“Lý Tiêu, sao nào? Anh em nhà tôi nhìn trúng cửa hàng của cậu, hơn nữa, lần này nói sao thì cũng là cậu trêu chọc em họ của anh em tôi trước, vì vậy để bớt chút phiền phức cho cậu thì cậu ký tên đi?”
Lý Cương đi vào cùng với Dương Quyền.
Anh ta vỗ vào mặt Lý Tiêu và nói.
“Phi, cút đi cho tôi, có gan thì thả tôi ra, hai ta một chọi một!”
Hai mắt Lý Tiêu đỏ bừng nói.
Bốp!
Lý Cương ngẩng đầu lên lập tức tát một cái vào mặt Lý Tiêu.
Cần phải gọi đàn em tới để cùng đánh với Lý Tiêu.
Còn về bà cô đanh đá đó, bà ta lạnh lùng đi về phía Trần Nam, còn muốn đánh Trần Nam.
Nhưng ngay lúc này.
“Anh Cương, anh Quyền, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Một tên đàn em lao tới, vì hoảng sợ nên cậu ta mới đi được hai bước đã ngã xuống đất.
“Có chuyện gì?”
Lý Cương hét lên.
“Bên ngoài… bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, còn có rất nhiều siêu xe đến bao vây toàn bộ tòa nhà chưa xây xong này lại!”
Tên đàn em nói.
Sự việc lần này náo loạn quá lớn, Lý Cương giả làm cảnh sát kéo Lý Tiêu và Trần Nam rời đi, anh ta vốn cho rằng Lý Tiêu và Trần Nam không có lai lịch gì.
Anh ta hung hăng giáo huấn một hồi để đánh tan sự kiêu căng của Lý Tiêu một chút, kéo Lý Tiêu đi khỏi chợ xe secondhand một cách đơn giản.
Nhưng không ngờ lúc này lại gặp phải kẻ ngáng đường.
Rất nhiều cảnh sát đều đến đây.
Lý Cương trước đây đã từng bị bắt vì làm chuyện này, nhưng lần này, rõ ràng còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.
“Cậu có nhìn thấy rõ ràng không? Sao lại như vậy?”
Lý Cương cũng không kịp chuẩn bị từ đầu.
Lúc này anh ta vội vàng chạy đến bên cửa sổ để nhìn, quả nhiên trong bóng tối phía dưới đều có người vây kín.
Đèn xe bên ngoài chiếu tới, đêm đen lập sức sáng như ban ngày.
“Ôi trời ơi, rất ít người biết đến tòa nhà chưa xây xong này, sao bọn họ lại điều tra được đến đây?”
Sắc mặt Dương Quyền cũng lập tức trở nên tái mét.
“Xong đời rồi xong đời rồi, lúc này toi rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”
Mà hai mẹ con đó cũng bị dọa sợ.
Lúc này mới nuốt nước miếng rồi nói: “Anh Cương, anh Quyền, nên làm sao bây giờ?”
“Tôi làm gì biết phải làm sao!”
Trong lòng Lý Cương hoảng sợ.
Và cũng đúng lúc này.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa.
“Không được nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích!”
Một loạt cảnh sát xông vào bên trong.
Mà cùng lúc đó Dương Quyền và Lý Cương đang đứng bên cửa sổ thì bị ánh sáng chói mắt chiếu vào.
Khi nhóm người của Trần Nam được giải cứu thì đám người Lý Cương bị đè xuống đất.
Mọi người bên ngoài đều đã đứng chờ sẵn.
“Cậu Trần! Khiến cho cậu bị sợ hãi rồi, bây giờ chúng tôi mới điều tra được đến đây!”
Triệu Cao Hùng, Lý Vĩnh An và một số khách quý khác cũng đều đi tới.
“Tôi không sao!”
Trần Nam nói gì đó.
Chỉ là anh không ngờ đến tên Lý Cương này lại to gan như vậy, phát báo động giả.
Mà hai người Lý Cương và Dương Quyền bị bắt giữ lại ở bên cạnh đều sững sờ.
Những người trước mắt này đều là ông chủ lớn chỉ có thể nhìn thấy được trên TV, bọn họ gọi người này là cậu Trần sao?
Anh ấy là cậu Trần của Kim Lăng sao?
Hai người đều không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Lần này thực sự đánh nhau trong nhà vệ sinh, chết chắc rồi!
Hai mẹ con kia càng kinh hãi hơn.
“Trần Nam, rốt… rốt cuộc chuyện này là sao?”
Lý Tiêu nhìn thấy nhóm ông chủ lớn này đều ân cần hỏi han Trần Nam thì cũng nghi hoặc.
“Đợi đến khi chúng ta trở về, tôi sẽ nói rõ cho cậu!”
Trong lòng Trần Nam cũng nghĩ như vậy, ngược lại không bằng nói thẳng với Lý Tiêu đi, anh em nhà mình có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cũng không cần phải tiếp tục che giấu thân phận với Lý Tiêu.
Đây cũng là bởi vì chi tiết nhỏ này nên hiển nhiên anh không có tư cách tham dự yến tiệc tối nay.
Trần Nam và Lý Tiêu phải đi lấy khẩu cung.
Nhưng nghe ý của Lý thị có ý tứ gì, e là chuyện này cần phải nghiêm túc điều tra một chút, coi như lần này Dương Quyền và cả Lý Cương không chết cũng phải ở tù mười hai mươi năm.
