Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 79: Ninh Kiến Văn trợn tròn mắt

“Lý Vĩnh An? Chú Lý!”

Nhìn thấy Lý Vĩnh An, Trang Vĩ rất ngạc nhiên, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Vĩnh An lúc này, anh ta không dám bước tới để chào hỏi.

Hơn nữa bây giờ, Trang Vĩ vẫn chưa thoát khỏi cú sốc mà Trần Nam gây ra cho anh ta vừa rồi.

“Tổng giám đốc Lý!” Vương Huyền lập tức chạy ra đón tiếp.

“Sao rồi? Cậu Trần đâu?” Lý Vĩnh An hoảng hốt vội hỏi.

“Cậu Trần đã lái xe tới đó rồi, cậu ấy sợ rằng đến quá muộn!” Vương Huyền vội vàng nói.

“Ai ya không hay rồi! Nhanh, đưa tôi đến chỗ cậu Trần đi, hôm nay bất luận thế nào cậu Trần cũng không được xảy ra chuyện!” Lý Vĩnh An nói, sau đó chào tạm biệt rồi đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, khi ra ngoài, trước tiên Lý Vĩnh An gửi tin nhắn cho Trần Nam, sau đó ông ta cẩn thận lấy ra một csai nút màu đỏ, trực tiếp ấn vào…

Mà đám Trang Vĩ và Trịnh Lý Liên đều choáng váng.

“Cái gì? Cậu… cậu Trần?”

Sao họ có thể không nghe ra được, cậu Trần mà Lý Vĩnh An vừa nói đến, hình như chính là Trần Nam kia mà!

Trần Nam chính là cậu Trần? Cậu Trần là Trần Nam?

Mọi người đều bị sốc, danh tiếng của cậu Trần ở con đường thương mại Kim Lăng, mọi người làm sao có thể không nghe nói đến chứ, thời gian gần đây đều lan truyền khắp nơi rồi.

Nhưng là, chưa ai từng nghĩ tới, sẽ là…

Đúng rồi! Khi Trần Nam vừa bước vào đã rất vội vàng, họ liên tục chế nhạo Trần Nam nhưng Trần Nam phớt lờ họ và lái xe đi.

Mà lái đi chính là chiếc Lamborghini Reventon.

Đây chính là xe của anh!

Nghĩ lại trước kia, Trần Nam đã tổ chức một bữa tiệc trong một gian phòng đắt tiền nhất của biệt thự suối nước nóng.

Vung tay thật xa xỉ!

Nhưng có thế nào cũng không hiểu, Trần Nam lại chính là cái cậu Trần kia!

Trang Vĩ suýt chút ngồi bệt trên mặt đất.

Anh ta không dám tin liền hỏi một một nhân viên tư vấn bán hàng ở bên cạnh: “Cậu Trần mà giám đốc Vương và tổng giám đốc Lý nhắc đến có phải tên là Trần Nam không? Vừa rồi chiếc xe đó, là của cậu ta à?”

Tư vấn bán hàng trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, không phải mọi người quen biết cậu ấy sao?”

Câu nói cuối cùng này có chút kỳ lạ.

Trong lòng thầm nghĩ, tôi đang ngạc nhiên nghĩ rằng mấy người lại dám nói chuyện như vậy với cậu Trần, còn tưởng rằng mấy người oai hơn cậu Trần cơ, kết quả, mấy người căn bản còn không biết rõ gốc gác cậu Trần!

“Ôi mẹ ơi!” Giờ phút này, Trang Vĩ toàn toàn sững sờ.

Trịnh Lý Liên càng thêm xấu hổ, người bị cô ta khinh thường, lại chính là người mà bản thân cô muốn nhìn thấy bóng lưng cũng không được?

Tóm lại, bây giờ, cảm xúc trong lòng đám Trịnh Lý Liên lẫn lộn, cảm giác muốn chết cũng có!

“Nếu không, chúng ta âm thầm chạy đi xem xem, liệu có phải là trùng tên không?” Lý Quân Dương và Lý Hoành gần như đồng thanh nói.

Mặc dù có chút tự lừa dối bản thân, nhưng họ thực sự không muốn đối mặt với thực tế này.

