Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội

Quyển 8 - Chương 15: Ngoại truyện: Bổ sung hôn lễ cho em

Editor: QR - diendanlequydon[/b]

Lần này Bối Bối ngủ chính là trăm năm, thành công dung hợp hoàn toàn huyết mạch thần thú nhưng mà lực lượng này cho Bối Bối thật đúng là khiến cho người tiếc hận, bởi vì cô... Ngu xuẩn đến không biết nên dùng như thế nào... Thậm chí còn tức giận vì hình dáng hồ ly của cô còn không đẹp mắt bằng hình dạng Husky mà ba ba đặt ra cho cô... Sau khi Bối Bối tỉnh lại, trong phòng náo nhiệt rất nhiều, bởi vì tùy thời có thể nhìn thấy một con hồ ly chín đuôi nho nhỏ đi vòng tròn bắt cái đuôi của mình...

Hơn nữa bởi vì Bối Bối không thể nắm chắc lực lượng trong tay mình, thời gian duy trì hình người cũng không nhất định, có khi Cung Thừa muốn thân thiết với Bối Bối một chút cô lại đột nhiên biến thành một con hồ ly... Lúc ấy trong lòng Cung Thừa có một vạn con ngựa cố chấp chạy qua...

Hình dạng hồ ly này một chút cũng không đáng yêu, một chút cũng không!

Sau đó rốt cục có một ngày Cung Thừa không chịu nổi, lẻn vào cửa hàng đồ cổ làm một giao dịch với Cảnh Diệp Thu vẫn không già không chết như cũ.

Đan dược trong tay tản ra mùi thơm nhàn nhạt, Cung Thừa cười rực rỡ, trên thế giới có loại đồ vật này thật tốt!

Một con hồ ly chín đuôi màu trắng cuộn thành hình tròn ngủ say sưa, khóe miệng còn chảy ra chất lỏng khả nghi, thỉnh thoảng chép cái miệng nhỏ nói rõ con hồ ly nhỏ này đang nằm mơ thấy chuyện gì tốt.

Một bóng đen lặng lẽ đến gần, con hồ ly nhỏ giống như cảm thấy nguy hiểm mở to mắt nhưng đã không còn kịp rồi. Cung Thừa cười gằn ôm lấy cô, một tay bóp cái miệng nhỏ nhắn của của cô mở ra, đan dược trong tay bay thẳng vào trong miệng cô, sau đó Bối Bối buồn bực phát hiện cô đã nuốt xuống rồi!

"Ưm ưm ưm!" Cung Thừa, tên xấu xa này, anh cho em ăn cái gì? ? ?

"Đồ tốt, em sẽ thích, anh đã mua về một bình lớn!"

Bối Bối chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, lần nữa mở mắt đã biến trở về hình người, lần này cuối cùng cô đang biết được dụng tâm hiểm ác của anh.

"Phi, tên sắc lang này!"

Cung Thừa vẫn cười vui vẻ như cũ, hoàn toàn không để tâm đến quyền đấm cước đá của cô: "Bé ngốc ngoan, anh dẫn em đi một chỗ nha!"

Cung Thừa vừa dứt lời lập tức làm phép với Bối Bối, đôi mắt của tô tạm thời không nhìn thấy nhưng cô tin tưởng anh cũng không kinh hoảng. Cô có thể cảm giác bàn tay của anh không ngừng di chuyển trên người cô, có cái gì đó một tầng một tầng phủ lên người cô. Bối Bối cũng không cảm giác khó chịu nhưng cảm thấy ngưa ngứa một chút, muốn tránh né.

"Bé ngốc ngoan, không nên cử động!" Bối Bối nghe được giọng điệu đè nén ẩn nhẫn của anh, cô bị dọa sợ cũng không dám động đậy nữa chỉ sợ anh cứ như vậy làm cô.

Cung Thừa dịu dàng lại ẩn nhẫn mặc quần áo cho cô, đeo vớ, đi giầy, lại còn những động tác dịu dàng êm ái trên mặt cô, cô thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ: "Cung Thừa, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Xuỵt! Ngoan ngoãn, đợi một chút nữa là được!"

Cung Thừa dắt bàn tay nhỏ bé của cô. Bối Bối không nhìn thấy, sợ ngã xuống, anh cẩn thận che chở, dẫn dắt Bối Bối đi tới. Nhìn qua vừa ấm áp lại ngốc nghếch, hai người đều quên mình là yêu thú có pháp lực cao cường, cho dù ngã xuống cũng sẽ không có chuyện gì...

Không biết đi bao lâu, Cung Thừa mới thu lại pháp thuật. Một lúc lâu sau Bối Bối mới chậm chạp mở mắt, cô vừa mở mắt đã bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hãi.

Đó là một cây đại thụ, một cái cây vô cùng to lớn, tản mát ra hơi thở nhu hòa không giống những cây khác, hơi thở này hấp dẫn rất nhiều động vật. Bối Bối nhận ra, phần lớn bọn họ đều đã khai thông linh trí.

"Cảnh Diệp Thu nói với anh, đây là cây chúc phúc duy nhất. Nó rất hòa thuận, cũng sẽ chúc phúc cho những tiểu tử này."

"Chúng ta tới đây làm gì?" Bối Bối quay đầu nhìn Cung Thừa, lúc này mới phát hiện người đàn ông bên cạnh đang mặc hỉ phục cổ đại, phía trên thêu mây trắng tinh xảo, tóc búi thật cao. Nhìn lại cô một chút, cô cũng đang mặc hỉ phục xinh đẹp, trên đầu đội mũ phượng, khuôn mặt được anh trang điểm tinh xảo.

Cô nghi ngờ nhìn anh, mặc đồ này khiến cô không hiểu chuyện gì.

"Lần trước hôn lễ bị phá hư, lần này chỉ có hai chúng ta, em để ý sao?" Trăm năm trước, trừ hai vợ chồng Cung Hàn cũng không có họ hàng hay bạn bè thân thiết gì nhưng anh vẫn muốn bổ sung cho cô một hôn lễ. Hơn nữa bởi vì Bối Bối là đời sau của thiện thần nổi danh thời cổ đại, cho nên anh mới để cô mặc hỉ phục cổ đại, thực hiện một hôn lễ truyền thống.

"Cảnh Diệp Thu còn nói, có thật nhiều yêu tinh yêu thú sẽ tới nơi này thề nguyện. Thiên địa làm chứng, chúng ta nắm tay một đời, bất ly bất khí. Em có bằng lòng hay không?"

Lúc này cười trên mặt Cung Thừa nụ không biết có bao nhiêu dịu dàng, đơn giản hòa tan lòng cô. Trong mắt ngập tràn nước mắt, làm sao cô có thể không đồng ý với anh, dùng sức gật đầu.

"Đừng khóc, hư lớp trang điểm thì làm sao bây giờ?" Ngón tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Cây chúc phúc rất có linh tính, để một cành cây trước mặt bọn họ, Cung Thừa và Bối Bối cùng chạm vào, đồng thời cảm nhận được cây chúc phúc đang chúc phúc bọn họ. Một đóa hoa lặng lẽ nở ra trên đỉnh cành cây, ý của cây chúc phúc là muốn đưa bọn họ đóa hoa này, hi vọng tình yêu của hai người giống như đóa hoa này luôn nở rộ xinh đẹp.

Cung Thừa hái một đóa hoa, cắm ở trên búi tóc của Bối Bối, hôn giữa trán cô.