“Có thể nói vụ việc này đã ảnh hưởng rất xấu đến huyện Bình An của chúng ta, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến phương hướng tương lai của huyện Bình An, tên Lý Cương là một tên bị truy nã, đúng ăn gan hùm mật gấu! Nghiêm trị, nhất định phải nghiêm trị!”
Trong văn phòng, giám đốc Lý nổi cơn thịnh nộ.
Trực tiếp ném một đống tài liệu xuống đất.
Tất cả thuộc hạ của ông ta đều kinh hãi.
“Giám đốc Lý, tên Lý Cương này là một kẻ liều lĩnh, anh ta đã từng làm những chuyện như vậy trước đây, còn từng ngồi tù nữa, đúng là không chịu hối cải, nhưng lần này, đủ để buộc tội hắn bắt cóc!”
“Ừ, vậy có ai làm hậu thuẫn cho cậu ta không? Hoặc là nói có ai đặc biệt đến rất gần cậu ta không?”
Giám đốc Lý hỏi.
“Thực sự không có chuyện này, nhưng người đến gần cậu ta hình như có người họ Khương của Văn phòng xúc tiến đầu tư, tôi đã ăn cơm với anh ta mấy lần!”
“Khương Đông?”
Giám đốc Lý cau mày lại.
“Vâng, nhưng trái lại Khương Đông rất trong sạch, liêm khiết không có vấn đề gì, có thể là nguyên nhân công việc của ông ta, tránh không giao thiệp với những người này!”
Một tên cấp dưới hỏi.
“Hừ, như vậy cũng không được, cho dù nói thế nào thì người này có quen biết với Khương Đông, cũng hợp tác với Văn phòng xúc tiến đầu tư bọn họ, Bây giờ Lý Cương đã gây ra họa lớn như vậy, Khương Đông cũng không có khả năng thoái thác trách nhiệm, làm như vậy sẽ khiến Khương Đông điều chuyển đến phòng ban này! Làm gì còn chỗ trống chứ?”
Giám đốc Lý tức giận nói.
“Chỉ còn lại thiếu một phó phòng viết tài liệu bên phía tuyên truyền, nhưng Khương Đông…”
“Hừ, cho ông ta làm thư ký đi, không phải ai cũng nói Khương Đông viết rất lách rất giỏi sao, như vậy cũng đúng lúc cho cậu ta phát huy thế mạnh của mình!”
Giám đốc Lý nói xong thì vắt hai tay sau lưng rời đi!
Về phía Trần Nam.
Đã xử lý xong chuyện này trong một đêm.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau ra ngoài, Trần Nam dứt khoát đi đến gara xe secondhand của anh cùng với Lý Tiêu.
Bây giờ Lý Tiêu và Tô Đinh đều đang hoang mang về thân phận của Trần Nam.
Sau khi hỏi ra thì Trần Nam đã giải thích.
“Trần Nam, thật hay giả vậy? Cậu chính là cậu Trần đến từ Kim Lăng sao?”
Lý Tiêu nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
Tô Đinh cũng bị dọa sợ.
“Ừ ừ, là thật!”
“Vậy tập đoàn Mộng Tưởng Gia cũng là của cậu sao?”
Lý Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Đúng vậy!”
Trần Nam mỉm cười rồi nói: “Cho nên, tôi nói là để cho cậu làm giao dịch gara ô tô quy mô lớn không phải chỉ nói suông, sau này sẽ có người đến giúp cậu làm thủ tục bàn giao!”
“Thật sao?” Tô Đinh trợn to mắt.
“Đương nhiên là thật!”
Đêm qua, Trần Nam đã nói chuyện này với Lý Vĩnh An, thực hiện thì đương nhiên không khó.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Nam muốn đi với Lý Tiêu.
Hai anh em trò chuyện một lúc, lúc này Trần Nam mới đứng dậy trở về khách sạn.
Bây giờ Trần Nam cũng không có xe, ở huyện Bình An cũng không dễ bắt xe.
Vì vậy Trần Nam đi xe đạp trở về.
Lý Tiêu đứng trước cổng nhìn Trần Nam rời đi, chậc chậc hai tiếng kỳ lạ nói: “Anh em của tôi, thế này cũng quá khiêm tốn rồi, nếu tôi có nhiều tiền như anh ấy, khi ra ngoài thế nào thì cũng phải lái một đoàn xe Maybach, đi đến đâu thì phải có mười mấy cô gái và bảo vệ đi theo! Mẹ nó, chuyện hôm qua của Dương Quyền, tôi không khiến cả nhà cậu hối hận khi sống trên đời sẽ không gọi là Lý Tiêu!”
Lý Tiêu căm hận nói.
“Hừ, anh vừa nói gì vậy?” Tô Đinh trừng mắt nhìn.
“Anh nói khiến cho cả nhà Dương Quyền phải hối hận khi sống trên đời này!”
“Ý em nói là câu trước ấy!”
“Phải có mười mấy đi gái đi theo… á!”
Anh ta còn chưa nói xong thì Tô Đinh đã hung hăng bóp chặt thân dưới của Lý Tiêu một cái!
Trần Nam đạp xe một hồi đến đến cửa của khách sạn.
Chỉ là vừa dựng xe xuống thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái đang đỡ chân đi khập khiễng hình như đang tìm taxi.
Mà nhìn thấy cô gái này.
Trần Nam lập tức quay mặt đi, muốn đi vào trong khách sạn.
“Trần Nam?”
Cô gái đột nhiên hét lên, rõ ràng, cô ta đã nhìn thấy anh…