Trần Tiểu Ái ghen rồi.
Lúc này tâm trạng đang không tốt, cho nên vừa thấy Trần Nam bước qua, bèn cảm thấy cậu ta rất chướng mắt.
Bình thường còn có thể giữ sự khách sáo cơ bản nhất, nhưng bây giờ đây, Trần Tiểu Ái trực tiếp trút giận.
Nói chung là nói những lời rất khó nghe trước mặt mọi người.
Mọi người lần lượt khuyên ngăn, mới khiến Trần Tiểu Ái hơi nguôi giận.
Nói thật lòng, bây giờ Trần Nam chỉ muốn làm một chuyện, đó là gia tay tát một cái thật mạnh vào Trần Tiểu Ái này.
Năm lần bảy lượt nói móc anh thì thôi đi.
Bây giờ vậy mà lại trút giận lên anh, quá xem thường người khác rồi!
“Được rồi được rồi Trần Tiểu Ái, cậu chấp nhất gì cậu ta chứ, cậu ta ăn được, cứ để cậu ta ăn đi, cậu phải chú ý, sau này cậu sẽ là cô giáo đó, người cầm bát cơm sắt!”
Lúc này Đinh Tú cười nói.
Thấy lần này Đinh Tú đến khuyên mình, Trần Tiểu Ái mới nguôi giận.
“Hừ, tên này, vừa nhìn đã khiến người ta phát ghét, vẫn là Đinh Tú cậu tốt, tuy rằng trước đây anh Tú cậu rất nghèo, nhưng bây giờ tốt rồi, cậu trở thành cậu ấm, cậu sẽ không thấy mới nới cũ, quên người bạn là tôi chứ?”
Trần Tiểu Ái nhích về phía Đinh Tú bên này.
“Làm sao quên chứ, cho dù sau này ra sao, Trần Tiểu Ái cậu sẽ mãi là bạn tốt của tôi!”
Đinh Tú cười lớn.
Câu nói này, lại khiến trong lòng Lý Thi Vân bên cạnh thấy không thoải mái.
Thật ra những người có mặt đều nhìn ra được, bầu không khí tối nay rất sai trái, giống như một trận chiến giằng co qua lại giữa Trần Tiểu Ái và Lý Thi Vân.
Hai người vây quanh Đinh Tú, tiếp tục đấu đá âm thầm lẫn công khai.
Phải rồi, nhà Đinh Tú người ta sắp khai phá rồi, cho dù thế đi nữa, nhất định cũng có thể chia cho anh ta mấy căn nhà, ít nhiều gì cũng phải mấy trăm triệu, sau này không lo cơm áo gạo tiền.
Khó trách hai người đẹp đều giành nhau qua lại.
“Trần Nam, qua đây ngồi đi, tôi nướng xong rồi!”
Tô Tường Đan thấy Trần Nam nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ sắp bốc hoả, bèn vô cùng hiểu chuyện mà kéo Trần Nam sang một bên.
Cũng chính nhờ sự khuyên bảo của Tô Tường Đan.
Mới khiến Trần Nam không phát điên.
Ha ha, xem thường thì xem thường thôi, đợi đến ngày chính mình có thể công bố thân phận, không biết Trần Tiểu Ái cô và Lý Thi Vân, sẽ có phản ứng thế nào?
Sẽ hối hận vì hành vi ngày hôm nay chứ?
Cười khổ một tiếng hơi nham hiểm.
Trần Nam bèn không để ý đến bọn họ nữa, cùng Tô Tường Đan chạy sang một bên thưởng thức phong cảnh bên hồ.
Tối nay, do Đinh Tú sắp xếp người trong thôn chuẩn bị chỗ tiếp khách, để mọi người ở lại.
Trần Nam thấy sắc trời cũng tối rồi, vả lại thấy hình như Tô Tường Đan rất muốn ở lại đây một đêm, xem chừng đang hoài niệm khoảng thời gian ở với ba mẹ nuôi.
Đợi đám người Trần Tiểu Ái đều vào ở xong.
Trần Nam mới sắp xếp cho Tô Tường Đan, hai người tự thuê phòng riêng.
Nói chung hôm nay, ngoại trừ chuyện với Trần Tiểu Ái, Trần Nam thật sự rất thư giãn.
Thật sự muốn ngọn núi này nhanh chóng được khai phá xong, sau này chính có thể ở trên núi rồi!
Một đêm yên lặng.
Ngày thứ hai, sáng sớm Trần Nam đã lái xe đưa Tô Tường Đan xuống núi, cũng là sợ gặp phải đám người Trần Tiểu Ái, mắc công chính mình lại muốn ra tay đánh người nữa.
Khi lái đến một chỗ, Trần Nam đột nhiên đạp thắng dừng xe lại.
Sau đó cười nói:
“Lát nữa chị mới đi làm em mới đi học, em đưa chị đến nhà hàng Michelin ăn nhé!”
Trần Nam chỉ vào nhà hàng Michelin bên đường.
“Hả? Trần Nam, tôi nghe bạn học nói, nhà hàng Michelin rất đắt đó, chỉ có người có tiện như các cậu mới vào, tôi không vào đâu!”
Tô Tường Đan cúi đầu, lắc đầu thật mạnh.
Trần Nam bật cười: “Yên tâm đi, cho dù sau này ngày nào cũng ăn cũng không sao!”
Kể từ khi có tiền, Trần Nam nói chuyện cứng rắn hơn trước đây không ít.
Đây là nói thật, cho dù nhà hàng Michelin rất đắt, nhưng ngày nào cũng ăn có làm sao?
Không chịu được sự lôi kéo của Trần Nam, Trần Nam bèn trực tiếp đặt một chỗ ngồi tốt trên mạng.