“Được, tôi đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

“Vậy thì mau lên, nếu không sẽ không theo kịp được!” Trang Vĩ lau mồ hôi lạnh, vội vàng cùng Lý Quân Dương đi lái xe!

Lại nói đến Trần Nam, anh lái xe đi thẳng một đường như như phi nước đại, liên tiếp vượt mười cái đèn đỏ, cuối cùng cũng đi tới toà nhà chưa xây dựng xong mà Ninh Kiến Văn nói.

Nơi này đã rất hoang vu, chỉ xây mười mấy tầng, cũng bởi vì vấn đề đất đai nên bị bỏ hoang.

Bởi vì gần đằng sau dãy công trình này là nơi giao nhau của các nhánh hạ lưu của sông bảo vệ thành phố Kim Lăng.

Nước sông chảy rất xiết.

Ban đầu, phần móng của tòa nhà này cách mặt sông một khoảng, nhưng do xói mòn đất nên bờ nước gần như chảy ngay dưới tòa nhà.

Vì vậy, nó đã trở nên vô cùng nguy hiểm, không thể không ngừng lại!

Nơi này, trước kia Trần Nam đã từng nghe nói trên bản tin.

“Trần Nam! Không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy đấy!”

Bỗng nhiên lúc này, phía trên sân thượng vang lên một giọng nói, chính là Ninh Kiến Văn. Anh ta đang ở trên cao nhìn xuống Trần Nam ở phía dưới.

Trần Nam tràn đầy tức giận, cũng không đáp lại, chạy thẳng tới sân thượng.

Ninh Kiến Văn vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhưng lúc này, anh ta trông đen hơn rất nhiều, tất nhiên là anh ta cũng rắn chắc hơn rất nhiều, để râu xồm xoàm, trông anh ta giống một tên chợ búa man rợ hơn.

Bên cạnh anh ta là Tô Quân Dao còn đang bị anh ta trói chặt lại, dùng băng keo dán lên miệng.

"Ưm ưm ưm…”

Tô Quân Dao lắc đầu nguầy nguậy với Trần Nam, ý nói, tại sao cậu lại ngốc như vậy, cậu đang làm gì vậy! Nhanh chạy đi!

“Thả cậu ấy ra, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho cậu!” Trần Nam lạnh lùng nói.

“Ha ha ha, tiền sao? Trần Nam, cậu thật sự nghĩ tiền có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện sao? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi rất ghét tiền, đương nhiên, Trần Nam cậu còn đáng ghét hơn tiền, bây giờ ông đây không muốn gì cả, chỉ muốn mạng của cậu mà thôi!”

"Mặc dù thủ đoạn này cũng không sạch sẽ gì, nhưng tôi thoải mái là được rồi, Trần Nam, cậu Trần! Trước đó tôi và bạn gái cậu nói chuyện phiếm mới biết được, bạn gái của cậu cũng không biết thân phận chân thật của cậu nhỉ!”

Trần Nam cảm thấy, bây giờ mình đang đối mặt chính là một tên biếи ŧɦái đánh mất hết lý trí rồi.

Ninh Kiến Văn này, trước đây giàu có thì kiêu ngạo độc đoán, chà đạp lên người khác.

Nhưng không còn tiền nữa lại càng khiến anh ta trở nên cực đoan hơn.

“Tô Quân Dao, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, đứng trước mặt cô bây giờ, không phải là một kẻ nghèo túng mà là Kim Lăng, không, thậm chí trên cả nước, là người giàu có số có má, cả con đường thương nghiệp Kim Lăng, đều là của Trần Nam cậu ta!”

Tô Quân Dao nghe xong, lập tức mở to hai mắt nhìn.

Cô sớm đã suy đoán như vậy, không ngờ rằng là thật.

Nói như vậy, người luôn trợ giúp nhà mình, quả nhiên là Trần Nam!

“Ninh Kiến Văn, tôi khuyên cậu nên thả cậu ấy đi. Nếu để cậu ấy đi, tôi có thể cho cậu một khoản tiền, nếu không cậu sẽ hối hận đấy!”

“Hối hận? Ha ha ha, Trần Nam, tôi từng cảm thấy tiền bạc có thể làm được mọi thứ, nhưng bây giờ, tôi sẽ cho cậu thấy tiền không phải là tất cả! Tha cho cô ta, không thể nào! Tôi để cậu tận mắt nhìn cô ta chết!”

