĩnh, tự nhiên tiếng chuông vang lên đặc biệt chói tai.
Cùng lúc đó, anh em họ Ngô, nhà ông Vương, còn có cả nhà họ Khương, tất cả đều liếc nhìn về phía Trần Nam.
Chủ yếu là bọn họ bị giật mình.
Bên tổng giám đốc Lý vừa bấm gọi điện, thì điện thoại di động của Trần Nam lập tức đổ chuông, chuyện này trùng hợp như vậy sao?
"Ha ha ha, người khác không biết, chắc còn tưởng cậu ta là cậu Trần mất!”
Có người cười nói.
"Này tổng giám đốc Lý, tôi ở đây, bị chen trong giữa đám đông này, tôi lập tức đi tới đây!”
Trần Nam ở trong giữa đám đông, nói.
"Ha ha ha! Người này nhập vai quá sâu rồi, lại còn coi mình là thật nữa chứ, đây có phải một trò đùa không đấy?”
"Đúng thế đúng thế, người này thật Cocacola mà!”
Đám đông chế nhạo nói.
Sau khi Trần Nam cúp điện thoại xong, lập tức đi về phía trước, lần này, có một vài cô gái không ngăn cản anh nữa, ngược lại bọn họ có chút kinh ngạc nhìn Trần Nam.
“Trần Nam, sao em lại đi thế? Quay lại đây!”
Lý Tiểu Linh còn tưởng rằng Trần Nam muốn đi hóng gió.
Mãi cho đến khi Trần Nam bước đến trung tâm thảm đỏ, lúc bấy giờ tất cả mọi người mới im lặng, kinh ngạc nhìn Trần Nam.
Tại bên trong hội trường, vào lúc này, Lý Vĩnh An là người đứng đầu, tất cả các ông chủ, còn có cả hai người Bạch Tiểu Phi với cậu Hoàng, tất cả đều đi ra.
"Xong rồi xong rồi, Trần Nam chuẩn bị tiêu đời rồi, nó bị mấy ông chủ lớn chú ý mất rồi!”
Lý Tiểu Linh căng thẳng nói.
“Cậu Trần!”
Đột nhiên, Lý Vĩnh An và những người trong tập đoàn, đồng thanh gọi một tiếng.
Thanh âm ngay ngắn, dường như lúc này, đã thâm nhập vào trong thế giới.
“Trần… Cậu Trần? Cái gì vậy!”
Một tiếng gọi này, khiến không ít người run rẩy.
Khương Vệ Đông với Đường Huệ Lan trợn mắt đầy kinh ngạc.
Cậu ấy là cậu Trần sao?
Làm sao có thể như vậy chứ?
Khương Vệ Đông luôn nghĩ rằng, Trần Nam là đứa con trai của một người bạn không có tương lai tốt đẹp gì, định trước… đứa con trai này, chắc chắn cũng không có triển vọng gì.
Đó là lý do tại sao ông ta hết lần này đến lần khác coi thường Trần Nam, cũng là vì sợ Trần Nam sẽ nhờ ông ta giúp đỡ.
Nhưng vào giờ phút này, Lý Vĩnh An còn cả nhóm ông chủ lớn kia, ngay ngắn gọi Trần Nam là cậu Trần ư?
Hóa ra cậu Trần bí ẩn của Kim Lăng, chính là Trần Nam!
Việc này…
Khương Vệ Đông nuốt nước miếng một cái, cảm thấy mình bị tát mạnh vào miệng một cái, mạnh đến mức đầu óc đều trống rỗng, khóe miệng ông ta giật giật.
Khương Thanh Thanh khó có thể tin được, che miệng mình lại .
Không chỉ riêng Khương Thanh Thanh.
Mà còn có Ngô Thy, người nhà họ Ngô, tất cả đều kinh ngạc.
Càng không nói đến một đôi con gái nhà họ Vương!
Dù cho thế nào cũng không thể ngờ được, Trần Nam chính là cậu Trần!
Bảo sao, Trần Nam lại giàu như thế!
Chỉ là, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Cậu Thiếu, anh thật đẹp trai!”
Có cô gái hét to về phía Trần Nam.
Nhưng Trần Nam lại không để ý điều đó, mà anh quay đầu lại nhìn Lý Tiểu Linh vẫn đang sửng sốt trong đám người, còn cả Bác Ngô với vợ bác Ngô cũng đang kinh ngạc không thôi.
Anh mỉm cười nói: "Bác Ngô, bác gái Ngô, Tiểu Linh, đi thôi, cháu đã sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người ở bên trong rồi, đi ăn cơm thôi!”
