Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 76: Tiếng kêu cứu ở bờ sông

Sau khi Trần Nam nói xong, anh đi đến trước xe xem xét.

Thành thật mà nói, không đau lòng hoàn toàn là nói dối.

Nhưng có thể làm gì bây giờ, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa còn ở tiệc mừng thọ của bà nội Tô Quân Dao nữa.

Nếu muốn bọn họ bồi thường thì là không nể mặt Tô Quân Dao.

Hơn nữa, anh cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Chỉ có thể chịu đựng không nói gì, đúng là có khổ mà không nói nên lời.

Vì vậy, Trần Nam đành để họ nên làm gì thì làm, còn anh sẽ đến cửa hàng 4S để sửa xe.

“Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu nói không sao là sẽ không sao ư?”

“Ai không biết còn tưởng cậu là cậu Trần của con đường Kim Lăng đấy. Chờ đến khi cậu đi lên được như người ta thì lại đến nói chuyện!”

“Đúng vậy, nếu như bây giờ chúng ta đi, chính là gây chuyện chạy trốn, hơn nữa còn gây chuyện bỏ trốn nhiều tiền như vậy, trách nhiệm nhất định không nhỏ, một chút ý thức về pháp luật cũng không có!”

Ngay lập tức, đám anh em họ, bảy cô tám dì của Tô Quân Dao bắt đầu chế nhạo Trần Nam.

Đặc biệt là Tô Hoài, lạnh lùng nói: “Một tên nhà quê không biết gì, anh nói với cậu ta về ý thức pháp luật à?”

“Được, được rồi, đừng nói đến cậu ta nữa, cậu ta cũng không giúp được gì cả. Lúc, mọi người nên nhanh chóng kéo quan hệ. Phải giải quyết chuyện này như thế nào đây?”

Đường Lạc Hinh nhàn nhạt liếc nhìn Trần Nam, sau đó yếu ớt kéo chủ đề trở lại chiếc xe.

“Tiểu Hinh nói đúng. Nếu như chuyện đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải là một cách. Haiz, nếu thật sự là không được. Để bà liên lạc với Lương Hạc Phi của cục quản lý kinh tế. Năm đó, ông nội của các cháu cứ cãi nhau với ông ta mãi. Có lẽ ông ta sẽ biết cậu chủ này là ai!” Bà cụ nói.

Nhiều người đã bắt đầu gọi điện thoại sử dụng quan hệ.

Lý Kiên Hoàng cũng không chịu thua kém, gọi điện xem thử có thể dựa vào quan hệ của mình để tìm ra lai lịch của chủ nhân chiếc xe này không.

Trần Nam lắc đầu cười khổ.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, sẽ khiến cho tất cả mọi người xấu hổ.

Haiz!

Thở dài, Trần Nam lấy chìa khóa xe ra.

Biubiu!

Hai tiếng “biu” vang lên.

Đèn xe nhấp nháy.

“A!” Tất cả mọi người đều thấy hoảng sợ hơn.

Sau đó, nhìn thấy Trần Nam từ từ đi qua, lại nhấn thêm một lần nữa.

Hai tiếng “ầm ầm” vang lên.

Lamborghini phát ra một âm thanh máy móc, toàn bộ cửa sổ trời tự động mở ra, trở thành loại xe thể thao mui trần.

Trần Nam cầm lấy chai nước khoáng ở bên cạnh ghế lái xe, uống một hơi hết nửa chai.

Anh thực sự rất khát.

Sau khi uống vài ngụm, anh lau miệng nói: “Tôi đã nói là không có chuyện gì lớn, mọi người lo lắng làm cái gì chứ?”

Nhưng không ai trả lời Trần Nam, thứ mà anh nhận được là sự im lặng như chết.

“Bộp!”

Lúc này, điện thoại di động chuẩn bị bấm số của Lý Kiên Hoàng không được cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất.

Ừng ực!

Tô Lâm và bạn gái nhỏ đứng bên cạnh, đồng thời nuốt nước miếng.

L*иg ngực Tô Hoài phập phồng kịch liệt, miệng khẽ mở, trượng trưng cho cơn sóng lớn trong lòng cô ta lúc này.

