Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 80: Tin hot

Lần này cả Trần Nam và Tô Quân Dao đều bị sợ hãi, nhưng cuối cùng không có gì nguy hiểm, về phần Ninh Kiến Văn, anh ta đã bị bắt và đưa đi rồi.

Mà lúc này ở dưới lầu.

Trang Vĩ và Lý Hoành đã lái xe đuổi kịp tới nơi.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sốc đến tột đỉnh.

Tất cả đều đứng chết trân tại chỗ.

Đây chính là uy phong của cậu Trần sao?

Hai mươi mấy cái máy bay trực thăng!

“Lý Vĩnh An, câu này của anh là có ý gì? Lần cuối cống hiến sức lực là sao chứ?”

Tuy nhiên lúc này Trần Nam rất bất ngờ trước lời nói vừa rồi của Lý Vĩnh An, mặc dù anh cũng muốn biết thêm về gia đình nhưng Lý Vĩnh An đang muốn từ biệt mình ư.

“Đúng vậy, cậu Trần, cái dụng cụ này chính là dụng cụ kêu gọi chi viện đặc biệt của gia đình cậu, hôm nay tôi lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, nên tôi đã sử dụng nó! Đừng thấy những chiếc trực thăng này còn cách xa Ninh Kiến Văn một đoạn, nhưng trên thực tế, chỉ cần anh ta làm điều gì đó, sẽ ngay lập tức bị khống chế, đội ngũ nhân viên đã căn cứ vào tình hình hiện tại của cậu, sớm đã đưa ra mười phương án ứng phó rồi!”

“Nhưng mà, một khi đã dùng đến nó thì cũng có nghĩa là tôi đã sơ suất nghiêm trọng, tôi cần phải nhận lỗi và từ chức!”

Lý Vĩnh An chán nản nói.

Nhưng trên mặt ông ta lại chẳng nhìn ra bất cứ chút hối hận nào cả!

Nói thật, điều này là để cho Trần Nam có chút tự trách.

Dù sao thì cả chuyện này, gốc rễ cuối cùng cũng là vì anh mà ra.

Lúc trước chị nói một câu nói rất đúng, đã giẫm lên người khác thì không được để người đó có thể ngóc đầu lên được.

Lúc đó anh cũng không quan tâm mấy.

Nhưng bây giờ đây, đây chính là minh chứng tốt nhất.

Không giải quyết triệt để Ninh Kiến Văn, kết quả, để anh ta biết được thân phận của mình, lại khiến anh ta bắt đầu trả thù một cách điên cuồng!

Mặc dù bây giờ vấn đề của Ninh Kiến Văn đã được giải quyết hoàn toàn, nhưng sau khi nghĩ lại anh cũng cảm thấy sợ hãi, nếu không thể trì hoãn thời gian thì có lẽ Tô Quân Dao vô tội đã phải vì anh mà chết!

Dù là như thế, vẫn liên lụy Lý Vĩnh An phải tự nhận lỗi từ chức.

“Anh Vĩnh An, không sao đâu, chuyện này tôi sẽ đi giải thích với chị ấy!” Trần Nam nói.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, đúng vào lúc này, chị của Trần Nam gọi điện thoại tới.

“Em trai, thế nào rồi? Không bị sợ hãi gì chứ?” Bên trong là giọng nói quan tâm của Trần Miểu truyền đến.

“Chị à, nhanh như vậy mà chị đã biết chuyện rồi ?”

"Nói nhảm, dùng đến chi viện đặc biệt luôn rồi, chị còn có thể không biết à? Về sau em làm việc thận trọng cẩn thận một chút!”

“Em biết rồi, đúng rồi chị à, chị có thể giữ lại Lý Vĩnh An không, dù gì cũng vì cứu em nên mới làm vậy mà?” Trần Nam vội nói.

“Không thể nào, Lý Vĩnh An đã không hoàn thành nhiệm vụ mà chị giao, theo quy định của nhà mình, Lý Vĩnh An phải từ chức cuốn xéo! Lý Vĩnh An dùng tính mạng cứu em cũng là việc đương nhiên!” Trần Miểu cực kỳ bá đạo ngang ngược nói.

Lý Vĩnh An ở bên hình như đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Nam, trong lòng xúc động biết ơn, ông ta không tức giận trước lời nói của Trần Miểu, ngược lại càng thêm kính trọng.

Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều do nhà họ Trần cho ông ta, ngày đó tính mạng của ông ta là được nhà họ Trần cứu, sau đó nâng đỡ ông ta đến bây giờ.

Ngay cả trách nhiệm của bảo vệ cũng chưa được thực hiện toàn vẹn.

Các mối đe dọa tiềm ẩn vẫn chưa được loại bỏ sạch sẽ.

Đây là sơ suất nghiêm trọng của Lý Vĩnh An ông ta.

“Uh, nhưng mà, chị không thể sử dụng Lý Vĩnh An, ngược lại là em, nếu em muốn giữ Lý Vĩnh An lại, vậy thì được rồi, trong quy tắc của nhà mình cũng không nói rằng người khác không được thu nhận lại!” Trần Miểu dường như cũng là cảm thấy cứ vậy mà khai trừ Lý Vĩnh An, có thể em trai mình sẽ rất áy náy, lập tức đưa ra một ý kiến.

“Thật không ạ?” Trần Nam vui mừng.

"Ừ ừ, nhưng mà điều kiện tiên quyết là em phải có sự nghiệp của mình, bằng không Lý Vĩnh An vẫn không quay lại được! Sau khi em thành lập công ty, có thể để Lý Vĩnh An ở lại giúp em, chỉ có thể như thế thôi!

“Được!”

Cuối cùng Trần Nam cũng giải quyết xong chuyện mà anh tự trách trong lòng.

Càng đừng nói đến lúc này trong lòng Lý Vĩnh An có bao nhiêu xúc động và biết ơn Trần Nam

“Cậu Trần…”

Bao nhiêu từ ngữ lúc này đâu cũng chỉ đổi thành hai chữ, do Lý Vĩnh An dùng tấm lòng để thốt ra!

Cậu Trần thật sự không cần làm như vậy, cũng không cần thiết chút nào, nhưng cậu Trần lại vì một người như mình mà cầu xin.

Ơn này, Lý Vĩnh An thật không thể báo đáp được!

Từ giờ, Trần Nam sẽ là chủ nhân trực tiếp của Lý Vĩnh An!

Lúc này, Lý Vĩnh An đi bên cạnh Trần Nam, nói về một số chuyện gia đình anh.

“Cậu Trần, dưới lầu có mấy người lén lén lút lút, đã bị khống chế lại, xử lý như thế nào ạ?” Một người áo đen đi tới.

“Được, vậy đi xem xem!” Trần Nam nhẹ gật đầu.

Dưới lầu.

"Thả ra chúng tôi ra, chúng tôi là bạn học của Trần Nam, mấy người không thể gϊếŧ chúng tôi!” Lý Hoành khóc lóc hét to.

Cảnh tượng vừa rồi quá vi diệu rồi, anh ta thật sự sợ đám người này sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.

“Đúng vậy, mấy người có biết không, tôi suýt chút nữa đã trở thành người phụ nữ của Trần Nam đấy, mấy người dám đối xử với tôi như này à!” Trịnh Lý Liên cũng hét lớn.

Vừa rồi, tất cả đều nhìn thấy Trần Nam trên sân thượng tòa nhà giống như mặt trăng được các vì sao vây quanh, họ đã rất sốc.

Còn đám Trang Vĩ và Lý Quân Dương, ai nấy đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

“Thả họ ra đi…” Trần Nam đi xuống.

“Có nghe thấy chưa, thả chúng tôi ra!” Trịnh Lý Liên hét lên.

Trần Nam thật sự là cậu Trần của Kim Lăng, là cậu Trần sở hữu con đường thương nghiệp Kim Lăng, mẹ ơi, quá lợi hại rồi!

Niềm vui quá lớn rồi!

Trịnh Lý Liên nhanh chóng bay lên mây!

“Trần Nam! Trần Nam! Tôi sớm biết cậu khác với bọn họ, trước đây tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi luôn muốn thu hút sự chú ý của cậu, vì vậy tôi đã sử dụng cách này để thường xuyên châm chọc cậu, thực ra đều là vì tôi thích cậu, nhưng cậu lại không thích tôi!” Trịnh Lý Liên lao đến trước mặt Trần Nam, không ngừng tâng bốc, nịnh hót.

Nói đến mức toàn thân Trần Nam phải nổi da ga.

Mẹ nó, lời giải thích này chắc là vô địch rồi? Châm chọc chế giễu mình là bởi vì làm cho mình chú ý?