Anh vừa nói xong, trước anh cũng đỡ bác Ngô với vợ bác Ngô, lôi kéo cả Tiểu Linh ra khỏi đám đông.
Lý Tiểu Linh khó khăn nuốt nước bọt.
Thực sự là bị dọa rồi.
Đúng lúc này, mấy người Bạch Tiểu Phi với cậu Hoàng cùng nhau đi tới.
Hỗ trợ đỡ mấy người bác Ngô.
"Bác ơi, để cháu đỡ bác đi vào!”
Bạch Tiểu Phi cười nói.
Về phần Trần Nam, anh cũng đi theo sau bọn họ đi vào bên trong.
Chỉ là khi anh đi ngang qua Vương Lệ.
Trong đầu Vương Lệ lập tực hiện lên cảnh tượng mấy ngày.
"Em gái, chị không muốn gặp tên nghèo khổ kém cỏi kia, em giúp chị thay chị đi xem mắt, sau đó từ chối cậu ta nha!”
Mẹ của Vương Lệ cũng nghĩ về ngày hôm đó:
"Đúng thế, con gái của mẹ, cho dù không gả được thì cũng không thể gả cho cậu ta. Cậu ta nghĩ gì vậy chứ? Lại còn nghĩ rằng con gái của mẹ không lấy được chồng, chỉ là con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!”
Nhưng bây giờ, bà ta hận không thể tìm một chỗ rồi chui xuống.
Mà cả gia đình của Ngô Thy.
Khuôn mặt của bọn họ càng trở nên tím tái lại.
"Anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai, ngày mai là sinh nhật em rồi, nếu không có việc gì khác thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi? Em cũng không quen thân bạn bè nào!”
Bên tai bọn họ dường như còn văng vẳng lên lời mời của Trần Nam, cùng với nụ cười ngại ngùng chân thành của Trần Nam.
“Chúng tao không có thời gian, ai rảnh đi dự sinh nhật của mày cơ chứ!”
"Đúng vậy, mày đấy, nhìn thấy người khác tổ chức sinh nhật, mày cũng muốn học theo người khác tổ chức sinh nhật, cũng không nhìn lại mình là ai!”
"Chúng tao không có thời gian rảnh để hầu hạ người lười biếng, Tiểu Phàm còn đang phải đi làm việc kia kìa!”
“…”
Trần Nam mời mấy người bọn họ hai lần, nhưng giờ phút này trong lòng bọn họ lại như chai ngũ vị hương.
Về phần Ngô Thy, điện thoại của cô ta rơi trên mặt đất, cô ta còn không biết.
Cô ta luôn lo lắng rằng Trần Nam sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng bây giờ, có vẻ như không còn gì phải lo lắng nữa.
Bảo sao Trần Nam anh ta có thể khiến Vương Hoàng làm như thế, bảo sao Trần Nàm có thể khiến người quản lý khu danh lam thắng cảnh nịnh bơ anh ta như một con chó pug, thảo nào Trần Nam muốn mời ông nội bà nội đến đây dự sinh nhật của mình.
Hóa ra, Trần Nam chính là cậu Trần!
Theo Trần Nam đi ra ngoài.
Khương Vệ Đông càng nhìn Trần Nam nhiều hơn.
Muốn để Trần Nam nhìn ông ta một chút, sau đó ông ta sẽ nói lời chào hỏi với Trần Nam.
Dù sao bây giờ suy nghĩ lại, sau ngần ấy năm, ai mới là người thật tâm thật ý với mình.
Không phải người khác, cũng không phải cha con nhà họ Trần.
Thảo nào lần trước dự án gặp trục trặc, Mộng Tưởng Gia đã trực tiếp đầu tư để giải vây.
Lần nào ông ta gặp chuyện, Trần Nam cũng không muốn tới để nhìn ông ta?
Nhưng lại mở miệng gọi một tiếng chú Khương, gọi câu thân thiết đó!
Nhưng bây giờ, thế mà ông ta lại cầm chén trà đánh gục cậu ta.
Nếu có khe nứt trên mặt đất, Khương Vệ Đông thực sự muốn chui vào trong.
“Wow, mọi người mau nhìn kìa, đó là loại xe gì vậy?”
Đúng lúc này, mấy cô gái chỉ về phía xa hét lên, hy vọng giọng nói của mình, có thể thu hút được sự chú ý của cậu Trần.
Về phần Trần Nam, anh cũng nhìn về phía đó.
Tất cả mọi người ngây ra.
Bởi vì vào lúc này, có một chiếc xe chói mắt cực kỳ xa hoa, đang đi rất nhanh về phía bên này!