Nói xong, cảm xúc của Ninh Kiến Văn cứ thế mà mất khống chế.

Lúc này anh ta bắt giữ lấy Tô Quân Dao, muốn ném Tô Quân Dao xuống phía dưới.

“Vù vù vù!”

Mà đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên từng đợt âm thanh vang trời.

Khẩn trương mà gấp rút.

Sau đó, Ninh Kiến Văn vốn đang cuồng loạn mở to mắt ra nhìn.

Ngay đến cả Trần Nam cũng có chút giật mình.

Bởi vì quanh tòa nhà này có hai mươi đến ba mươi chiếc trực thăng màu đen bao quanh.

Nhanh chóng triểu khai, bao vây tòa nhà lại.

Hơn nữa, những chiếc trực thăng nhanh chóng phóng ra những tấm lưới lớn, liên kết lại với nhau.

Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Xem ra bây giờ, nếu có nhảy từ đây xuống thì sẽ rơi xuống tấm lưới.

“Trần Nam! Cậu…”

Nhìn thấy cảnh này, Ninh Kiến Văn suýt chút nữa phun cả ngụm máu ra ngoài.

Tiền không phải vạn năng, bây giờ Ninh Kiến Văn mới thực sự hiểu câu này.

Anh ta chỉ muốn kiểm chứng câu này để trên cái tên con nhà siêu giàu Trần Nam này.

Không ngờ rằng, làm như này cũng được ư?

Hai mười mấy chiếc máy bay trực thăng? Chỉ mới hai mươi phút kể từ khi Trần Nam đến, từ khi anh ta gọi điện thoại cho đến bây giờ cũng chưa đầy bốn mươi phút.

Anh huy động ở đâu ra nhiều máy bay trực thăng như vậy?

Bây giờ đừng nói là nhảy xuống, loại lưới này vây quanh tứ phía, muốn chết cũng không chết được!

Đến Trần Nam cũng bị sốc.

Anh không ngờ rằng tin nhắn của Lý Vĩnh An mà anh vừa nhận được trên đường lại hữu ích đến vậy.

“Cậu Trần! Đừng hấp tấp, cậu chỉ cần kéo dài ba mươi phút, chỉ cần ba mươi phút, chắc chắn là không sao!”

Lý Vĩnh An trước giờ làm việc đều rất thận trọng.

Không cần phải nói dối anh vào lúc này, vì vậy Trần Nam tin vào điều đó.

Bởi vậy đã hơn bốn mươi phút từ lúc đó đến bây giờ, Trần Nam cũng không quá mềm mỏng!

Nhưng anh không ngờ rằng, Lý Vĩnh An nói là không xảy ra chuyện gì, là ông ta đã gửi hai mươi chiếc trực thăng đến cho mình?

Cảnh tượng hoành tráng như thế, Trần Nam cũng bị dọa sợ rồi.

“A!”

Nhưng vào lúc này, Ninh Kiến Văn sững sờ hét lên một tiếng, ôm cổ trực tiếp ngã xuống đất, cả người run lên.

Anh ta tức giận đỏ mắt, không cam lòng nhìn Trần Nam.

Sau đó, một chiếc trực thăng đáp xuống sân thượng.

Lý Vĩnh An cuống quít đi xuống từ trên trực thăng.

“Cậu Trần, để cậu sợ hãi rồi!” Lý Vĩnh An vội hoảng hốt nói.

Quả thật là đã bị sợ hãi.

Tuy nhiên, Trần Nam vẫn vội vàng cởi trói cho Tô Quân Dao.

Sau đó đến trước mặt Lý Vĩnh An: “Anh Vĩnh An, anh gọi tất cả những thứ này đến à?” Trần Nam nghi hoặc.

“Đúng vậy, tôi đã dùng sự hỗ trợ đặc biệt của gia đình cậu, tôi sợ rằng hôm nay cậu xảy ra chuyện, cậu Trần, khụ khụ, nhưng tôi nghĩ đã đến lúc để cậu Trần biết gia đình cậu thực sự là như thế nào! Ngay cả khi đó là lần cuối cùng tôi cống hiến cho cậu!” Lý Vĩnh An cười khổ nói.