“Tôi không mang quà!” Trần Nam không nhịn được cười khổ một tiếng.
Vốn dĩ anh muốn mua một món quà, nhưng Tô Quân Dao không đồng ý, cô nói hai người dùng một cái là được, tất nhiên là cô sẽ mua quà!
Vậy nên Trần Nam đi tay không đến.
Chỉ cần dự tiệc sinh nhật để bà cụ vui vẻ là được, nào ngờ Tô Hoài lại cố ý gây chuyện!
“Cái gì? Không mang quà theo sao? Còn tưởng bạn trai của Quân Dao cũng có thể lấy ra một món quà giá trị chứ!”
“Không phải bạn trai của Quân Dao là con nhà giàu sao? Theo lý thì cậu ta nên hiểu về phép xã giao chứ. Đây là lần đầu tiên đến nhà, kết quả lại không mang theo bất kỳ thứ gì cả à?”
“Haiz, so với bạn trai Lý Kiên Hoàng của Tô Hoài thì kém quá xa!”
Nhiều người thân, bạn bè không nhịn được nói thầm.
Giọng nói cũng không quá nhỏ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có thể nghe thấy.
Ngay lập tức, sắc mặt của bà cụ có hơi tức giận.
Bà không phải là người thích quà cáp, nhưng đối với người lớn tuổi, thể diện mới là thứ quan trọng nhất.
Vì vậy nên thái độ đối với Trần Nam cũng không thân thiết như thái độ với Lý Kiên Hoàng.
Bà nhạt nhẽo nói không có việc gì, để Trần Nam ngồi sang một bên.
Sau đó bà thản nhiên hỏi một câu: “Trần Nam, nghe nói điều kiện gia đình của cậu không tệ, đang kinh doanh cái gì vậy?”
“Cái gì cũng có một ít ạ!” Trần Nam thản nhiên nói.
Mặc dù lời nói của Trần Nam là nói thật, nhưng trong mắt bà cụ và mọi người thì đây là không tôn trọng.
Cái gì cũng có một ít ư?
Rốt cuộc đó là nghành gì?
Trả lời như vậy cũng được à?
Tô Quân Dao vội vàng cười nói: “Bà nội, là lần đầu tiên anh ấy tới đây, bà hỏi nhiều như vậy, cẩn thận dọa anh ấy sợ đấy!”
“Được được được, bà không hỏi nữa là được!”
Lúc này bà cụ mới dừng trò chuyện lại.
Dù sao Tô Quân Dao cũng là đứa cháu mà bà yêu thương nhất.
“Hừ, hỏi nhiều câu hỏi như vậy làm cậu ta sợ à? Hay là cậu ta sợ bị hỏi những câu này? Em gái, cô nói rõ ràng xem rốt cuộc nhà Trần Nam làm cái gì? Tôi nghĩ trong lòng cô hiểu rõ điều đó hơn ai hết!” Đúng lúc này Tô Hoài lại nói một câu kỳ lạ.
Điều cô ta không thể chịu được là bất cứ điều gì Tô Quân Dao nói hay làm trước mặt bà nội đều đúng.
Bà nội rất chiều chuộng cô.
Bọn họ cũng là cháu của bà nội mà, nhưng chỉ cần làm sai một chút việc nhỏ thì họ sẽ bị mắng.
Vì vậy, Tô Hoài, người không muốn trở mặt hoàn toàn với Tô Quân Dao, không thể chịu đựng được.
Hôm nay, tôi sẽ nhìn xem rốt cuộc Tô Quân Dao làm sao có thể đắc ý thêm nữa!
Quả nhiên, những lời này đã thu hút sự chú ý của bà cụ.
Nhớ đến thái độ vừa rồi của cô con dâu Vương Tuệ Kiều, bà cụ nhíu mày hỏi: “Quân Dao, có phải cháu đang giấu bà nội chuyện gì đúng không? Rốt cuộc nhà Trần Nam làm gì?”
Khuôn mặt Tô Quân Dao trở nên căng thẳng.
Đồng thời nhìn về phía em trai Tô Lâm bên cạnh.
Tô Hoài biết một số chuyện, nhất định có phần của em trai mình Tô Lâm.