Đường Lạc Hinh đang đứng bên cạnh Trần Nam, lúc này trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, kinh ngạc nhìn anh.

Bà cụ cũng sững sờ.

Mọi người đều sững sờ.

“Chiếc xe này… là của Trần Nam?”

Không biết ai là người đã phá vỡ sự im lặng.

Chính xác mà nói, không biết là ai đại diện nói ra nội tâm ngạc nhiên của mọi người.

Tô Quân Dao cũng ngạc nhiên nói: “Trần Nam, chiếc xe này là của anh sao?”

“Đương nhiên là của anh. Không phải đã nói sớm với em rồi sao? Mấy ngày nay anh sẽ lái xe đưa em đi dạo khắp nơi!” Trần Nam nói.

Tô Quân Dao nhớ lại.

Đó là vào ngày thi, khi Trần Nam đưa cô về ký túc xá, nói rằng trong thời gian này sẽ lái chiếc xe sang trọng chở cô đi khắp nơi.

Câu trả lời của cô lúc đó là, được tớ sẽ chờ!

Và Trần Nam đã nói gì nữa? Đó là, thật ra anh là một con nhà giàu.

Câu trả lời của cô là, cậu Trần, tớ chờ ngày đó đến.

Khi đó, Tô Quân Dao chỉ đùa giỡn để phối hợp với trò đùa của Trần Nam mà thôi.

Nhưng bây giờ, khi Trần Nam mở cửa xe thể thao Lamborghini ra, Tô Quân Dao cảm thấy như mình đang mơ vậy.

“Trần Nam, chiếc xe này thực sự là của cậu ư? Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin!” Tô Hoài mới hồi phục tinh thần lại, mặt cô ta đau đến mức phát cuồng.

Trần Nam, cậu chỉ là một tên tầm thường nghèo kiết xác, một tên tầm thường trúng thưởng.

Làm sao cậu có thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy?

Một nghìn tám trăm vạn!

Đây phải có giá trị con người cao đến mức nào chứ?

Không thể nào!

Cô ta lao tới, không khách khí lật tung giấy phép lái xe trong xe.

“Bộp!”

Sau khi đọc xong, Tô Hoài cứng người, giấy chứng nhận trực tiếp rơi xuống đất.

Cả người như chết lặng.

“Không xem thì không xem, tại sao lại vứt xuống chứ!” Trần Nam không nhịn được mà cười gượng.

“Là bởi vì một số người không có kiến thức, ba và mẹ cũng như vậy, không có kiến thức! Tiểu Nam, nói cho dì biết, cháu biết Quân Dao nhà chúng ta từ khi nào vậy?” Vương Tuệ Kiều chạy tới cầm giấy phép lái xe xem thử, sau đó mặt mày hớn hở kéo cổ tay Trần Nam thân thiết như kéo con trai ruột của mình.

“Dì, bọn cháu biết nhau từ khi học lái xe!” Trần Nam nói.

“Haha, dì đã nói rồi, ánh mắt của Quân Dao chúng ta rất tốt. Thật ra, Tiểu Nam, lần đầu tiên nhìn thấy cháu, dì đã cảm thấy cháu không đơn giản, những người như Trang Vĩ, Vương Tuấn Hào gì đó không thể so sánh với cháu được!”

“Dạ…”

Những lời này khiến Trần Nam cảm thấy xấu hổ.

Lúc trước không biết là ai đã đuổi anh ra khỏi nhà vậy!

“Đúng vậy, Tiểu Nam, khụ khụ, thật là xấu hổ, cháu xem Mạc Doanh đã đâm hỏng xe của cháu rồi!” Bà cụ lúc này càng nở mày nở mặt hơn, bước tới chỗ Trần Nam cười nói.

Bà thực sự đã bị chuyện đâm xe vừa rồi dọa sợ.

Nhưng mà vậy thì sao chứ? Chủ nhân của chiếc xe sang trọng này lại là cháu rể của bà.

Tóm lại, ngoại trừ một vài người không thể chấp nhận sự thật rằng Trần Nam là một người giàu có, những người khác đều bắt đầu nói chuyện với Trần Nam nhiều hơn.