“Cậu Trần!” Giờ phút này, Trang Vĩ và Lý Hoành đứng cạnh, bạn gái mà bọn họ mới quen, giờ phút này cũng đều là cực kỳ cung kính nói.

Cung kính đến mức nào nhỉ?

Đó là bây giờ Trần Nam nói một câu, bảo bọn họ đi làm gì đó, bọn họ sẽ làm cái đó!

Giống như một nhân vật lớn trong phim ảnh vậy, muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà, một vài suy nghĩ xấu xa chợt lướt qua trong đầu Trần Nam.

Suy cho cùng, anh không phải loại người độc đoán từ trong xương tuỷ.

“Cậu Trần, cậu định làm gì với bọn họ? Khi cần thiết có thể áp dụng thủ đoạn cần thiết!” Lý Vĩnh Nam ở một bên nói bóng gió. Dù sao, thân phận đầu tiên của cậu Trần đã bị bọn họ biết cả rồi.

“Không, không, không, không! Cậu Trần, à không đúng, Trần Nam, cậu vẫn là Trần Nam nghèo túng kia, chúng tôi không biết cậu, chuyện hôm nay, chúng tôi đã quên rồi, hoàn toàn quên sạch rồi!” Trang Vĩ thông minh nhất trong cả đám, nghe Lý Vĩnh An nói một câu là hiểu ngay, lập tức quỳ phịch xuống, vội vàng nói.

“Đúng , chúng tôi không biết cậu là cậu Trần!” Lý Quân Dương và Lý Hào cũng vội vàng hét lên.

“Có thể quên hết đi những chuyện hôm nay là tốt nhất, tránh được rắc rối về sau!” Trần Nam hững hờ nói, sau đó quay người rời đi.

Mấy người này cũng đã vậy rồi, Trần Nam cũng không thể vì thân phận của mình mà làm khó bọn họ.

Chuyện này tuy rằng lúc đầu rất nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng không sao cả rồi, Lý Vĩnh An âm thầm nói riêng với Trần Nam về một số chuyện của nhà anh.

Nói rất chung chung, chỉ biết nhà họ Trần là một dòng họ lớn đã truyền lại qua hàng trăm năm, có vô số tài sản, sản nghiệp!

Vì vậy mà nhà họ Trần có rất nhiều quy tắc, trình tự kế thừa lại càng rườm rà.

Giống như cuộc giống giáo dục nghèo đói hai mươi mấy năm của Trần Nam chính là bài kiểm tra đầu tiên!

Trong tương lai, Trần Nam sẽ phải đối mặt với những bài kiểm tra phức tạp hơn, Lý Vĩnh Nam đã khuyên Trần Nam nên chuẩn bị tốt tâm lý.



Sau đó, Trần Nam đưa Tô Quân Dao về, lái xe trở lại trường mà quên mất nên dừng xe lại cách cổng trường không xa.

Thu hút ánh mắt của không ít cô gái xinh đẹp nhìn sang đó.

Có thậm chí còn có tiếng thét chói tai vang lên.

Những chuyện này, Trần Nam đều đã tập mãi thành quen rồi.

Thật lòng mà nói, Trần Nam cảm thấy mình như vậy thật là cặn bã, bây giờ quả thật cũng giàu có, nhưng việc khoe khoang trước mặt mọi người như thế này luôn khiến anh cảm thấy khó chịu.

Nói trắng ra, dù Trần Nam có thay đổi thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được tính cách thích sự đơn giản, hướng tới bình thường của anh.

Suốt ngày lái chiếc này xe sang trọng chạy loạn, không phải tính cách của anh.

Xem ra phải mua cho mình một căn nhà ở Kim Lăng rồi.

Như vậy, có thể đỗ xe ở ngay bên trong toà nhà, sau này bất kể là lái xe tới công ty hay đi làm gì đều rất thuận tiện.

Mà chủ yếu nhất chính là, bản thân anh mỗi ngày đều có thể đi học, nghỉ ngơi như bình thường, sống cuộc sống mà mình thích ở trong trường!

Trần Nam ngồi trên ghế lái, không khỏi suy nghĩ.

Mà lúc này, trong nhóm lớp đột nhiên bùng nổ một mẩu tin.

“Hot hot hot! Mọi người mau đọc đi! Thật sự quá là vi diệu luôn!”

“Hình ảnh!”

“Hình ảnh!”



Một học sinh ở trong nhóm lớp, tải lên toàn bộ hình ảnh của cậu ta chụp được từng tấm từng tấm một.