Đúng như cô nghĩ, Tô Lâm không dám đối diện với ánh mắt của chị gái.
“Bà nội, cháu không có…” Tô Quân Dao căng thẳng nói.
“Ha ha, cô xấu hổ không dám nói, được rồi, hôm nay tôi sẽ nói thay cho cô, bà nội! Bà biết Trần Nam này là ai không?”
“Trước kia cậu ta nổi tiếng là người nghèo kiết xác ở đại học Kim Lăng. Cậu ta kiếm tiền sinh hoạt bằng cách chạy việc vặt cho người ta… Đúng vậy, sau này Trần Nam hơi khác trước, đó là bởi vì cậu ta trúng số. Kết quả bà đoán xem như thế nào? Trần Nam cậu ta…”
Không biết Tô Hoài thu thập thông tin này ở đâu.
Nói chung, nói vô cùng mạch lạc.
Như thể cô ta đã tận mắt chứng kiến, cô ta kể lại tất cả những việc đã xảy ra với Trần Nam lúc trước.
Kể cả sau khi trúng số anh tiêu xài hoang phí thế nào.
Cô ta cố tình nói ra trước mặt mọi người.
“Cái gì? Thì ra Quân Dao tìm loại người như thế này làm bạn trai!”
“Tôi còn tưởng cậu ta là con nhà giàu nữa chứ. Tôi thấy rằng tên nhóc này cố ý lừa gạt Quân Dao, cho nên mới cố ý bịa ra thân phận cho bản thân đi?”
“Haiz, người nghèo chính là như vậy, có chút tiền là khoe khoang, cũng không biết mình họ gì! Chỉ là trúng sổ số mà thôi, có cần làm đến mức đó không?”
Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ.
Đột nhiên, một loạt các tiếng nói khác nhau bùng nổ bên tai Trần Nam.
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Nam đã thay đổi.
“Hay lắm, thì ra thằng nhóc cậu đang lừa gạt Quân Dao nhà chúng tôi à?” Đường Lạc Hinh là người có tính tình nóng nảy, lập tức đứng lên, lạnh lùng chất vấn Trần Nam.
Càng đừng nói đến vẻ mặt khó coi của bà cụ hiện giờ.
Tô Hoài và Lý Kiên Hoàng nhìn nhau, cười đắc ý.
Cơn giận này, trút ra rồi thật sự rất là thoải mái!
Đường Lạc Hinh hỏi Tô Quân Dao ở bên cạnh: “Quân Dao, không phải cậu ta vừa mua một chiếc BMW 7-series sao? Vừa nãy chị đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đáng lẽ Trần Nam phải lái xe tới đây, nhưng cậu ta không hề. Chị hỏi em, em đã thấy chiếc BMW 7-series của cậu ta chưa?”
Tô Quân Dao ấp úng không biết nên nói như thế nào.
“BMW 7-series, em gái Đường Lạc Hinh, thành phố Kim Lăng chúng ta có ba chi nhánh BMW. Trong thời gian này, không có chiếc BMW 7-series nào được bán ra. Nếu có, chị không thể không biết!”
“Hả? Chờ một chút! Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra anh ta là ai!”
Bạn gái của Tô Mạc Doanh - Đỗ Thư, lúc này chỉ tay vào Trần Nam.
Kể từ khi Trần Nam đến đây, thật ra Đỗ Thư đã nhìn chằm chằm vào Trần Nam đánh giá từ trên xuống dưới.
Mặt người này trông quen quen, rất quen.
Cô ta luôn có cảm giác mình đã từng nhìn thấy?
Nhưng Đỗ Thư không thể nhớ chính xác là ở đâu.
Vừa rồi, khi Đường Lạc Hinh nói đến BMW 7-series.
Đỗ Thư chợt nhớ ra.
Làm sao cô ta có thể chưa từng nhìn thấy người này, hơn nữa là đã từng nhìn thấy anh trong một cửa hàng BMW!
“Tiểu Thư, em biết cậu ta sao?” Tô Mạc Doanh nhàn nhạt hỏi.
Nói thật, Tô Quân Dao tìm được một người như vậy, trước mặt một đám người thân, bạn bè khiến cho người trong gia đình họ cảm thấy rất mất mặt.
