Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội

Quyển 8 - Chương 13: Hôn lễ và người phá hủy hôn lễ

Cung Thừa rất bình tĩnh chuẩn bị hôn lễ với Bối Bối, lúc này anh đang nhàn nhã tự tại đi thử áo cưới với Bối Bối. Anh nhanh chóng chọn được một bộ âu phục màu đen khiến cho dáng người của anh càng thêm cao dài, đẹp trai tuấn lãng lại thêm một chút cuồng dã càng thêm mê người.

Anh ung dung ngồi bên cạnh chờ Bối Bối, cũng không nhàn rỗi tiếp tục xem báo cáo trong tay. Chẳng qua chân mày nhíu chặt lại là nói cho người khác việc này cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng, Cung Thừa cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.

“Cung Thừa...” Bối Bối hơi vén rèm lên một chút, trên mặt hồng hồng vô cùng ngượng ngùng, cất giọng gọi Cung Thừa cũng nho nhỏ ngọt ngào.

“Có chuyện gì?” Cung Thừa ngẩng đầu, mỉm cười, nhìn phía Bối Bối, trong nháy mắt sự lo lắng lúc nãy biến mất không thấy. Anh nhìn thấy vẻ mặt Bối Bối như vậy thì biết Bối Bối đang thẹn thùng, tiến lên vài bước dắt Bối Bối từ trong phòng thay đồ đi ra.

Áo cưới dài màu trắng như tuyết, vạt áo tựa như cánh hoa tản ra tầng tầng lớp lớp, càng lên trên eo càng siết chặt, vòng eo của cô gái nhỏ không đủ một vòng tay anh, áo cưới cúp ngực khiến bộ ngực càng thêm lớn, hơn nữa khe rãnh chính giữa càng thêm sâu thẳm, vải ren ở ngực bên trái kết thành một đóa hoa phức tạp, xương quai xanh và cổ đều lộ ra, mái tóc dài như thác nước được tạo thành một búi tóc cổ xưa rất đẹp, mấy sợi tóc đen rủ xuống.

Mỹ nhân thẹn thùng cúi đầu nhìn rất đẹp. Khi nhân viên cửa hàng cất tiếng cười đầy thiện ý mới khiến Cung Thừa bừng tỉnh, anh nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ mềm mịn của Bối Bối: “Xoay một vòng cho anh xem.”

Bối Bối gật đầu, chậm rãi xoay một vòng tròn, làn váy xòe ra tung bay, một làn gió thơm thoảng qua.

Tuy rằng thời gian rất ngắn nhưng Cung Thừa vẫn thấy rõ ràng, sau lưng Bối Bối là lớp ren mỏng in hoa văn, làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện, mông lung lại càng thêm mê người.

Không thể không nói, Bối Bối như vậy thật sự rất đẹp nhưng mà... Vì sao áo cưới lại lộ nhiều như vậy!!!

Nhân viên cửa hàng vẫn đứng bên cạnh khen cô dâu, với bọn họ ánh mắt tất nhiên nhận ra được Cung Thừa có tiền có thế, hơn nữa nhan sắc của Bối Bối thật sự bất phàm, áo cưới của họ cùng không tính là bị vùi dập, hơn nữa còn có thể nói Bối Bối khiến áo cưới của họ càng thêm mỹ lệ.

Tâm tình của Cung Thừa không tính là quá tốt, chẳng qua bộ áo cưới Bối Bối mặc thật sự rất đẹp: “Tôi mua bộ này.”

“Cung Thừa... Khó coi sao?” Bối Bối nhìn vẻ mặt khó coi của anh có chút thấp thỏm, không biết có phải cô mặc vào khó coi nên chọc giận Cung Thừa hay không?

“Không phải, rất đẹp, bé ngốc của anh xinh đẹp nhất!” Cung Thừa lại nhẹ nhàng nói một câu bên tai Bối Bối, khiến cô càng thêm thẹn thùng.

“Anh muốn buổi tối em mặc cho anh xem.”

Hôn lễ đúng ngày cử hành, ngày hôm đó ánh mặt trời rực rỡ.

Cung Thừa tổ chức hôn lễ đặc biệt long trọng, có người thật tình, có người chế giễu, có người đến xem náo nhiệt.

Chẳng qua người chế giễu nhất định phải thất vọng rồi, từ đầu đến cuối Cung Thừa đều không lộ ra sự bực bội, ngược lại luôn nở nụ cười không phù hợp với tính cách của anh.

Nụ cười dịu dàng như vậy... Thật đúng là khiến người nhìn thấy sởn tóc gáy.

Nhưng mà chuyện càng sởn tóc gáy hơn đã xảy ra, có thể tham gia hôn lễ của Cung Thừa đều là những người ở trong thành phố này, tùy tiện một câu nói cũng có thể thay đổi rất nhiều người. Tất nhiên bọn họ đề biết chuyện công tử thư hai nhà họ Cung và vợ của anh ta bị bắt cóc. Nhưng mà bây giờ bọn họ lại đang thản nhiên đứng ở bên cạnh Cung Thừa, rõ ràng chính là cách ăn mặc của phù dâu phù rể.

