Thái độ tôn trọng của Kim Bưu đối với Trần Nam khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Đặc biệt là Giang Tuyết Chinh, ánh mắt cô ấy cũng thay đổi khi nhìn Trần Nam.
Trước đây cô ấy cứ nghĩ rằng mối quan hệ cá nhân của Trần Nam ở mức trung bình, nhưng không ngờ rằng Trần Nam thực sự biết tất cả các loại người!
Hơn nữa, một nhân vật lợi hại như Kim Bưu sau khi nghe thấy có người muốn đánh Trần Nam thì trực tiếp ra tay giáo huấn, không hề nhắc đến chuyện tình nghĩa một chút nào.
“Hôm nay thật đúng là trùng hợp, hơn nữa, nếu Kim Bưu không tới thì tôi đã bị đánh rồi.” Trần Nam bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Cho tới bây giờ, anh cũng đã nhìn ra vấn đề của Dương Văn Anh, có lẽ là Lý Văn Minh đang dở trò, vừa rồi trong lòng Trần Nam luôn thắc mắc tại sao hai người họ lại cười một cách hung hăng như vậy.
“Ngài cứ nói đùa!” Kim Bưu khom người nói.
Bữa ăn này khá lúng túng, nhưng dù sao Trần Nam cũng đã ăn no rồi.
Về phần Lâm Linh Chi, sau khi nhìn thấy Lý Văn Minh bị đánh thành bộ dạng này thì cũng không còn tâm tư đi ăn nữa.
Bà ta nhanh chóng đi thanh toán.
"Cậu Kim vậy mà lại quen biết Trần Nam, thực sự không ngờ bản lĩnh của cậu lại lớn như vậy. Tôi là phó giám đốc ngân hàng, nếu tập đoàn cậu cần lưu động một số dòng vốn thì có thể sử dụng ngân hàng của chúng tôi, xin cậu chiếu cố cho.” Lâm Linh Chi vẫn không quên kết giao.
Về phần Kim Bưu, anh ta thực sự có khả năng khiến tiền của một số công ty nhỏ cấp dưới chảy trong ngân hàng đó.
Nhưng lúc này, anh ta lại đưa mắt nhìn về phía Trần Nam, muốn thăm dò xem ý tứ của Trần Nam như thế nào.
Trần Nam gật đầu không để lại dấu vết gì.
Hôm nay nếu như Lâm Linh Chi không mời anh đi ăn tối thì nói không chừng nghiệp vụ của bà ta đã được thương lượng thành công, hiện tại tình huống này cũng là do bị anh quấy rầy, Trần Nam giúp một tay này cũng không tính là gì.
Vậy nên anh đã lập tức đồng ý.
Mà cũng vào lúc này, trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau của Dương Văn Anh và những người kia.
Nhưng rõ ràng là một nhóm người đang đánh Lý Văn Minh.
Vốn dĩ anh ta muốn kết bạn với Kim Bưu thông qua Lý Văn Minh, nhưng cuối cùng anh ta lại đắc tội với người đó.
Dương Văn Anh làm sao có thể không hận!
Sự tức giận của một nhóm người đều dồn về phía Lý Văn Minh.
Trần Nam nghe thấy Lý Văn Minh kêu thảm thì chỉ là cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, đánh như thế này vẫn còn nhẹ!
Về phần Giang Tuyết Chinh, cô ấy nhìn Trần Nam bằng ánh mắt phức tạp.
Nhìn thấy Trần Nam chỉ nói chuyện với Hứa Tiêu mà không để ý đến mình, trong lòng cô ấy ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Giống như bữa cơm này vậy.
Tình cờ là Kim Bưu lái xe, vì vậy cô ấy đã yêu cầu Kim Bưu đưa mình trở lại khách sạn.
“Hứa Tiêu, chẳng trách ông nội con lại nói thân phận của cậu ta không hề đơn giản. Hôm nay được tận mắt chứng kiến rồi.”
Lúc này Lâm Linh Chi mới nhận ra, trong bữa tối hôm qua, ông nội của Hứa Tiêu luôn nói đứa trẻ này không hề đơn giản, trước đây bà ta không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đã hiểu được rồi.