Cuối cùng, Tô Tường Đan vẫn bị Trần Nam kéo vào nhà hàng Michelin.
“Chào ngài, xin hỏi ngài đi mấy người?”
Bước vào xong, một nữ nhân viên phục vụ bèn tươi cười bước tới.
“Hai vị, đã đặt sẵn chỗ rồi!”
Trần Nam bình thản nói.
Nữ nhân viên phục vụ khẽ chau mày, vì nhìn thế nào, hai người này cũng không giống có thể ăn nhà hàng Michelin.
Nhưng đạo đức nghề nghiệp tốt, khiến cô ta lịch sự gật đầu.
Đang định hỏi Trần Nam đặt chỗ nào.
Đúng vào lúc này, một đôi nam nữ bước tới.
Vừa thấy Trần Nam, cô gái đó rõ ràng ngây người ra: “Trần Nam, sao lại là anh? Anh vậy mà lại tới nhà hàng Michelin?”
“Hửm? Vương Tiểu Nguyệt?”
Trần Nam nhìn thấy Vương Tiểu Nguyệt ăn mặc vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ váy liền thân ngắn màu đen, cũng vô cùng kinh ngạc.
Trần Nam còn nhớ rõ, lần trước ở tiệc mừng công của Hàn Mặc Phi, con điên này bởi vì mình đυ.ng vào điện thoại của cô ta, sau đó tạt cả ly nước lên mặt mình.
Anh ngay lập tức nổi nóng, còn muốn tìm Vương Tiểu Nguyệt, kết quả con điên này chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc anh đi ra, cô ta đã biến mất rồi.
Làm mấy ngày nay Trần Nam vẫn luôn tức tối.
Không ngờ mới sáng sớm, lại đυ.ng phải ở nhà hàng Michelin.
“Hừ, anh bớt mở miệng nhắc Vương Tiểu Nguyệt đi, nghệ danh của tôi anh có thể gọi sao? Không ngờ tới nha, một kẻ thất bại như Trần Nam anh lại lết đến chỗ này, ôi ôi ôi! Vậy mà còn có bạn gái rồi?”
Vương Tiểu Nguyệt vừa thấy cô gái bên cạnh Trần Nam, liền giở giọng coi thường.
“Tiểu Nguyệt, em quen hai người này sao?”
Bên cạnh Vương Tiểu Nguyệt, còn có một chàng trai cao to đẹp trai, đang lạnh lùng liếc nhìn hai người Trần Nam.
“Đương nhiên quen biết, còn không phải là tên ngốc ở lớp của Hàn Mặc Phi sao, cậu Lý, không phải anh nói Michelin là nhà hàng vô cùng cao cấp của Kim Lăng sao? Sao hai người này lại vào được? Anh xem xem bọn họ mặc cái gì?
Vương Tiểu Nguyệt có chút mất kiên nhẫn mà lắc cánh tay của cậu Lý kia.
Cô ta đến Michelin, vốn dĩ ăn rất vui, bởi vì nơi này thật sự quá có cảm giác đẳng cấp.
Con gái mà, đều ham hư vinh.
Đặc biệt là hiện tại, chỗ ngồi của Vương Tiểu Nguyệt và cậu Lý, đều là sát cửa sổ, ngoài phố người qua kẻ lại, cũng có thể nhìn thấy.
Ánh mắt ngưỡng mộ của người khác đưa tới, thật sự khiến Vương Tiểu Nguyệt cảm thấy rất sung sướиɠ.
Phải rồi, nói đến cậu Lý này, phải giới thiệu đơn giản một chút.
Cậu Lý này là học sinh của đại học Giang Nam, là một cậu ấm, bởi vì xem livestream của Vương Tiểu Nguyệt mà thích Vương Tiểu Nguyệt, tối đó tặng hai mươi ngàn, bây giờ cũng xem như là một người anh trai kiêm đối tượng mập mờ của Vương Tiểu Nguyệt rồi.
Vốn dĩ, đang ăn ngon.
Nhưng không ngờ tới mới đi vệ sinh một chuyến về, vậy mà lại gặp phải tên ngốc Trần Nam này.
Quá rớt giá rồi đi!
“Ha ha, em đừng gấp mà Tiểu Nguyệt, đúng như em nói, hai người này hẳn là đến làm thuê, sao có thể đến ăn cơm chứ?”
Cậu Lý vội vã an ủi.
“Hừ, tôi mặc kệ, dù sao thì tôi không muốn nhìn thấy người này, mới sáng sớm, khó chịu ghê! Cô đó, về nói với quản lý của các cô, cho dù cần nhân viên phục vụ, cũng phải thuê người có chút đẳng cấp, bằng không những người giàu như chúng tôi, ai còn đến chỗ các cô ăn nữa chứ?”
Vương Tiểu Nguyệt vừa làm nũng, vừa lạnh lùng nói với nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Trần Nam.
“Hả? Thưa quý cô, họ không phải là nhân viên phục vụ của chúng tôi, có thể là hai người khách muốn đến ăn ạ?”
Lúc này nữ nhân viên phục vụ lắp bắp nói với hai người Vương Tiểu Nguyệt, bởi vì ngay từ đầu trong lòng đã xem thường Trần Nam, thế nên giọng điệu cũng có chút không chú ý nữa.
“Vãi, không phải nhân viên phục vụ?”
Vương Tiểu Nguyệt ngây người.
Mà Trần Nam đã chịu đủ rồi.
Lúc này hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân viên phục vụ nói: “Cô nói đủ chưa? Chỗ tôi đặt đâu? Nhanh đưa tôi đi, hôm nay tôi cố tình đến thử đồ ăn ở chỗ các cô đấy!”