Ai có thể nói cho bọn họ biết đã xảy ra cái gì? Vì sao người không nên ở lại ở? Chuyện chê cười nên nhìn thấy lại nhìn không thấy?

Bọn họ có chút phiền muộn, nhìn không được chuyện chê cười, hôn lễ vẫn là hôn lễ sao?

Đồng dạng khϊếp sợ còn có người nào đó. Cung Thành mặt dày mày dạn yêu cầu các vị trưởng lão dẫn anh tới, vì thế các trưởng lão dạo gần đây đang có lòng tin bành trướng cũng làm bộ nhớ ngày đó là ngày gì rồi dẫn anh tới.

Cung Thành nhìn chằm chằm Cung Hàn và Diệp Nhiêu, rõ ràng anh đã bắt cóc hai người kia rồi, vì sao bọn họ còn xuất hiện? Theo lý mà nói kết giới được anh bố trí, người bình thường sẽ không thể đánh vỡ, nhưng cố tình... Cố tình bọn họ xuất hiện ở chỗ này...

Ngay khi cha xứ tuyên bố cô dâu bước vào, mọi người đều quay đầu nhìn phía cửa. Cô dâu mặc một bộ áo cưới kín mít nhưng vô cùng mỹ lệ, khoác tay một người đàn ông mặc trường bào màu đen thêu rồng vàng.

Trong lễ đường phát ra một tiếng ồ, rồi dưới ánh mắt tràn đầy uy hϊếp của Cung Thừa

lại nghẹn trở về.

Đây, đây, đây còn không phải ông chủ tiệm đồ cổ thần bí kia sao? Ông ta còn có con gái sao? Con gái còn gả cho Cung Thừa?

Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đối với việc Cung Hàn và Diệp Nhiêu xuất hiện ở chỗ này cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu có ông chủ Cảnh giúp đỡ, vậy thật đúng là không phải chuyện gì lớn.

Cung Thừa ghét bộ áo cưới lần trước vì quá lộ liễu, vì vậy anh tìm nhà thiết kế may riêng một bộ cho Bối Bối, bộ váy cưới này bao kín mít Bối Bối từ đầu tới chân, ngay cả bàn tay cũng đeo bao tay bằng ren không lộ ra một chút da thịt nào.

Bối Bối tay khoác tay Cảnh Diệp Thu đi đến trước mặt Cung Thừa, Cảnh Diệp Thu đặt tay Bối Bối vào trong tay Cung Thừa, hơi hơi mỉm cười: “Nếu cậu phụ Bối Bối, tôi cũng không ngại làm cậu hồn phi phách tán!”

Cha xứ:... Đây là hôn lễ, nói những lời này thật sự tốt sao!!!

Cung Hàn và Diệp Nhiêu: Chúc mừng anh hai có một người nhạc phụ như vậy! Đây là ở ác gặp ác mà!!!

Mọi người:... Không hổ là ông chủ Cảnh, ông chủ Cảnh uy vũ hùng tráng!!!

Cung Thừa cũng không yếu thế, nhếch miệng cười: “Đương nhiên con sẽ không phụ Bối Bối, nhưng thật ra cha vợ nên cưới vợ sớm một chút mới được, đừng để về già không ai phụng dưỡng!”

Cha xứ:... Đây thật là hôn lễ sao?

Cung Hàn và Diệp Nhiêu:... Ngọa tào, anh hai chính là anh hai!

Mọi người:... Có thể thấy trường hợp như vậy cũng không tồi, không đến vô ích!

Cha xứ chậm rãi đọc lời thề, Cung Thừa cũng không nghe rõ, anh vẫn luôn nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, ngón tay ma sát bàn tay nhỏ nhắn trong tay, mỉm cười dịu dàng nhìn Bối Bối.

“Con có đồng ý cưới người phụ nữ bên cạnh làm vợ, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo hộ cô ấy, yêu cô ấy giống như yêu chính bản thân mình. Trong cuộc sống sau này, cho dù cô ấy nghèo khổ hay giàu có, ốm đau hay khỏe mạnh, trước sau trung thành với cô ấy, tương thân tương ái cho đến rời đi thế giới này hay không?”

“Con đồng ý!”

“Con có đồng ý gả cho người đàn ông bên cạnh làm chồng, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo hộ anh ấy, yêu anh ấy giống như yêu chính bản thân mình. Trong cuộc sống sau này, cho dù anh ấy nghèo khổ hay giàu có, ốm đau hay khỏe mạnh, trước sau trung thành với anh ấy, tương thân tương ái cho đến rời đi thế giới này hay không?”

“Con đồng ý!”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, thâm tình trong ánh mắt không cần nói cũng biết.

“Hai con hãy trao đổi nhẫn cho nhau.”

Bối Bối vươn tay, ngay lúc Cung Thừa đang muốn đeo nhẫn cho cô, một giọng nói từ cửa truyền đến:

“Thật là ngại quá, xem ra tôi tới không đúng lúc. Nhưng mà con người của tôi thích nhất chính là phá hư hạnh phúc của người khác!”