“Đúng vậy, con cũng không nghĩ Trần Nam lợi hại như vậy, lại còn quen biết rất nhiều người. Mẹ, nghe mẹ nói như vậy con mới nhớ ra một điều, chính là chuyện lần trước ở KTV, bây giờ con dường như đã hiểu ra chút ít rồi.” Hứa Tiêu vỗ trán nói.
Về phần Giang Tuyết Chinh, cô ấy muốn đợi bên trong đánh nhau xong thì sẽ vào cứu người, nhưng cô ấy lại không dám đi vào, cũng không dám đứng một mình, vì sợ rằng đám người Dương Văn Anh sẽ trả thù.
Cho nên khi bọn họ đi xuống, Giang Tuyết Chính đã đi phía sau Trần Nam.
Hiện tại, Trần Nam rời đi mà không nói chuyện với cô ấy. Vì vậy Giang Tuyết Chinh chỉ có thể cố tình ở gần với hai mẹ con Lâm Linh Chi. Cũng vì thế mà cô ấy có thể nghe rõ lời mà Hứa Tiêu nói.
“Ở KTV xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Tuyết Chinh không đợi Lâm Linh Chi hỏi mà đã khẩn trương hỏi trước.
“À, lần trước chúng tôi đi KTV chơi, có người đã gây ra một chút rắc rối, cuối cùng chúng tôi đã xảy ra xung đột với Lưu Chí của ngành mỏ Lưu thị ở huyện Xuân Hoa. Khi đó, một người có bản lĩnh như Lâm Đồng cũng phải sợ tái mặt, dù sao cũng đã chọc tới Lưu Chí, hơn nữa, Lưu Chí còn để mấy cô gái chúng tôi ở lại để tiếp rượu mình.”
"A, Hứa Tiêu, còn chuyện này sao? Cái đứa nhỏ này, sao lại không nói chuyện này với mẹ?” Lâm Linh Chi chỉ biết rằng Trần Nam đã mời con gái mình đi ăn một bữa ăn lớn chứ không biết rằng ngày hôm đó đã xảy ra một cuộc xung đột lớn.
“Con nói ra sợ mẹ lo lắng. Được rồi, mẹ nghe con nói, lúc đó con và Thanh Thanh sợ đến mức sắp khóc. Dù sao đám người Lâm Đồng cũng đã bỏ chạy trước rồi, mẹ đoán xem kết quả như thế nào.”
“Thế nào?” Lâm Linh Cho nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.
“Kết quả là lúc lâm vào nguy hiểm, chính Trần Nam đã chống đỡ mọi chuyện, lúc đó Lưu Chí mới đồng ý thả bọn con đi, nếu không thì không thể tưởng tượng được đêm đó sẽ xảy ra chuyện gì.”
Hứa Tiêu vừa nói vừa thầm nghĩ, có thể chính từ khoảnh khắc kia, trong lòng cô ta đã sinh ra một loại tình cảm khó hiểu với Trần Nam.
“Sau đó Trần Nam đã xảy ra chuyện gì? Cô để anh ấy một mình với Lưu Chí liệu một công tử như Lưu Chí có tha cho Trần Nam không?” Lần này Giang Tuyết Chinh là người đặt câu hỏi.
“Đúng vậy, chuyện này rất kỳ quái. Về sau tôi không yên tâm về Trần Nam nên đã kêu mọi người cùng nhau quay lại. Kết quả là khi vừa về đến nơi, KTV đã bị mấy chục chiếc Maybach vây chặt đến nỗi không lọt một giọt nước. Trong KTV, Lưu Chí và đám bạn được anh ấy gọi đến đang bị đám người áo đen đánh đập. Lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng hai bên đang đánh nhau!”