Nhưng vì vội vàng đi sửa xe, Trần Nam không đợi đến khi tiệc mừng thọ kết thúc, anh đã chuẩn bị rời đi.

“Trần Nam, buổi chiều em đi học. Nếu không thì em cùng anh đi sửa xe nha?” Tô Quân Dao tinh nghịch nói.

Hôm nay cô đã ngạc nhiên mừng rỡ rất nhiều.

Nói chung vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

“Được rồi, đúng lúc anh cũng đã nói là sẽ đưa em đi dạo khắp nơi! Lên xe đi!”

Dù là tiệc mừng thọ nhưng Tô Quân Dao có thể đi chơi cùng Trần Nam, đây có thể nói là món quà tuyệt vời nhất dành cho bà cụ.

Sau khi rời đi, Trần Nam lái xe trên đường.

“Trần Nam, cậu thực sự là con nhà giàu sao? Được lắm, cậu vẫn luôn nói dối tớ à? Đúng rồi, cậu đừng nói với tớ rằng cậu chính là cậu Trần của con đường thương nghiệp Kim Lăng đấy nhé?” Ngồi trong xe, Tô Quân Dao tò mò hỏi.

Trần Nam không biết phải trả lời như thế nào.

Anh chính là cậu Trần mà họ nghĩ.

Nhưng anh muốn công khai hết tất cả thân phận của mình mà? Kết quả chỉ có một, đó là anh không thể ở lại ngôi trường này được nữa.

Vì vậy, Trần Nam quyết định không thừa nhận.

Anh lắc đầu nói: “Vậy cậu hy vọng tớ là cậu Trần à? Hay là không?”

“Không rồi! Bởi vì nếu cậu thật sự là cậu Trần, cậu không ở cùng thế giới với chúng tớ, tớ không muốn mất đi một người bạn tốt như vậy!”

“Ha ha, tớ không phải. Hơn nữa, làm sao cậu Trần kia có thể lái một chiếc xe một hai ngàn vạn như vậy? Cậu nhìn tớ đi, hôm nay nếu cậu không phối quần áo cho tớ, tớ sẽ không mặc đẹp như vậy!”

“Tớ vừa trúng số. Tớ trúng rất nhiều tiền!” Trần Nam qua loa lấy lệ.

“Phì, cậu nói cũng đúng, vì vậy cậu vẫn là Trần Nam, bạn tốt của tớ!” Tô Quân Dao cười nói.

Trần Nam phát hiện ra rằng mặc dù Tô Quân Dao rất thông minh, nhưng cô không bao giờ cứ nghĩ đi nghĩ lại những vấn đề phức tạp

Nếu là một cô gái khác, e rằng chắc chắn sẽ hỏi ngọn nguồn.

Nhưng sau khi Tô Quân Dao biết rằng Trần Nam không phải là cậu Trần, cô đã không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Đoán rằng trong mắt cô, Trần Nam có giàu hay không, cũng giống nhau.

Hiện tại, Trần Nam để xe vào cửa hàng 4S, đương nhiên là Vương Huyền sẽ gọi những kỹ thuật viên chuyên nghiệp nhất đến sửa chữa rồi.

Với câu nói khi trước, đúng lúc Trần Nam đưa Tô Quân Dao đi dạo.

“Tớ đi mua cho cậu một cốc trà sữa nhé!” Đi dạo một vòng thì thấy một quán trà sữa bên đường, Trần Nam mỉm cười nói.

“Haha, không cần, tớ còn nợ cậu một ly trà sữa nữa, hôm nay mời cậu, coi như vì tớ kêu cậu giả làm bạn trai của tớ, tớ nợ cậu!”

Khi nghĩ đến trà sữa, Tô Quân Dao nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Lúc này, cô đi về phía quán trà sữa.

Trần Nam không nói gì, anh cứ chờ thôi, nhưng những gì cậu nợ tớ, một cốc trà sữa không đủ đâu!

Đúng lúc này, Trần Nam đang đứng đợi bên đường bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu.

“Cứu, cứu với!”

Trần Nam quay đầu lại, ở phía trước cách đó không xa là con sông bảo vệ thành phố Kim Lăng, có một người phụ nữ đang hét lên như điên.