Vì vậy, Tô Mạc Doanh nhìn Trần Nam với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Đó là chưa kể gia đình anh ta vốn đã tranh đấu gay gắt với nhà chú hai rồi.
Lúc này, anh ta muốn bày tỏ sự tức giận của mình, còn phải để cho Tiểu Thư nói những gì cô ta biết ra.
“Ừ, tất nhiên là em biết anh ta, anh Doanh, anh có nhớ những gì em đã nói với anh vài ngày trước không? Cách đây một thời gian, một chàng trai lạ mặt đến cửa hàng BMW 4S của chúng em để mua một chiếc xe. Anh ta muốn chọn chiếc đắt nhất khi vừa bước vào cửa hàng. Em đã giới thiệu cho anh ta tất cả những chiếc xe đắt nhất trong cửa hàng, nhưng anh ta lại nói rằng những chiếc xe này quá rẻ để mua, sau đó đau đớn rời khỏi cửa hàng của chúng em!”
“Tất nhiên là anh nhớ, thế nào? Tên ngốc kỳ lạ đó, chính là?” Tô Mạc Doanh thực sự sửng sốt.
Đỗ Thư gật gật đầu: “Đúng vậy, là anh ta. Em nhớ tới lúc đó anh ta mặc quần áo rất keo kiệt, bây giờ lại ăn mặc như thế này, cho nên nhất thời em không nhận ra…”
Lần này, ánh mắt mọi người nhìn Trần Nam, đã trở nên rất sống động.
“Rốt cuộc Quân Dao đã mang loại người gì đến vậy!”
“Thật sự rất giống người bị bệnh tâm thần!”
Tô Quân Dao vội la lên: “Các người đừng có nói lung tung, Trần Nam sẽ không như vậy!”
Cô sắp gục ngã rồi, lại như vậy? Vốn dĩ cô suy nghĩ rất đơn giản, đó là nhờ Trần Nam đóng giả làm bạn trai của mình để làm bà nội vui vẻ.
Thứ hai, chỉ là để ganh đua với Tô Hoài một lần.
Dù sao ngày hôm qua, Trần Nam cũng đã ganh đua với bọn họ.
Nhưng Tô Quân Dao nằm mơ cũng không ngờ được rằng, chị họ của mình lại ác như vậy, lại có thể đi điều tra Trần Nam!
Càng không ngờ được bạn gái mới của anh họ Tô Mạc Doanh lại biết Trần Nam?
Mà lại còn miêu tả Trần Nam giống như một kẻ ngu ngốc.
Có thể nói, toàn bộ sự việc đang đi theo hướng ngược với hướng mà Tô Quân Dao dự đoán.
“Trần Nam sẽ không như vậy, em gái Quân Dao à, chị dâu của em sao có thể nói dối được? Nếu em không tin thì cứ hỏi bạn trai Trần Nam của em, chuyện xảy ra ở cửa hàng BMW 4S ngày đó có đúng hay không?” Đỗ Thư nói.
Trần Nam ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng lắng nghe, kể cả người tên Đỗ Thư này, anh cũng nhận ra.
Dù sao, có nói thế nào thì cũng chỉ gặp mặt Đỗ Thư một lần, hơn nữa ngày đó cô ta còn mặc đồng phục đen, trong lúc giới thiệu xe, cô ta liên tục gọi cho những khách hàng khác mà không để mắt tới mình, vì vậy cũng không tiếp xúc với nhau nhiều.
Hơn nữa Trần Nam vẫn nhớ rằng lúc anh đi vào, dường như Đỗ Thư còn mắng anh một câu.
Lúc đó, anh cũng không hề so đo.
Nhưng Trần Nam muốn phản bác sao? Làm thế nào để phản bác dây? Dù sao những gì người ta nói đều là sự thật.
Lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Trần Nam gật đầu: “Những điều cô ấy nói đều là sự thật. Quả thực, ngày đó vì không chọn được một chiếc xe quá đắt tiền trong cửa hàng BMW 4S nên tôi rất đau lòng, bởi vì những chiếc xe đó, thực sự là quá rẻ!” Trần Nam thản nhiên nói.