“Tôi gấp gáp tìm Trầm Nam, kết quả phát hiện Trần Nam vẫn đang ở bên cạnh KTV, người không bị làm sao cả. Anh ấy còn gọi một bữa ăn kiểu Pháp rất đắt tiền, vậy nên đã mời tôi cùng dùng bữa luôn. Nhưng khi tôi hỏi bên trong KTV xảy ra chuyện gì, Trần Nam lại không nói rõ, tôi luôn có cảm giác anh ấy đang giấu diếm cái gì đó. Bây giờ dường như tôi đã hiểu được một chút rồi.”
“Hừ…”
Lâm Linh Chi hít một hơi thật sâu: "Nói như vậy thì đám người đánh Lưu Chí kia là do Trần Nam gọi tới, nếu không thì làm sao cậu ta có thể biết được đám người kia không thể chống lại được. Huống chi khi bọn họ đánh nhau bên trong KTV, cậu ta còn bình tĩnh ngồi bên cạnh ăn một bữa thịnh soạn.”
“Đúng vậy!” Hứa Tiêu gật đầu lia lịa.
Mặt mũi Giang Tuyết Chinh tràn đầy sửng sốt, cô ấy vội vàng nói: "Thảo nào trong buổi họp lớp của chúng tôi, một người bạn học tên Lý Sang đã từng nói rằng Trần Nam và Lưu Chí có quan hệ rất tốt, hình như có một ngày bọn họ ăn ý. Lý Sang và những người khác đã nhìn thấy Trần Nam đá vào mông Lưu Chí, thế mà Lưu Chí lại mỉm cười không nói lời nào! Vì vậy, sau khi kết nối mấy chuyện này có thể khẳng định trước đó Trần Nam đã đánh anh ta, thế nên anh ta mới khách khí với Trần Nam.”
Sau khi nghe Giang Tuyết Chinh giải thích cặn kẽ. Lâm Linh Chi và những người khác cảm thấy thân phận của Trần Nam ngày càng thêm bí ẩn.
"Mẹ biết rồi. Hứa Tiêu, con gặp may mắn rồi, có lẽ Trần Nam chính là cậu Trần của Kim Lăng.” Lâm Linh Chi trực tiếp nói.
“Cái gì!” Câu nói này khiến cả người Giang Tuyết Chinh chấn động, sau đó cô ấy không giữ nổi túi xách của mình nữa mà để nó rơi xuống đất.
Như thể có ai đó đã giày xéo trái tim cô ấy một cách tàn nhẫn.
“Mẹ, chuyện này không có khả năng, đúng không?” Hứa Tiêu cũng không tin, hô hấp gần như ngừng lại.
"Ha ha, mẹ trêu con mà thôi, nhưng Trần Nam chắc chắn là một đứa trẻ phi thường. Bây giờ ngay cả cậu Kim cũng đã cho cậu ta mặt mũi, đơn đặt hàng của mẹ cũng đã hoàn thành quá mức rồi. Hơn nữa cậu ta đối tốt với con như vậy, mẹ nói con biết, trong tương lai con nhất định phải gần gũi với Trần Nam hơn. Rất có thể con là một số ít người bạn của cậu ta ở huyện Xuân Hoa. Dù sao nhà họ Khương cũng xem thường cậu ta, những bạn học cũng vậy, chỉ có con là đối xử tốt với cậu ta, bởi vậy con nên nắm chắc cơ hội này.” Lâm Linh Chi vui vẻ nói.
Giang Tuyết Chinh, người đang nghe những lời này, cảm thấy rất hổ thẹn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bạn thân nhất của Trần Nam ở huyện Xuân Hoa chính là cô ấy.
Đoạn thời gian lúc vừa mới gặp mặt, Trần Nam đối với cô ấy rất thân mật chứ không đối xử lạnh nhạt như bây giờ.
Giang Tuyết Chinh ngay lập tức cảm thấy mình đã đánh mất thứ gì đó…
Buổi trưa qua đi.
Lâm Linh Chi trở lại ngân hàng làm việc, cả người tinh thần phấn chấn.
“Ha ha, sao phó giám đốc Lâm lại vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ đã gặp được quý nhân, hoàn thành mệnh lệnh của mình rồi sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Lâm Linh Chi, Đường Huệ Lan đang lấy nước không khỏi tò mò.